Cuộc Hôn Nhân Bất Thường Của Chúng Tôi [Abo]

Chương 3

Nam Chi

2024-07-09 22:18:50

CHƯƠNG 3

Hạ Trì không khỏi thở dài, hệ thống mai mối của Omega thật sự rất xuất sắc

Giống như lần này cậu và anh ấy chỉ gặp nhau có hai lần, lần đầu tiên là xem mắt, lần thứ hai là lấy giấy đăng ký kết hôn.

Họ chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn, nhưng khi họ lại ở bên nhau lần này, cậu đã nhanh chóng quen với pheromone của anh ấy rồi.

Hơn nữa, cậu là một người rất cảnh giác, nhưng cậu đã hình thành niềm tin vào anh ấy trong một thời gian ngắn, thậm chí cậu còn cảm thấy rằng mình rất dựa dẫm vào anh ấy. Nếu không phải mức độ tương hợp và ảnh hưởng cao ở cấp độ pheromone, Hạ Trì không tin cậu sẽ có cảm giác tin cậy và lệ thuộc vào anh ấy đến như vậy.

Sau khi máy bay cất cánh, lần tiếp theo Hạ Trì cảm thấy buồn ngủ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cậu cảm nhận anh ấy hình như đang điều chỉnh chỗ ngồi cho mình, nằm xuống liền ngủ một giấc thật sâu.

Trong giấc mơ, cậu cảm thấy như mình được quay lại thời thơ ấu, cha cậu đưa cậu đi săn trong núi rừng, họ luôn săn những con mồi nhỏ, vì núi cao và rừng rậm nên con mồi rất nhiều.

Thậm chí những con vật có ở trong núi còn ra đồng phá hoại mùa màng của người dân nên đôi khi chính phủ cũng sẽ khuyến khích những người nông dân sở hữu núi rừng đi săn bắn để giảm mật độ quần thể của một số loài động vật có thể gây ra thảm họa lớn. 

Vì vậy, hàng năm họ còn tổ chức hoạt động săn bắn ở đó. Hạ Trì sẽ được cha đưa đi săn.

Những người tham gia không quan tâm đến thứ hạng hay tiền thưởng trong hoạt động săn bắn này, thật tốt khi mọi người đều có thể tham gia và vui chơi.

Hạ Trì đi theo cha, đi bộ cả ngày cũng không thấy mệt, cậu thích cái cảm giác ,bầu không khí núi rừng mang lại cho mình , đặc biệt hơn nữa là trong rừng có vô số bảo bối

Và cậu nghĩ mình sinh ra là để thuộc về nơi này.

Trong rừng núi có căn nhà gỗ trên cây do gia đình cậu và hàng xóm xây dựng, có chăn ga gối đệm, xoong chảo, đồ hộp, xăng/dầu dùng để đốt và phát điện.

Cha cậu thường nấu đồ ăn cho cậu trong căn nhà gỗ, cậu thường nằm bên khung cửa sổ dựng lên, nhìn những chú sóc nhỏ chạy nhảy giữa cành cây lớn giữa tiếng chim hót líu lo.

Xung quanh cậu là mùi của rừng thông, ánh nắng xuyên qua kẽ lá và những đốm sáng rực rỡ nhảy trên mặt đất, khuấy động hơi ấm.

Những cảnh đẹp này khiến Hạ Trì bồi hồi nhưng cậu vẫn tỉnh dậy,

Cậu biết rằng đây chỉ là giấc mơ vì cha mẹ anh đã qua đời.

Hạ Trì uể oải mở mắt ra, thấy bản thân tựa đầu vào Ngôn Lễ

Để cho câu khi ngủ thoải mái hơn, hai tay Ngôn Lễ vẫn ôm lấy cơ thể cậu.

Hạ Trì cử động cơ thể, nhỏ giọng nói với Ngôn Lễ:

“Xin lỗi, em đè lên anh như thế này, anh có thấy khó chịu không?”

Anh ấy đỡ lấy thân thể của cậu , đỡ cậu ngồi dậy, sau đó nói: "Không sao đâu, anh không thành vấn đề, em chỉ là ngủ quên, nói mê mà thôi."

Hạ Trì lập tức đỏ mặt, khó chịu hỏi: "Em nói cái gì?"

Ngôn Lễ ôn nhu nhìn cậu

“Anh nghe không rõ cho lắm, nhưng hình như nói gì đó đáng thương.”

Hạ Trì vội vàng giải thích:

“Anh không cảm thấy phiền vì nó đấy chứ!”

Ngôn Lễ có lẽ lo lắng cậu sẽ xấu hổ, nên đổi chủ đề

“Còn có hai giờ nữa mới tới noi, em có muốn ăn chút gì không?”

Hạ Trì không muốn nghĩ đến những chuyện như nói mớ nữa nên nhanh chóng đồng ý.

Hạ Trì không ăn được gì nên chỉ ăn một ít trái cây, tuy khoang hạng nhất trên máy bay này thoải mái hơn ghế phổ thông rất nhiều nhưng không gian vẫn chật hẹp, Hạ Trì nhìn chằm chằm mây trời ngoài cửa sổ.

Được một lúc, cậu ấy lại bắt đầu ngủ gật.

Ngôn Lễ vốn đang đọc tài liệu trên máy tính, nhưng nhìn thấy Hạ Trì đóng cửa sổ muốn ngủ liền tắt đèn trong cabin, nhìn thấy anh ấy chăm sóc bản thân như vậy, Hạ Trì có chút áy náy nói:

“ Không cần tắt đèn, anh có muốn đọc sách điện tử không?”

Ngô Lễ nói:

“Ngủ đi, bật đèn lên, ngủ không ngon đâu.”

Hạ Trì khó chịu nói:

“Anh không cần phải chăm sóc em như vậy đâu.”

Ngôn Lễ nhìn cậu nói:

“Em ngủ đi, anh là chồng của em, chăm sóc em là trách nhiệm của anh…”

Hạ Trì càng khó chịu, nhấn mạnh:

"Anh không cần phải như vậy, chúng ta bình đẳng, chuyện gì cũng không cần phải lo cho em."

Hạ Trì nói xong có chút hối hận, vì đó không phải là điều được dạy ở trường, thầy cô nói:

“Trách nhiệm lớn nhất của các em là phải sinh con, muốn sinh ra những đứa con tốt hơn thì phải có sự phù hợp giữa các em và chồng của mình. Người chồng Alpha rất quan trọng.",

Hãy nghe theo ý kiến của họ và để họ thể hiện tình yêu với các em

"Omega sinh ra là để dành cho Alpha."



Ngôn Lễ vì lời nói của cậu có chút nheo mắt lại, có lẽ anh ấy làm ra vẻ mặt như vậy vì cảm thấy chút khó chịu,

Nhưng anh ấy lại khiến người khác cảm thấy anh ấy rất ôn hòa, trong mắt mang theo nụ cười nói:

"Nhưng, anh thích Làm điều này, vì anh quan tâm đến cảm giác của em."

Lời nói của anh ấy khiến má cậu càng đỏ hơn, cậu không biết phải trả lời thế nào,

Cậu thầm nghĩ, chúng ta mới gặp nhau có ba lần, chẳng lẽ chỉ vì điều này mà mình thực sự thích anh ấy đến vậy sao?

 Nhưng lời nói của anh ấy thật sự khiến tim cậu đập loạn xạ.

Có thể chúng ta sẽ được hệ thống ghép đôi vì chúng ta bị thu hút bởi nhau từ pheromone cho đến ngoại hình.

Hạ Trì là một người đẹp điển hình của miền người Tây Nam Bộ, cậu có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to đen, mái tóc cũng dày và đen, hơi xoăn tự nhiên, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng, nét mặt sâu và độc đáo.

Tuy nhiên, làn da của họ cũng đen hơn người miền Bắc một chút.

Hạ Trì rất xinh đẹp, nhìn qua có thể biết cậu ấy là một thanh niên năng động và khỏe mạnh, tất nhiên cậu ấy cũng biết phong cách của mình không được ưa chuộng trong giới thẩm mỹ chính thống của Thành phố B cho lắm.

Thẩm mỹ chính thống ở thành phố B đó là thích nước da trắng lạnh và vẻ ngoài lạnh lùng, giống như Lăng Độ, người được mọi người trong trường bí mật săn đón, anh ấy xinh đẹp, trắng trẻo, lạnh lùng, cao quý và bí ẩn

Dù người ta thường nói cậu là “Mỹ nam phong cách Tây Nam” nhưng lời khen này thường có cảm giác như bị dì ký túc xá nhận xét rằng “rốt cuộc cậu ấy đến từ một nơi man rợ”.

Hạ Trì luôn cảm thấy sự phân biệt đối xử khu vực và sự kiêu ngạo của người Thành phố B đối với những nơi khác khiến mọi người không nói nên lời.

Hạ Trì thích vẻ ngoài ưa nhìn của Ngôn Lễ, cho nên cậu cũng hy vọng Ngôn Lễ cũng sẽ thích vẻ ngoài của mình

*****

Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố A.

Thành phố A là một thành phố ven biển, thành phố lớn gần nhất với dân số 10 triệu người là thành phố Y , trung tâm chính trị của khu vực Tây Nam, chỉ mất hơn hai giờ để đi từ thành phố A đến thành phố Y bằng tàu lửa.

Mặc dù gần như vậy nhưng Hạ Trì chưa từng đến thành phố Y bao giờ.

Hạ Trì đã muốn đến đó du lịch từ khi còn nhỏ, bố mẹ cậu cũng nói

“Vậy thì con hãy học tập chăm chỉ và vào một trường đại học ở thành phố Y . Bằng cách này, sau khi con thi xong đại học, chúng ta có chuyển đến đó ở ."

Điểm của Xia Chi lúc đó không tốt, anh phải học đại học bình thường và không thể vào trường tốt,

Tuy nhiên, Hạ Trì quyết định vào trường đại học nghiên cứu nông nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ đi về quê làm ruộng, trồng rau củ quả, giống như bố mẹ

Cậu có thể cung cấp rau củ quả cho thành phố, cuộc sống cũng không tệ, ở nhà luôn có thể chăm sóc bố mẹ.

Bố mẹ anh đã chăm sóc anh, và khi bố mẹ anh già đi, cậu có thể chăm sóc họ.

Mục tiêu và mong muốn trong cuộc đời của cậu từng rất đơn giản và rõ ràng

Nhưng chúng không thể đạt được chỉ vì cậu đã bị biến đổi từ Beta thành Omega,

Điều này không chỉ khiến anh phải xa quê hương để đến học ở thành phố B

Và việc tồi tệ hơn đã xảy ra với đó là cậu mất đi song thân của mình.

Lúc xuống máy bay, Hạ Trì lại được khoác áo choàng.

Không biết là vì nóng bức hay vì đã về quê, Hạ Trì cảm thấy có chút choáng váng.

Trên máy bay lần này chỉ có Hạ Trì là Omega, cậu là người đầu tiên xuống máy bay, được Ngôn Lễ vòng tay qua vai, Cao quản gia đi theo hai người, đẩy hành lý cho họ.

Mùa này nhiệt độ của thành phố B nhiệt độ rất thấp, nhiệt độ trung bình chỉ mười độ, nhưng nhiệt độ trung bình ở thành A lúc này lại là ba mươi độ.

Cao quản gia nói:

“Hiện tại ở thành phố A thực sự rất nóng.”

Ngôn Lễ

“Ừ.”

Rồi anh ấy quay sang hỏi Hạ Trì:

“Em vẫn quấn áo choàng dày như vậy, liệu em có bị cảm nắng không? Sao em không cởi áo choàng ra?”

Hạ Trì có chút kinh ngạc, nếu cậu cởi áo choàng ra, chắc chắn pheromone của Omega sẽ bị phát tán,

Giáo dục trong trường học là dù có chuyện gì xảy ra ở nơi công cộng,

Cũng không được cởi áo choàng để lộ pheromone của mình cho người khác.

Điều này không chỉ là thiếu tôn trọng mà gần giống như họ đã mất trinh vậy.

Cao quản gia nghe thấy vậy cũng lập tức ngăn cản ý nghĩ bất chợt của thiếu gia

"Việc này sẽ khiến người khác phàn nàn. Phu nhân tuy gần đã gả cho thiếu gia nhưng vẫn chưa bị đánh dấu, điều này sẽ gây ra những phiền toái không đáng có khác."

Yến Ly cau mày hỏi Hạ Trì: “Em có nóng không?”

Hạ Trì nói: “Cũng may loại vải này không quá nóng.”



Hạ Trì giả vờ thoải mái , nhưng thực ra cậu rất nóng,

nhưng cậu cảm thấy không phải chiếc áo choàng khiến cậu nóng mặc dù bên trong cậu mặc rất nhiều.

Ngôn Lễ nói với Cao quản gia:

“Để xe đợi chúng ta ở cửa, chúng ta có thể nhanh chóng lên xe.”

Hạ Trì tuy không cởi áo choàng nhưng bộ trang phục này lại lộ ra trạng thái Omega nên dọc đường vẫn nhận được ánh mắt của rất nhiều người.

Không giống như Thành phố B, nơi tập trung phần lớn Omega trong nước, ở những thành phố nhỏ như Thành phố A, Omega rất hiếm và hơn 90% người dân sẽ không bao giờ gặp phải Omega trong đời. Sau khi Hạ Trì biến đổi Beta thành Omega,

Không ai trong gia đình cậu hay hàng xóm xung quanh phát hiện ra,

Bởi vì từ khi sinh ra đến lúc đó họ chưa từng gặp Omega, và họ cũng không biết Omega thực sự là gì.

Ba người còn chưa rời khỏi sân bay, vừa bước ra khỏi cầu hành lang đã thấy ở lối đi đã có người đợi,

Vừa thấy Ngôn Lễ xuất hiện bọn họ lập tức tiến tới chào hỏi.

Trong số những người này có hai người là Alpha, những người còn lại là Beta, chủ yếu là nam giới, đều cao lớn rắn rỏi

Khí chất của bọn họ khiến Hạ Trì cảm thấy rất khó chịu, cậu bất giác tránh né sau Ngôn Lễ

Trong số những người chào đón Ngôn Lễ, có một người bước tới bắt tay anh ấy

"Ngôn Lễ, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi. Chúng tôi ngày nào cũng mong chờ cậu."

Ngôn Lễ xuống máy bay đeo găng tay vào, bắt tay mấy người sau đó rất có lỗi nó

"Mọi người, tôi rất xin lỗi, tôi mang theo vợ tôi, em ấy cảm thấy không khỏe, hiện tại tôi đưa em ấy về nhà trước đây."

“Còn vấn đề công việc. Ngày mai tôi đến văn phòng sẽ nói về chuyện đó sau , được chứ?”

Hạ Trì không biết Ngôn Lễ đang nói về công việc gì, nhưng cậu lén nhìn những người đến chào đón anh ấy từ dưới áo choàng và mũ, và nhận ra rằng họ có vẻ là cảnh sát,

Bởi vì hầu hết họ đều mặc đồng phục cảnh sát.

Và không có ai ở đất nước này không nhận ra đồng phục cảnh sát.

Những người này cũng có mắt, bọn họ cũng cảm giác được Hạ Trì là Omega, cho nên mặc dù lập tức bày tỏ sự quan tâm của mình đối với Hạ Trì nhưng cũng không dám nhìn cậu quá nhiều. 

Họ không còn cách nào khác ngoài làm theo yêu cầu của Ngôn Lễ.

Cuối cùng lên xe, Ngôn Lễ cởi áo choàng của Hạ Trì ra

“Em không nóng lắm phải không?”

Hạ trì nói cậu không sợ nóng, cậu khẽ lắc đầu nói không sao.

Ngôn Lê nói:

"Omega rất dễ bị bệnh, thân thể có khó chịu thì cũng đừng giấu, em hiểu không?"

Hạ Trì nghe được trong giọng nói của anh ấy có vẻ mạnh mẽ, gật đầu

"Em hiểu rồi ạ."

Cậu lại hỏi:

"Những người vừa rồi là ai? Để họ như vậy sang một bên có được không? Em có thể ngồi trên xe và anh cũng có thể đến nói chuyện với họ cũng được mà?"

"A?"

Yến Li sửng sốt nói:

"Anh ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, mệt mỏi quá, không muốn sớm như vậy giao lưu và làm việc với bọn họ.

Không sao đâu, bọn họ cũng không vội. “

"Ồ."

Hạ Trì nhìn những người đó, cũng không có vẻ gì là vộ

Cậu do dự một chút rồi hỏi: "Các ngươi đến đây làm gì? Sắp đi làm à?"

Ngôn Lễ mỉm cười và nói

“Em có quan tâm đến sự nghiệp của phải tôi không nào?"

Hạ Trì khó chịu đỏ mặt

“Việc này em không nên hỏi đúng không?”

Nghiêm Ly cười

"Đương nhiên không phải, anh thấy như vậy cũng tốt. Em là vợ anh, chúng ta là một gia đình. Em nên quan tâm đến công việc của anh và cuộc sống tương lai của chúng ta, phải không?"

Hạ Trì không nói lời nào, nhưng mặt càng đỏ hơn.

“Chắc ngày mai tôi sẽ đi làm rồi , lần này đến đây tôi có rất nhiều việc phải làm…”

Hạ Trì thấy vẻ mặt anh đột nhiên trở nên u ám, giọng điệu cũng trở nên nặng nề hơn, cậu cho rằng là vì Ngôn Lễ không thích công việc mình được “giao phó”, mãi về sau cậu mới hiểu được ý nghĩa thật sự trong lời nói này của Ngôn Lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Hôn Nhân Bất Thường Của Chúng Tôi [Abo]

Số ký tự: 0