Không Hẹn Mà Đế...
2024-10-13 10:48:25
Sở Kiều Vy cũng chẳng mấy quan tâm nhưng có lẽ người đang bận tâm đến là Thời Cảnh Lâm. Vẻ mặt xám xịt kia có lẽ là cảm thấy cô sẽ không còn đẹp nữa hoặc đơn giản là sẽ làm mất mặt Thời gia.
(1|
" Toi se lam xau mat anh? "
Anh chỉ quay lại nhìn cô rồi nhẹ nhàng cất giọng như muốn dỗ ngọt một đứa trẻ.
" Không, nó không ảnh hưởng đến tôi. Cô nhớ câu nói trước đây của tôi?" (
Dáng vẻ có chút lúng túng kia khiến muộn phiền, tâm tư của cô vơi đi. Sở Kiều Vy như nổi lên hứng thú, muốn trêu chọc người đàn ông này.
" Phải, hôm ấy cũng là bị anh bắt gặp rồi cưỡng chế kéo lại vào trong nhà. "
"Trước đây tôi cứ nghĩ anh xem tôi là thế thân của Sở Kiều Thanh. "
Thời Cảnh Lâm không nói thêm câu nào, anh quay mặt đi có chút muốn lảnh tránh câu hỏi nửa đùa nửa thật này.
Nhưng rồi anh vẫn phải đối mặt với hiện thực. (1)
Anh khẽ thở một hơi, xoay lưng về phía người ý ta đang túc trực bên cạnh, ra hiệu cho cô gái ra bên ngoài. Sau khi không còn ai ở trong phòng anh mới nhẹ nhàng cất giọng. (1)
"Trước đây có lẽ là tôi yêu Sở Kiều Thanh nhiều. Nhưng bây giờ tình cảm cũng chẳng còn như trước. "•
" Dù gương mặt của em rất giống người con gái tôi từng yêu nhưng tôi chưa từng coi em là thế thân của Sở Kiều
Thanh. "
Nói đoạn, đôi tay gân guốc của Thời Cảnh Lâm nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của Sở Kiều Vy. Đối diện với ánh mắt đầy vẻ hoang mang của người con gái thì anh nghiêm túc trả lời.
"Sở Kiều Vy, sau khi hợp đồng hôn nhân kết thúc. Liệu tôi với em có thể gặp mặt, nói chuyện với nhau như bây giờ không?" (
Cả căn phòng dường như im lặng để cho câu nói kia uyển chuyển lọt vào đôi tai của người nghe đối diện. Đôi môi mấp máy nhưng rồi lại chẳng nói nổi lời nào.
" Chưa tính. Sau này sẽ tính." (3)
Nói rồi cô nhẹ nhàng gỡ tay của mình ra khỏi lòng bàn tay to lớn ấy. Đôi tay thanh mảnh còn lưu luyến lại chút hơi ấm.
Thời Cảnh Lâm ngầm hiểu được đây là câu trả lời. Dư vị ngọt ngào từ mùi nước hoa quen thuộc này, anh có lẽ sẽ chẳng còn được ngửi thấy nữa. (1
Ngay sau đó hai người làm giấy xuất viện, đôi chân của Sở Kiều Vy có chút khập khiếng nhưng dù thế nào cô cũng không hé nửa lời với đối phương.
Cả hai đều mang trong mình những nỗi bất an, phiền muộn về tương lai sau này. Câu nói ban nãy cũng chẳng phải là ý của cô nhưng không hiểu cái miệng nhỏ này lại không nghe lời mà tuột ra.
Thời Cảnh Lâm dù muốn giúp cô nhưng chẳng biết vì sao đôi tay này lại chẳng dám vươn ra. Chiếc giày cao gót ban nãy bỗng nhiên bị gẫy gót khiến cho Sở Kiều Vy mất đà mà ngã nhào về phía trước.
Đôi mắt đang nhắm tịt lờ mờ tỉnh dậy vì nhận ra bản thân chưa ngã. Ngước đôi mi cong cùng đôi mắt đen tuyền lên nhìn gương mặt thân quen.
" Không sao chứ, có cần tôi dìu em vào xe không? "
" Không sao, tôi ổn. Chỉ là gót giày bị gãy rồi, đôi giày chết tiệt này. "
Cô tức tối mà buột miệng văng ra câu nói chửi thề với một vật vô tri vô giác. Khóe miệng đang cong xuống bỗng dần nở một nụ cười nhẹ nhàng. (1)
Anh nhìn cô với vẻ mặt thích thú. Thời Cảnh Lâm anh nếu sau này có duyên biết đâu sẽ gặp lại Sở Kiều Vy. Người con gái ở bên anh với tư cách là người vợ này.
Vào trong khoang xe, bầu không khí ngượng ngạo ban nãy cũng chẳng còn. Anh ân cần kéo dây an toàn cho Sở Kiều Vy còn không quên đưa cho cô một chiếc thẻ.
" Đôi giày kia cô nên bỏ nó đi. Mua một đôi mới coi như tôi đền ơn cho cô."
" Đền ơn, vì điều gì?"- Cô thắc mắc.
"Chẳng vì gì. "
Trước câu nói nửa đùa nửa thật của Thời Cảnh Lâm. Sở Kiều Vy với biểu cảm hoang mang pha lần khó hiểu nhìn
người đàn ông đang cười khúc khích này.
Khi này tiếng chuông điện thoại của Thời Cảnh Lâm vang lên. Bầu không khí khi nãy cũng chỉ còn là dĩ vãng. Anh bật loa ngoài để cho Sở Kiều Vy vừa đủ nghe thấy.
"Alo, có chuyện gì vậy? "
" Thời tổng, vợ ngài có sao không?"
" Cô ấy ổn, anh không cần quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này đâu. "
" Vậy thì thật may quá. "
"Anh gọi cho tôi chỉ vì để kiểm tra thôi à?"
" Không, chuyện là tôi muốn thay mặt Nhược Thư Du xin lỗi vợ ngài. Ban nãy tôi có nghe cô ấy kể hết mọi chuyện rồi, có lẽ vợ tôi đã gây phiền phức cho Thời phu nhân rồi. "
Thời phu nhân, nghe đến ba chữ này khiến cho Sở Kiều Vy ở bên cạnh có chút ngượng ngùng nhưng lẫn trong đó là một chút vui mừng, ngọt ngào đến từ người trong điện thoại kia.
" Cảm ơn anh đã lo lắng, tôi ổn. "- Sở Kiều Vy khẽ nghiên đầu sang điện thoại mà trả lời.
" Vâng, vậy về dự án hẹn vào một ngày nào đó trong tuần chúng ta sẽ gặp mặt. "
"Vâng, chúc anh một ngày tốt lành. "- Cô ân cần trả lời.
Sau khi điện thoại vừa cúp cô cũng khẽ nhìn anh mà cười. Nhưng đáp lại cô chỉ là một cái xoay mặt đầy lạnh lùng.
Nhưng thực chất là đôi tai của anh có chút đỏ như bóc trần cái lạnh nhạt ấy. (2
Khi này một sấp tài liệu đã được đưa đến trước bàn của Hàn Diệp Tiêu. Anh nhẹ nhàng mà lật lấy một hồ sơ, đôi tay khưng lại trước những gì được viết bên trong đó.
Đó là di chúc mà Bạch Ngôn Thiếu cũng chính là cha ruột của anh đã để lại. Tài sản của Bạch gia sẽ được chia đều cho hai người con là Bạch Diệp Tiêu và Bạch Tuyền Vy.
Bạch Tuyền Vy là em gái đã thất lạc của anh. Mãi đến bây giờ anh mới biết rằng mình có em gái, lật đến trang sau anh nhận ra người con gái này.
Sở Kiều Vy, có lẽ duyên phận đã khiến cho hai người gặp được nhau trước khi anh biết được sự thật. Vợ của Thời tổng hóa ra lại là đứa em gái ruột của anh.
"Có lẽ cuộc gặp mặt tiếp theo tôi sẽ phải gặp được em rồi. Em gái nhỏ. " (
Hàn Diệp Tiêu khẽ cười thầm, trong lòng có chút vui vui. Anh cứ ngỡ gia đình mình đã chẳng còn một ai sống nhưng không ngờ người thân của anh vẫn còn một người, đã vậy còn là em gái.
-----
Khi này tại sân bay, Sở Kiều Thanh nhẹ nhàng bước lên từng bật trước ánh mắt trầm trồ của những người xung quanh về vẻ đẹp sang trọng, toát lên một khí chất cao sang ấy.
Theo sau đó là Sở Đông Uy cùng Trương Lộc Thu. Những ánh ở sân bay đổ dồn hết vào Sở gia. Bọn họ có mơ cũng không ngờ có thể nhìn thấy người bằng xương, bằng thịt này.
Vài tiếng trước đó Sở Đông Uy đã tra ra được vị trí mà Sở Kiều Vy đang ở. Bọn họ lên kế hoạch đến thành phố C với hai mục đích. Công ty của Sở thị bỗng dưng gặp phải hacker, chúng đã phá tường lửa và thành công xâm nhập vào máy chủ.
Mục đích của chuyến đi lần này là họ sẽ nhờ đến sự thông minh, tài năng của Thời Cảnh Lâm. Mục còn lại là sẽ đi dạy dỗ đứa con gái nuôi hư hỏng không biết phép tắc kia.
" Cha, lần này chúng ta mà được anh rể giúp. Chắc chắn sẽ được cả khối tiền. "- Sở Kiều Thanh đi bên cạnh không ngừng được sự phấn khích trong người.
" Phải. "- Sở Đông Uy khẽ khàng mà đồng ý với con gái.
Thời Thẩm Khuyên cũng biết chuyện Sở thị đang gặp sự cố, người hack được vào trong máy chủ này chắc chắn là một kẻ tài giỏi. Chỉ là chẳng biết người đó là ai, nhưng theo những gì trong vài giây mà một người đã báo lại cho anh.
Chỉ với vài giây lộ vị trí, họ đã biết được người hacker ấy đang ở thành phố C. Trùng hợp là anh định đến để thăm em trai nhưng có lẽ đây sẽ là chuyến đi dài.
----
Ở một phía nào đó, trên màn hình hiện lên bốn chữ " Xâm nhập thành công". Người đàn ông ấy buông tai nghe ra, khóe miệng khẽ nở một nụ cười ranh ma.
(1|
" Toi se lam xau mat anh? "
Anh chỉ quay lại nhìn cô rồi nhẹ nhàng cất giọng như muốn dỗ ngọt một đứa trẻ.
" Không, nó không ảnh hưởng đến tôi. Cô nhớ câu nói trước đây của tôi?" (
Dáng vẻ có chút lúng túng kia khiến muộn phiền, tâm tư của cô vơi đi. Sở Kiều Vy như nổi lên hứng thú, muốn trêu chọc người đàn ông này.
" Phải, hôm ấy cũng là bị anh bắt gặp rồi cưỡng chế kéo lại vào trong nhà. "
"Trước đây tôi cứ nghĩ anh xem tôi là thế thân của Sở Kiều Thanh. "
Thời Cảnh Lâm không nói thêm câu nào, anh quay mặt đi có chút muốn lảnh tránh câu hỏi nửa đùa nửa thật này.
Nhưng rồi anh vẫn phải đối mặt với hiện thực. (1)
Anh khẽ thở một hơi, xoay lưng về phía người ý ta đang túc trực bên cạnh, ra hiệu cho cô gái ra bên ngoài. Sau khi không còn ai ở trong phòng anh mới nhẹ nhàng cất giọng. (1)
"Trước đây có lẽ là tôi yêu Sở Kiều Thanh nhiều. Nhưng bây giờ tình cảm cũng chẳng còn như trước. "•
" Dù gương mặt của em rất giống người con gái tôi từng yêu nhưng tôi chưa từng coi em là thế thân của Sở Kiều
Thanh. "
Nói đoạn, đôi tay gân guốc của Thời Cảnh Lâm nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của Sở Kiều Vy. Đối diện với ánh mắt đầy vẻ hoang mang của người con gái thì anh nghiêm túc trả lời.
"Sở Kiều Vy, sau khi hợp đồng hôn nhân kết thúc. Liệu tôi với em có thể gặp mặt, nói chuyện với nhau như bây giờ không?" (
Cả căn phòng dường như im lặng để cho câu nói kia uyển chuyển lọt vào đôi tai của người nghe đối diện. Đôi môi mấp máy nhưng rồi lại chẳng nói nổi lời nào.
" Chưa tính. Sau này sẽ tính." (3)
Nói rồi cô nhẹ nhàng gỡ tay của mình ra khỏi lòng bàn tay to lớn ấy. Đôi tay thanh mảnh còn lưu luyến lại chút hơi ấm.
Thời Cảnh Lâm ngầm hiểu được đây là câu trả lời. Dư vị ngọt ngào từ mùi nước hoa quen thuộc này, anh có lẽ sẽ chẳng còn được ngửi thấy nữa. (1
Ngay sau đó hai người làm giấy xuất viện, đôi chân của Sở Kiều Vy có chút khập khiếng nhưng dù thế nào cô cũng không hé nửa lời với đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai đều mang trong mình những nỗi bất an, phiền muộn về tương lai sau này. Câu nói ban nãy cũng chẳng phải là ý của cô nhưng không hiểu cái miệng nhỏ này lại không nghe lời mà tuột ra.
Thời Cảnh Lâm dù muốn giúp cô nhưng chẳng biết vì sao đôi tay này lại chẳng dám vươn ra. Chiếc giày cao gót ban nãy bỗng nhiên bị gẫy gót khiến cho Sở Kiều Vy mất đà mà ngã nhào về phía trước.
Đôi mắt đang nhắm tịt lờ mờ tỉnh dậy vì nhận ra bản thân chưa ngã. Ngước đôi mi cong cùng đôi mắt đen tuyền lên nhìn gương mặt thân quen.
" Không sao chứ, có cần tôi dìu em vào xe không? "
" Không sao, tôi ổn. Chỉ là gót giày bị gãy rồi, đôi giày chết tiệt này. "
Cô tức tối mà buột miệng văng ra câu nói chửi thề với một vật vô tri vô giác. Khóe miệng đang cong xuống bỗng dần nở một nụ cười nhẹ nhàng. (1)
Anh nhìn cô với vẻ mặt thích thú. Thời Cảnh Lâm anh nếu sau này có duyên biết đâu sẽ gặp lại Sở Kiều Vy. Người con gái ở bên anh với tư cách là người vợ này.
Vào trong khoang xe, bầu không khí ngượng ngạo ban nãy cũng chẳng còn. Anh ân cần kéo dây an toàn cho Sở Kiều Vy còn không quên đưa cho cô một chiếc thẻ.
" Đôi giày kia cô nên bỏ nó đi. Mua một đôi mới coi như tôi đền ơn cho cô."
" Đền ơn, vì điều gì?"- Cô thắc mắc.
"Chẳng vì gì. "
Trước câu nói nửa đùa nửa thật của Thời Cảnh Lâm. Sở Kiều Vy với biểu cảm hoang mang pha lần khó hiểu nhìn
người đàn ông đang cười khúc khích này.
Khi này tiếng chuông điện thoại của Thời Cảnh Lâm vang lên. Bầu không khí khi nãy cũng chỉ còn là dĩ vãng. Anh bật loa ngoài để cho Sở Kiều Vy vừa đủ nghe thấy.
"Alo, có chuyện gì vậy? "
" Thời tổng, vợ ngài có sao không?"
" Cô ấy ổn, anh không cần quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này đâu. "
" Vậy thì thật may quá. "
"Anh gọi cho tôi chỉ vì để kiểm tra thôi à?"
" Không, chuyện là tôi muốn thay mặt Nhược Thư Du xin lỗi vợ ngài. Ban nãy tôi có nghe cô ấy kể hết mọi chuyện rồi, có lẽ vợ tôi đã gây phiền phức cho Thời phu nhân rồi. "
Thời phu nhân, nghe đến ba chữ này khiến cho Sở Kiều Vy ở bên cạnh có chút ngượng ngùng nhưng lẫn trong đó là một chút vui mừng, ngọt ngào đến từ người trong điện thoại kia.
" Cảm ơn anh đã lo lắng, tôi ổn. "- Sở Kiều Vy khẽ nghiên đầu sang điện thoại mà trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vâng, vậy về dự án hẹn vào một ngày nào đó trong tuần chúng ta sẽ gặp mặt. "
"Vâng, chúc anh một ngày tốt lành. "- Cô ân cần trả lời.
Sau khi điện thoại vừa cúp cô cũng khẽ nhìn anh mà cười. Nhưng đáp lại cô chỉ là một cái xoay mặt đầy lạnh lùng.
Nhưng thực chất là đôi tai của anh có chút đỏ như bóc trần cái lạnh nhạt ấy. (2
Khi này một sấp tài liệu đã được đưa đến trước bàn của Hàn Diệp Tiêu. Anh nhẹ nhàng mà lật lấy một hồ sơ, đôi tay khưng lại trước những gì được viết bên trong đó.
Đó là di chúc mà Bạch Ngôn Thiếu cũng chính là cha ruột của anh đã để lại. Tài sản của Bạch gia sẽ được chia đều cho hai người con là Bạch Diệp Tiêu và Bạch Tuyền Vy.
Bạch Tuyền Vy là em gái đã thất lạc của anh. Mãi đến bây giờ anh mới biết rằng mình có em gái, lật đến trang sau anh nhận ra người con gái này.
Sở Kiều Vy, có lẽ duyên phận đã khiến cho hai người gặp được nhau trước khi anh biết được sự thật. Vợ của Thời tổng hóa ra lại là đứa em gái ruột của anh.
"Có lẽ cuộc gặp mặt tiếp theo tôi sẽ phải gặp được em rồi. Em gái nhỏ. " (
Hàn Diệp Tiêu khẽ cười thầm, trong lòng có chút vui vui. Anh cứ ngỡ gia đình mình đã chẳng còn một ai sống nhưng không ngờ người thân của anh vẫn còn một người, đã vậy còn là em gái.
-----
Khi này tại sân bay, Sở Kiều Thanh nhẹ nhàng bước lên từng bật trước ánh mắt trầm trồ của những người xung quanh về vẻ đẹp sang trọng, toát lên một khí chất cao sang ấy.
Theo sau đó là Sở Đông Uy cùng Trương Lộc Thu. Những ánh ở sân bay đổ dồn hết vào Sở gia. Bọn họ có mơ cũng không ngờ có thể nhìn thấy người bằng xương, bằng thịt này.
Vài tiếng trước đó Sở Đông Uy đã tra ra được vị trí mà Sở Kiều Vy đang ở. Bọn họ lên kế hoạch đến thành phố C với hai mục đích. Công ty của Sở thị bỗng dưng gặp phải hacker, chúng đã phá tường lửa và thành công xâm nhập vào máy chủ.
Mục đích của chuyến đi lần này là họ sẽ nhờ đến sự thông minh, tài năng của Thời Cảnh Lâm. Mục còn lại là sẽ đi dạy dỗ đứa con gái nuôi hư hỏng không biết phép tắc kia.
" Cha, lần này chúng ta mà được anh rể giúp. Chắc chắn sẽ được cả khối tiền. "- Sở Kiều Thanh đi bên cạnh không ngừng được sự phấn khích trong người.
" Phải. "- Sở Đông Uy khẽ khàng mà đồng ý với con gái.
Thời Thẩm Khuyên cũng biết chuyện Sở thị đang gặp sự cố, người hack được vào trong máy chủ này chắc chắn là một kẻ tài giỏi. Chỉ là chẳng biết người đó là ai, nhưng theo những gì trong vài giây mà một người đã báo lại cho anh.
Chỉ với vài giây lộ vị trí, họ đã biết được người hacker ấy đang ở thành phố C. Trùng hợp là anh định đến để thăm em trai nhưng có lẽ đây sẽ là chuyến đi dài.
----
Ở một phía nào đó, trên màn hình hiện lên bốn chữ " Xâm nhập thành công". Người đàn ông ấy buông tai nghe ra, khóe miệng khẽ nở một nụ cười ranh ma.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro