Cuộc Hôn Nhân Bất Thường Của Chúng Tôi [Abo]

Chương 4

Nam Chi

2024-07-09 22:18:50

CHƯƠNG 4

Xe chạy từ sân bay theo dọc đường bờ biển về hướng núi Long Sơn, đây là một con đường lớn, buổi tối là giờ cao điểm, trên đường có rất nhiều xe cộ qua lại, dọc đường bờ biển xung quanh được bao bọc bởi biển một mặt bên kia là những tòa nhà cao tầng trọt trời , ánh đèn thành phố xa gần phản chiếu trên bầu trời bao la và biển sâu.

Ngồi trong xe, Hạ Trì ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

 Dù đây là quê hương của cậu nhưng cậu lại không quen với khung cảnh náo nhiệt nơi đây.

Cậu từng nghĩ nếu rời khỏi đây thì ít nhất cậu sẽ bớt đau khổ hơn

Người chị họ từng an ủi cậu

“Em còn trẻ, nên sống thật tốt, nếu không, chẳng phải sự hy sinh của cha mẹ em sẽ trở nên vô ích hay sao?"   

Hạ Trì tự nhủ trong lòng

“Cậu phải sống thật tốt , mặc dù không thể quên những thứ đó,

Những thứ đó cũng không nên bị cậu quên lãng đi.

Nếu cậu quên thì mạng sống của cậu có ích lợi gì… ”

Cậu không nên quên đi cừu hận cùng thống khổ, cậu phải để cho những kẻ đó nếm thử mới được..."

Hạ Trì mang vẻ mặt vô cảm nhìn những tòa nhà cao tầng, những tòa nhà cao tầng đó đều là những tòa nhà mang tính biểu tượng của thành phố A,

Mặc dù là những tòa nhà mang tính biểu tượng, nhưng những tòa nhà này không thuộc về người bình thường ở đây, chúng thuộc về các những người có chức quyền ở đây.

Sau khi kiểm tra cài đặt tính năng có xe tự động lái,

Ngôn Lễ nhận thấy Hạ Trì ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liền lo lắng hỏi câu:

“Hạ Trì, em mệt à?”

Lúc này Hạ Trì mới định thần lại, nghĩ tới điều mình vừa nghĩ, hoảng sợ nhìn Nhan Lệ, lắp bắp: "Em em...em không sao đâuạ."

Mặc dù giáo dục ở trường yêu cầu mọi người phải im lặng, ngoan ngoãn, yếu đuối

Nhưng Hạ Trì lớn lên ở vùng núi, có thể im lặng, nhưng nếu bị yêu cầu phải ngoan ngoãn, yếu đuối thì không những không làm được mà còn có thể làm tốt hơn thế nữa.

Dù có việc gì cũng tự mình làm lấy, trên thực tế, sức khỏe của cậu không được tốt cho luôn rất dễ mệt mỏi.

Ngôn Lễ nghiêm túc nói:

“Từ nay trở đi, anh chính là người em nên tin tưởng nhất, bất kể em làm gì cũng có thể nói với anh,

Anh sẽ giúp em giải quyết.

Nói dối anh, nếu không anh sẽ không biết tình hình của em được ,

Nó làm anh cảm thấy rất lo lắng về tình trang sức khỏe của em”

Ngôn Lễ giống như một bậc cha mẹ dạy dỗ tận tình, quả thực có khí chất của một người cha và một người lãnh đạo,

Hạ Trì nghe xong liền gật đầu liên tục nói:

“Ừ, em biết, em sẽ nói với anh mà.”

“Tôi biết nơi này là quê hương của em, em có còn người thân ở đây không?”

Ngôn Lễ biết rằng cha mẹ của Hạ Trì đã qua đời, và hồ sơ ghi rằng họ chết trong một vụ tai nạn ô tô

Để tránh gợi lại những ký ức tồi tệ của Hạ Trì , Ngôn Lễ chưa bao giờ hỏi về cha mẹ của Hạ Trì.

Hạ Trì không ngờ anh lại hỏi cậu về điều này, trong lòng không khỏi có chút cảm động,

Bởi vì những Omega này đều được quốc gia nuôi dưỡng, ở trường giáo viên cũng sẽ nhấn mạnh điểm này,

Chính là để bọn họ sâu sắc hiểu rằng họ “chưa có gia đình”, “Bạn là người của nước” và “bạn là người của nước và là chồng của bạn sau khi kết hôn” nên họ không nên suy nghĩ quá nhiều về nguồn gốc gia đình của mình.

Để ngăn những người này dính líu quá nhiều đến gia đình ban đầu của họ, thậm chí còn có những cuốn sách giáo khoa đặc biệt trong trường học nói về việc một số Omega đã gây ra nhiều bi kịch do họ phụ thuộc hoặc liên hệ với gia đình ban đầu của họ, chẳng hạn như bị lừa tiền. , bị ép mang thai hộ, thậm chí bị bán……

Những nội dung này khiến một số Omega trẻ thậm chí còn ghét cha mẹ mình vì điều đó.

Cha mẹ Hạ Trì là người cậu yêu thương nhất, cậu kiên quyết không tin những câu nói đó

Chỉ cho rằng những chuyện đó là trường hợp đặc biệt,

Cho nên Ngôn Lễ sẽ sớm hỏi thăm người thân của mình, khiến Hạ Trì phải kinh ngạc.

“Cha mẹ em đã qua đời, em chỉ có dì và chú họ , nhưng mấy năm nay em không liên lạc với họ nên không biết tình hình gần đây của họ thế nào.”

Ngôn Lễ nói

“Nếu em muốn liên lạc với bọn họ, những chuyện này anh không cảm thấy ngại, chỉ cần em nói cho anh biết trước, anh sẽ để chú Cao sắp xếp cho em.”

Hạ Trì cảm kích

"Được ,em cảm ơn."

Ngôn Lễ cởi găng tay ra, đưa tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay cậu “Em không cần khách sáo như vậy với anh đâu.”



Ngôn Lễ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, nói:

"Đây là lần đầu tiên anh đến thành phố A, trước đây anh cũng có tìm hiểu , em có thể giới thiệu cho anh được không?"

Yêu cầu của Ngôn Lễ khiến Hạ Trì có chút xấu hổ, lúng túng nói: "Em... có lẽ em cũng không quen nơi cho lắm đâu."

"A? Thật sao? Xin lỗi. Anh tưởng em sẽ quen với nó."

Hạ Trì ngượng ngùng đỏ mặt nói

"Không biết anh đã đọc qua phần giới thiệu của em hay chưa. Tuy em đến từ thành phố A, nhưng em... gia đình em trước đây khá nghèo, không phải người thành phố. Gia đình ta sống ở Long Tỉnh. Ở miền núi em chỉ đi học ở các thị trấn trên núi và ít khi lên thành phố”.

Ngôn Lễ nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt cậu, đưa tay sờ má cậu,

Hạ Trì không khỏi trốn tránh, sau khi trốn xong, cậu lại căng thẳng, sợ Ngôn Lễ tức giận, dù sao anh ấy là chồng của cậu.

Và cậu không nên tránh sự đụng chạm vào anh ấy.

Ngôn Lễ thu tay lại,

"Xin lỗi."

Hạ Trì cúi đầu

"Là em mới phải... Thực xin lỗi."

Ngôn Lễ thở dài

“Chúng ta phải sống chung với nhau mà nên không cần phải khách sáo như thế này.”

“Ừ.”

“Nếu em không quen nơi này, để anh giới thiệu cho một chút cho em vậy.”

Hạ Trì đỏ mặt nhìn anh ấy, cậu phát hiện Ngôn Lễ tính tình rất tốt, cũng không hề tức giận.

Ngôn Lễ bật máy chiếu 3D trong xe, chiếu bản đồ vệ tinh toàn bộ thành phố A cho Hạ Trì xem rồi giới thiệu với cậu.

Trên bản đồ có thể nhìn thấy những biệt thự ẩn mình trong rừng cây trên núi Long Sơn, những người sống ở đây đều là người giàu có hoặc có địa vị cao trong xã hội.

Ngôn Lễ phóng to một căn biệt thự ở lưng chừng núi Long Sơn

"Hạ Trì , đây là nơi chúng ta sẽ sống trong tương lai. Anh đã mua căn nhà này và tu sửa lại theo sở thích em mà nó vừa mới hoàn thành xong vài ngày trước đó.”

“ Anh hy vọng em sẽ thích nó. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ ở lại đây một khoảng thời gian dài ”.

Hạ Trì không khỏi cảm động trước việc Ngôn Lễ luôn quan tâm đến cảm xúc của chính cậu,

Cậu dùng đôi mắt đen to tròn nhìn Ngôn Lễ rồi nói: “Nơi này thật đẹp, em thích nó lắm ạ .”

“Chỉ cần em thích là được.”

“Tiếp theo, em sẽ làm chủ nơi này, sau này anh sẽ dẫn em đi thăm một số người mà quen biết ở đây và có thể chúng ta cũng sẽ chiêu đãi một số vị khách tại nhà..”

Hạ Trì sửng sốt một chút, cậu nhận ra những điều này sau này sẽ là một phần cuộc sống của mình, khi còn đi học, trường học sẽ dạy cho một số gia đình quyền quý những quy tắc tiếp khách,

Nhưng Hạ Trì không thích những điều này, trước đây luôn cho rằng những chuyện này không liên quan gì đến một kẻ “mọc ra từ bùn đâu đó” như cậu, nên không chăm chỉ học hành,

Lúc này Ngôn Lễ “giao nhiệm vụ”, cậu bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng, dũng cảm nói

"Được rồi, em sẽ cố gắng hết sức."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, Ngôn Lễ an ủi

“Em yên tâm, anh có thể sắp xếp người giúp việc làm những gì em cần, nếu em không thích thì có thể nói thẳng với anh, thật khó để em làm bất cứ điều gì em không thích.”

Sau khi nghe anh ấy nói vậy cậu cũng bớt căng thẳng hơn.

Cậu nhanh chóng mỉm cười

“Trường học có dạy cách đối xử với người khác, em… em cảm thấy không có vấn đề gì cả.”

Ngôn Lễ mỉm cười

“Được rồi."

  **

Xe chạy theo đường núi Long Thọ, khoảng hai mươi phút, chúng tôi đến trước một ngôi nhà có tường cao, trên tấm biển trước cửa ngôi nhà viết chữ “Ngôn”.

Xe chở hành lý và Cao quản gia đã đến trước, thấy xe của Hạ Trì và Ngôn Lễ tiến vào sân nhà, vội vàng chạy tới chào đón.

Đi cùng với gia đình Cao quản gia có hai người giúp việc.

Một người trong số họ khoảng bốn mươi tuổi, họ Kiều , người còn lại khoảng hai mươi tuổi, họ Tô và tên là Tô Tương.

Dì Kiều và đều là người hầu làm việc trong gia đình nhà họ Ngôn, họ được sắp xếp đến thành phố A để dọn dẹp nhà cửa và mua đồ gia dụng để chào đón chủ nhân.

Vì cả hai đều là người hầu phục vụ nhà họ Ngôn, nên họ đương nhiên tò mò về đối tướng kết hôn của thiếu gia nhà mình.



Sau khi Ngôn Lễ xuống xe, anh ấy đích thân đỡ Hà Trì xuống xe,

Anh ấy cao 196 cm, mặc dù Hạ Trì không thấp trong các Omega, nhưng với chiều cao 173 cm, nhưng đối với Ngôn Lễ, cậu ấy trông vẫn rất nhỏ bé.

Hạ Trì có làn da gần như sáng màu mật ong, khuôn mặt trái xoan, các đường nét trên khuôn mặt ba chiều và xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt luôn sáng và tràn đầy năng lượng, thể hiện một nguồn năng lượng thuần khiết và tràn đầy sức sống.

Nhưng sở thích thẩm mỹ của thành phố B là làn da trắng lạnh đến mức trong suốt, cho nên khi Tô Tương nhìn thấy Hạ Trì, cô không thể khống chế được vẻ mặt của mình, đôi mắt đột nhiên giật giật,

Cô nghĩ, tại sao thiếu gia của lại tìm được một Omega như thế này?

Cô tưởng mình đã kiềm chế tốt biểu cảm, Hạ Trì không để ý, không ngờ Ngôn Lễ lập tức nói:

“Dì Kiều , từ nay về sau dì sẽ chịu trách nhiệm chiếu cố Hạ Trì. Sau một ngày bay và lái xe, Hạ Trì mệt rồi, bây giờ dì dẫn em ấy lên phòng trước đi”

Rồi quay sang nói với Hạ Trì:

“Hôm nay chúng ta ăn tối rồi đi ngủ sớm nhé !."

 Cao quản gia rõ ràng đã sắp xếp để Tô Tương chăm sóc Hạ Trì, nhưng không ngờ tới được thiếu gia lại đổi thành dì Kiều chiếu cố cho Hạ Trì.

Tô Tương biết thiếu gia từ trước đến nay là người chu đáo, tinh ý, có làm sai điều gì cũng sẽ chú ý, cô lập tức cảm thấy ủy khuất nhưng lại không dám nói gì.

Hạ Trì còn chưa biết có chuyện gì đang xảy ra, nếu biết những chuyện này xảy ra chỉ trong vài giây như vậy, cậu sẽ rất kinh ngạc.

  **

  Trên đỉnh núi Long Sơn là dinh thự của gia đình Ngôn.

Dương Thu Khung là đứa con Alpha thứ hai của Dương Mật Khôi, bộ trưởng quyền lực nhất nước M , cô hiện tại đã ba mươi sáu tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân và được Dương Mật Khôi sắp xếp để đến nơi xa xôi Thành phố A. Không phải bất hòa với đứa trẻ này mà là vì ông ấy hy vọng Dương Thu Khung sẽ hoàn thành được những việc quan trọng ở đây.

Thành phố A tuy là thành phố cảng nhưng cảng ở đây không lớn nên vị trí địa lý không quan trọng lắm.

Nơi này được chỉ định là khu vực đặc biệt chỉ vì Tháp Thông Thiên sẽ được xây dựng trên núi Vân Li, cách đây hơn 100 km.

Tháp Thông Thiên nằm trên núi Vân Li ở độ cao 2.800 mét,

Theo thiết kế, không gian ở đó có thể chứa hàng chục nghìn người trên đó .

Để xây dựng Tháp này, phải xây dựng một nhà máy điện nhiệt hạch hạt nhân có thể điều khiển được quy mô lớn.

Ngày nay, nhà máy điện nhiệt hạch hạt nhân Thành phố A đang được xây dựng trên một hòn đảo cách Thành phố A hơn chục km, còn một năm rưỡi nữa mới đến thời gian dự kiến.

Cho dù đó là nhà máy điện này hay Tháp Thông Thiên, chúng đều là những dự án lớn nhất của đất nước trong tương lai gần hoặc thậm chí trong một hoặc hai mươi năm tới.

Dương Mật Khôi làm sao có thể không sắp xếp những người đáng tin cậy nhất của mình đến đây để giám sát những dự án này.

Mà người giám sát này chính là Dương Thu Khung, chức vụ hiện tại của cô là giám đốc điều hành của Đặc khu Tháp , Thành phố A và là tổng giám sát của toàn bộ dự án.

Dự án này là dự án đắt giá nhất ở nước M hiện nay, vì dự án này mà rất nhiều nhân tài và nguồn lực đã tập trung về thành phố A, điều này khiến thành A trở nên thịnh vượng và giá nhà đất tăng lên nhiều lần.

Tại nơi ở của Dương Thu Khung. Dinh thự này chiếm một diện tích lớn trên đỉnh núi Long sơn. Từ đây có thể nhìn thấy lối đi dẫn đến nhà máy điện trên biển. Sử dụng kính viễn vọng có thể thấy được hiện trạng nguồn điện nhà ga Đang trong tình trạng xây dựng.

Dinh thự sang trọng và rực rỡ, với ánh đèn rực rỡ và ca hát nhảy múa.

Dương Thu Khung đang khiêu vũ với một Omega nam xinh đẹp, một trợ lý của cô tránh dòng người trên sàn nhảy, bước tới gần cô và thì thầm vào tai cô điều gì đó,

Dương Thu Khung sau đó ngừng nhảy và đặt bạn nhảy trong tay cô xuống. Mở cửa và đi theo trợ lý vào phòng học.

“Ngôn Lễ từ Đội điều tra đặc biệt đã đến vào tối nay. Ngôn luôn nắm rõ tình hình hiện tại. Anh ta thực sự muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của Mộng Hiểu Đồng? Anh ta lại không có ngu ngốc." Trợ lý nói với Dương Thu Khung .

Dương Thu Khung đặc biệt yêu thích người đẹp, hơn nữa nơi này cách xa trung tâm chính trị Thành phố B nên sở thích của cô càng không bị ngăn cản, thích được chạm tay vào người đẹp, bất kể giới tính và họ đã kết hôn hay chưa.

Người trợ lý này của cô cũng là một trong những người cô yêu thích, bởi vì đối phương là Beta nên cũng có thể được tái sử dụng trong công việc.

Dương Thư Khung gõ ngón tay lên bàn trà, mấy chiếc nhẫn đá quý trên ngón tay dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng rực rỡ, rất chói mắt.

Dương Thu Khung nói:

"Bất kể thế nào, trước tiên hãy xem biểu hiện của anh ta cái đã."

Trợ lý nói:

“Vậy ngài có muốn gửi thiệp mời đến bữa tiệc tối ngày mai cho anh ta không?”

Ở Dương gia mấy ngày đều sẽ có yến tiệc, thậm chí có khi liên tục mấy ngày, ở đây mỗi ngày đều rất náo nhiệt, Dương Thư Khung cũng rất thích loại náo nhiệt này, đương nhiên nàng thường xuyên mời rất nhiều người.

Không chỉ toàn bộ thành phố A, mà cả các người có chức có quyền của khu vực Tây Nam đều tự hào được tham dự bữa tiệc của Dương Thu Khung.

Dương Thư Khung nói: "Tạm thời không cần, hắn đã tới chỗ của đây rồi, trước tiên hắn phải đến gặp mắt ta mới đúng."

Cô vừa dứt lời, người hầu đã gõ cửa, Dương Thu Khung mở cuộc gọi video

"Có chuyện gì vậy?"

Người giúp việc ở bên ngoài cung kính nói: “Thanh tra cảnh sát mới được bổ nhiệm của thành phố A, nguyên phó giám đốc Đội điều tra đặc biệt số 4, Ngôn Lễ, đã gửi một món quà và để lại lời nói xin lỗi, nói rằng hôm nay anh ta mới đến thành phố A,

Vì vợ của anh ta trên đường đi quá mệt nhọc liền sinh bệnh, tối nay không thể đến gặp mặt ngài được, hy vọng tối mai có thể đến bái kiến ngài.”

Dương Thư Khung nhướng mày

"Có vẻ như anh ta rất hiểu chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Hôn Nhân Bất Thường Của Chúng Tôi [Abo]

Số ký tự: 0