Chương 38
2024-09-24 16:44:24
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn thấy Nguyễn Yên thẹn thùng, đã vậy còn ôm mặt đỏ bừng nói mình rất thích một người.
Một tia cảm xúc lướt qua đôi mắt đen của anh, như phản xạ có điều kiện nhớ kỹ ba chữ “Đoạn Tinh Cảnh” này.
Anh lên tiếng gọi cô:
“Nguyễn Yên.”
Hai cô gái trong phòng giật mình, dừng lại lời nói trong miệng, Nguyễn Yên đứng lên, thu lại sắc mặt đỏ bừng:
“Sao thế ạ?”
Cô khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ:
“Vào dự.”
Chúc Tinh Chi kéo tay Nguyễn Yên:
“Vậy cậu đi đi, mình cũng phải đi rồi.”
Nguyễn Yên sẽ ngồi cùng một hàng với Chu Mạnh Ngôn, Chúc Tinh Chi là khách nên sẽ không ngồi cùng nhau:
“Ừ.”
Chúc Tinh Chi ghé sát vào tai Nguyễn Yên thì thầm:
“Mình sẽ chụp ảnh giúp cậu! Sau đó gửi cho cậu xem!”
Nguyễn Yên đè nén niềm vui nhỏ:
“Được,”
Hai người đi tới cửa, sau khi Chúc Tinh Chi rời đi. Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên đi vào buổi họp báo.
Trong hội trường lớn, ánh đèn rực rỡ, khách khứa đều đã lần lượt ngồi vào chỗ. Phóng viên và camera chiếm khu vực chính, thể hiện lần họp báo này rất long trọng.
Buổi họp báo hôm nay còn được phát trực tiếp trên mạng, đây có thể xem như chiến dịch quảng cáo lớn nhất từ trước đến nay của Âu Lạp, thông qua việc mời một minh tinh lớn Đoạn Tinh Cảnh đến làm người phát cũng đủ thấy được.
Thật ra ban đầu trong thị trường Âu Lạp cũng không nổi danh, nhưng bây giờ vực dậy trở lại cần tận dụng tốt Internet và công nghệ truyền thông mới để làm cho Âu Lạp có tiếng tăm trước.
Chu Mạnh Ngôn đưa Nguyễn Yên đến phía bên phải hàng đầu, sau khi hai người ngồi xuống, có những người khác tiến đến chào hỏi:
“Chào Chu tổng.”
Chu Mạnh Ngôn bắt tay cùng hắn, rồi sau đó người đàn ông kia nhìn về phía Nguyễn Yên:
“Chu tổng, vị này là?”
“Phu nhân của tôi.”
“Thì ra là vậy, cuối cùng hôm nay cũng gặp được Chu phu nhân, trẻ thật đó.”
Nguyễn Yên mỉm cười chào hỏi.
Sau khi những người khác rời đi, Chu Mạnh Ngôn lật cuốn sổ ghi trình tự hoạt động, nhìn thấy tên Đoạn Tinh Cảnh trên đó, lại nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng nghỉ kia.
Sau khi im lặng một hồi lâu, ánh mắt anh lạnh nhạt, cất giọng lạnh như băng:
“Nguyễn Yên.”
Nguyễn Yên nghe tiếng đang định đáp lại thì đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào ở bên kia. Bỗng nhiên phía sau khán đài trở nên sôi trào:
“Đoạn Tinh Cảnh! Đoạn Tinh Cảnh!”
Bỗng nhiên Nguyễn Yên nghe thấy tiếng chụp ảnh cùng ánh đèn flash vang lên, trong lòng cũng dâng lên, theo tiềm thúc cũng nhìn về phía bên phải, trong không gian mông lúc liền nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đi về phía cô.
Một tay Đoạn Tinh Cảnh cài cúc áo khoác, theo sau là trợ lý, chậm rãi bước vào hội trường.
Thân hình người đàn ông cao gầy, khuôn mặt ấm áp, môi mỏng, không nhìn thấy chút vết tích nào của thời gian, nghe thấy sự cuồng nhiệt của người hâm mộ, hắn hướng mắt về phía bọn họ cười nhạt.
A a a trái tim mọi người tan chảy hết cả rồi!
Mặc dù Nguyễn Yên không nhìn thấy mặt Đoạn Tinh Cảnh, nhưng không kìm được lòng vui mở cờ trong bụng, không còn nghe thấy âm thanh gì xung quanh nữa.
Trong mắt Chu Mạnh Ngôn, lúm đồng tiền ở má của Nguyễn Yên không kiềm lòng được mà hiện lên, tay nắm chặt điện thoại, vẫn nhìn về phía Đoạn Tinh Cảnh không rời mắt.
Anh cảm thấy Nguyễn Yên không đi theo hét tên Đoạn Tinh Cảnh đã là kiềm chế lắm rồi.
Cho đến khi Đoạn Tinh Cảnh càng tới gần, cuối cùng đi ngang qua cạnh Nguyễn Yên, cô cảm thấy tim mình đập quá nhanh, đột ngột dừng lại, cô chỉ hận không thể chui xuống đất hét lên.
Đoạn Tinh Cảnh ngồi vào vị trí phía bên tay trái Chu Mạnh Ngôn, cách Nguyễn Yên ba chỗ ngồi.
Ánh mắt cô nhìn từ phải qua trái, cuối cùng thu trở lại, mím môi cố gắng làm dịu bớt đi cảm xúc.
Sau đó Nguyễn Yên mới nhớ đến Chu Mạnh Ngôn vừa gọi cô, cô hỏi:
“Vừa rồi anh nói gì vậy?”
Mặt người đàn ông không chút thay đổi:
“Không có gì.”
“Nguyễn Yên cảm giác giọng của anh là lạ, nhưng còn chưa kịp nghĩ thì điện thoại đã vang lên. Nguyễn Yên mở khóa màn hình, nhấp hai lần vào màn hình, tin nhắn thoại của Chúc Tinh Chi bất ngờ phát ra:
“Ôi Yên Yên! Đoạn Tinh Cảnh đến gần cậu kìa! Người bên cạnh chồng cậu là anh ấy đó! Đau lòng quá cậu sẽ quên mình ..."
Dường như âm lượng điện thoại đã bật tối đa, nghe rõ giọng nói trong trẻo của Nguyễn Yên, cô có cảm giác hình như ánh mắt Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía mình, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, xấu hổ khẽ ho vài tiếng.
Sau đó, người đàn ông bên cạnh cất giọng lạnh nhạt:
“Có cần đổi chỗ với anh không?”
Để cô đến gần người cô thích một chút.
Nguyễn Yên:
“…!”
Bị Chu Mạnh Ngôn phát hiện rồi.
Mặt cô càng thêm đỏ, hai tay đan vào nhau, Chu Mạnh Ngôn cứ nghĩ rằng cô bị đùa đến mức không nói nên lời, ai ngờ vài giây sau cô nhỏ giọng hỏi:
“Như vậy được không?”
Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn đen thêm mấy phần, khóe miệng nhếch lên:
“Vậy để cho người bên cạnh anh đổi vị trí với anh ngồi bên cạnh em, thế nào?’
“…”
Sao người này có thể nói như vậy, vậy thì cô cũng lộ liễu quá rồi.
Cuối cùng Nguyễn Yên vẫn ngồi tại chỗ cũ. Sau khi đến giờ, buổi họp báo chính thức bắt, dưới ánh đèn mờ, trước tiên trên màn hình lớn phát một đoạn video quảng cáo của Âu Lạp, từ đầu đến cuối đều theo đúng lịch trình.
Sau đó người chủ trì lên sân khấu, giới thiệu các lãnh đạo công ty và khách mời, truyền thông trong buổi họp báo này. Rồi sau đó với tư cách là phó chủ tịch Chu Mạnh Ngôn lên sân khấu đọc diễn văn.
Người đàn ông đứng dậy, đi lên sân khấu, trừ Đoạn Tinh Cảnh ra, hôm nay Chu Mạnh Ngôn cũng là một trong những tiêu điểm của sự chú ý.
Cũng do anh gia nhập nên Âu Lạp mới có khả năng tổ chức một buổi họp mắt như ngày hôm nay.
Anh đứng trước micro, sau khi tiếng vỗ tay kết thúc thì phát biểu, Nguyễn Yên ở dưới sân khấu nghe thấy giọng nói trầm thấp có sức hút của anh, cảm giác khi anh làm việc một mình vô cùng cuốn hút.
Chúc Tinh Chi từng nói, anh chắc chắn là kiểu người mà Nguyễn Yên thích. Mỗi bộ phận đều hoàn mỹ chạm đến điểm G thẩm mỹ của Nguyễn Yên.
Đôi khi cô cũng rất tò mò không biết Chu Mạnh Ngôn độ tuổi niên thiếu trông thế nào.
Chu Mạnh Ngôn đọc diễn văn xong, trưởng bộ phận marketing bắt đầu chính thức giới thiệu dòng đồng hồ thông minh Hằng Trí do Âu Lạp sản xuất.
“Đồng hồ Hằng Trí Âu Lạp chính là thương hiệu đồng hồ có sự chính xác đến 1/1000 hoặc thậm chí 5/10000 cho tới nay. Mặt đồng hồ tròn 46 mm, được trang bị màn hình 1.40 inch OELD, 454 * 454, 326PPi. Mặt ngoài được bao phủ bởi kính Sapphire crystal.
Để mà nói về cấu tạo bên trong, bên trong là viên pin 450mAh tích hợp, khi pin yếu đồng hồ sẽ tự giảm độ sáng màn hình. Chỉ hiển thị cái đầu tiên là có khả năng chống nước 5ATM, có thể mang theo nó lặn với độ sâu 50m.”
Nội dung giải thích mang tính chuyên môn, Nguyễn Yên nghe sơ lược xong, cô thuận miệng hỏi Chu Mạnh Ngôn:
“Cảm giác phong cách đồng hồ mới ra mắt lần này của Âu Lạp rất khác so với kiểu dáng ban đầu?”
“Ừ, chiếc đồng hồ thông minh này hướng đến phục vụ cuộc sống hơn và sẽ có thị trường lớn hơn chiếc đồng hồ cũ ban đầu."
Đây cũng là một phương hướng Chu Mạnh Ngôn đưa ra ở thời điểm đó:
“Có mẫu của phụ nữ không?”
Anh quay đầu nhìn về phía cô:
“Có, còn có cả chức năng báo giờ bằng giọng nói.”
Tốt quá, điều này có vẻ phù hợp với cô.
Người đàn ông hỏi:
“Muốn không?”
“Ừm, em muốn trải nghiệm một chút.”
Dù sao đây cũng là sản phẩm mới Âu Lạp nghiên cứu ra.
“Đợi lát nữa anh bảo Giang Thừa lấy giúp em một chiếc.”
Nguyễn Yên gật đầu.
Sau khi giới thiệu kiểu dáng và công năng của đồng hồ, phần tiếp theo là mời Đoạn Tinh Cảnh lên sân khấu phỏng vấn về đôi chút trải nghiệm khi anh đeo chiếc đồng hồ này.
Đoạn Tinh Cảnh lên sân khấu, toàn bộ hội trường lập tức nghe thấy tiếng vỗ tay bùng nổ và tiếng reo hò. Nguyễn Yên vui vẻ như chú chim cánh cụt, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn nghe thấy được giọng nói của hắn!
Người đàn ông nhận lấy Mic, ngồi xuống ghế, vẫy tay chào người xem phía dưới, giọng nói dịu dàng:
“Chào mọi người, tôi là Đoạn Tinh Cảnh.”
MC bắt đầu trò chuyện cùng Đoạn Tinh Cảnh, Chu Mạnh Ngôn chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Nguyễn Yên giống như đang vểnh tai lên, cô vô cùng chăm chú lắng nghe, nghe thấy Đoạn Tinh Cảnh cười, cô cũng cười theo, hắn không cười, anh vẫn cười.
Anh có cảm giác nếu Nguyễn Yên có thể nhìn được, có khi giờ phút này ánh mắt đã dính trên người người ra không rời rồi.
Nguyễn Yên đang nghe, chợt nghe thấy giọng nói thản nhiên của Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh vang lên:
“Thích anh ta như vậy?”
Nguyễn Yên sửng sốt, người Chu Mạnh Ngôn đang nói đến là ai.
Chẳng lẽ là sự sùng bái của cô lộ liễu như vậy sao?
Cô nghĩ lại dường như không có gì phải phủ nhận, vì vậy nên gật đầu giã tỏi:
“Cực kỳ thích luôn.”
“Thích anh ta về điểm nào?”
“Vẻ ngoài đẹp trai, diễn phim tốt, diễn kịch cũng rất tốt, hơn nữa còn cực kỳ dịu dàng. Dù sao thì… cái gì cũng thích.”
Cô nói xong, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Cô trả lời xong, không nghe thấy Chu Mạnh Ngôn đáp lại. Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nghe Đoạn Tinh Cảnh nói chuyện.
Sau khi buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới kết thúc, màn đêm đã buông xuống. Đoạn Tinh Cảnh tạm thời đi trả lời phỏng vấn của phóng viên trước, còn Nguyễn Yên thì đi theo Chu Mạnh Ngôn đi qua đi lại nói chuyện cùng khách mời.
Nguyễn Yên đứng phía trước, nghe thấy giọng nói Đoạn Tinh Cảnh trả lời phóng viên cách đó không xa, ý nghĩ quẩn quanh trong đầu.
Hy vọng có thể tiến đến nói chuyện cùng hắn vài ba câu.
Nhưng cô cảm thấy đây cũng chỉ là hy vọng xa vời. Cô im lặng đứng tại chỗ nghe Chu Mạnh Ngôn nói chuyện với người khác. Bên kia, sau khi Đoạn Tinh Cảnh phỏng vấn sau, bắt tay cùng lãnh đạo cấp cao của Âu Lạp, cuối cùng tự nhiên đi đến trước mặt Chu Mạnh Ngôn.
Trong lòng Nguyễn Yên có chút tiếc nuối, nhưng bỗng nhiên có cảm giác như có người đi đến trước mặt, rồi sau đó giọng nói trầm thấp của Đoạn Tinh Cảnh truyền đến trước mặt:
“Ngài là anh Chu đúng không? Xin chào.”
Đột nhiên, trong đầu Nguyễn Yên nổ mạnh với một tiếng đùng,
Chu Mạnh Ngôn đưa tay ra bắt tay cùng Đoạn Tinh Cảnh, khóe môi khẽ nhếch:
“Chào anh Đoạn.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô gái đang kìm nén kích động bên cạnh, sau đó lạnh nhạt nói:
“Đây là phu nhân tôi, Nguyễn Yên.”
Khóe môi Nguyễn Yên cong lên, cố gắng kiềm chế sự kích động:
“Đoạn, chào anh Đoạn.”
Ánh mắt Đoạn Tinh Cảnh dừng ở trên người Nguyễn Yên, có chút hoài nghi:
“Sao tôi lại có cảm giác trước đây từng gặp qua Chu phu nhân rồi đúng không?”
“Ở lễ liên hoan phim của học viện hý kịch Lâm Thành năm ngoái.”
“Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy cô đứng cùng cô Nghê đúng không?”
“Đúng vậy…”
Nguyễn Yên không ngờ hắn như vậy mà còn nhớ rõ!
Ôi vui thật.
Bên cạnh có người đi tới:
“Chu tổng, giám đốc bộ phận phát triển đang tìm ngài."
Chu Mạnh Ngôn đi chỗ khác, sau khi anh rời đi, Nguyễn Yên cố lấy dũng khí nói với Đoạn Tinh Cảnh:
“Anh Tinh Cảnh, anh vẫn luôn là thần tượng của em.”
“Hả?”
“Lúc anh vẫn còn là diễn viên kịch nói em đã rất thích anh rồi…”
Nguyễn Yên tựa như nữ sinh, thổ lộ sự yêu thích của mình với thần tượng. Người đàn ông trước mặt nghe xong, khóe mắt cong lên ý cười:
“Vậy xem như anh là người dẫn dắt em vào lĩnh vực kịch nói rồi. Nhưng có điều bây giờ anh cơ bản là không diễn kịch nói nữa, trong tươi lai nhất định em sẽ vượt qua anh.”
Được đàn anh cổ vũ, Nguyễn Yên tươi cười:
“Không đâu, khoảng giữa em với anh còn một đoạn rất lớn, bây giờ em vẫn còn có rất nhiều thiếu sót…”
Bên kia, sau khi Chu Mạnh Ngôn trao đổi với giám đốc bộ phận phát triển. Quay đầu lại thì thấy Nguyễn Yên đang trò chuyện vui vẻ cùng Đoạn Tinh Cảnh. Hai gò má Nguyễn Yên ửng đó, cười tươi rói, còn ánh mắt của Đoạn Tinh Cảnh nhìn Nguyễn Yên cực kì dịu dàng.
Chu Mạnh Ngôn đứng yên tại chỗ, đáy lòng dâng lên cảm giác phiền táo không thể lý giải.
Đoạn Tinh Cảnh:
“Mấy thứ này bình thường phải luyện tập nhiều.”
Nguyễn Yên gật đầu như giã tỏi, còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng bên cạnh giọng nói lạnh lùng của Chu Mạnh Ngôn đã vang lên:
“Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Nguyễn Yên đành phải tạm biệt Đoạn Tinh Cảnh, mặc dù lưu luyến không muốn rời nhưng vẫn có cảm giác chuyến đi hôm nay vô cùng ý nghĩa.
Sau khi lên Rolls Royce, Nguyễn Yên nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên, Chu Mạnh Ngôn ném cho một câu:
“Kích động như vậy sao?”
Anh đã để cho bọn họ trò chuyện trong chốc lát?
Nguyễn Yên bị lật tẩy, cũng không hề che dấu mà gật đầu:
“Có thể nói chuyện với Đoạn Tinh Cảnh đương nhiên là kích động rồi. Anh biết không, anh ấy còn cực kỳ dịu dàng động viên em, để em diễn kịch nói thật tốt đó.”
“Vậy thì sao?”
“Thì…Anh ấy khiến em tin tưởng hơn.”
Cô thích nghe người khác động viên, chỉ cần một lời khen đơn giản hoặc là ủng hộ cũng đủ khiến cô vui vẻ rất lâu.
Chu Mạnh Ngôn nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nguyễn Yên vẫn không nhận ra, tiếp tục nói:
“Em nói với anh này, trước kia lúc Đoạn Tinh Cảnh diễn kịch bản, anh ấy đã lấy nó..."
"Không quan tâm."
Anh lạnh lùng ngắt lời cô.
Nguyễn Yên sửng sốt:
“…Ồ.”
Tại sao người này lại đột nhiên thay đổi sắc mặt vậy…
Tài xế lái xe ở phía trước xoay người lại hỏi:
“Chu tổng, tiếp theo đi đâu ạ?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng:
“Về nhà.”
Dọc đường đi, Nguyễn Yên nhận ra rằng nhiệt độ xung quanh Chu Mạnh Ngôn thấp. Cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, hôm nay mình chưa làm gì mà?
Toàn bộ quá trình Chu Mạnh Ngôn không nói chuyện, Nguyễn Yên cũng là một người thức thời, cũng không chủ động với anh nữa.
Về đến nhà, hai người vào phòng bếp, lúc ăn cơm, Nguyễn Yên định nói chuyện với Chu Mạnh Ngôn vài câu, nhưng phản ứng của anh rất lạnh nhạt, dần dần cô cũng không dám nói chuyện cùng anh nữa. Vì vậy nên bữa tối kết thúc gần như trong im lặng.
Sau bữa tối, Chu Mạnh Ngôn vào phòng làm việc, Nguyễn Yên đọc kịch bản một lát. Gần một tiếng sau mới trở lại phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa.
Cô bước vào phòng tắm, cởi hết quần áo rồi bật vòi hoa sen lên.
Chu Mạnh Ngôn từ phòng làm việc trở về, chợt nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng tắm.
Không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt tươi cười trong trẻo của Nguyễn Yên khi đối diện với Đoạn Tinh Cảnh lúc chiều nay.
Nguyễn Yên ngâm nước nóng, thoải mái nên khẽ hét, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng tắm quên khóa được mở ra.
Khi nghe thấy tiếng kêu, cô sợ tới mức im bặt, dùng tay khẽ xoa lớp cửa kính xem là ai, nhỏ giọng nói:
“Chu, Chu Mạnh Ngôn…”
Bên ngoài có tiếng đáp lại, quả thực là giọng nói của người đàn ông truyền đến.
Hai gò má Nguyễn Yên ửng đỏ, cô không hiểu tại sao anh đột nhiên đi vào, cô lên tiếng, giữ bình tĩnh hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Anh muốn vào đây làm gì?
Bên ngoài không có tiếng trả lời.
Nguyễn Yên hoang mang, cửa kính trước mắt bỗng nhiên bị đẩy ra.
Người đàn ông cởi trần, con mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô gái trắng nõn nà như tuyết, ngay sau đó đi tới:
“Cùng tắm đi.”
Một tia cảm xúc lướt qua đôi mắt đen của anh, như phản xạ có điều kiện nhớ kỹ ba chữ “Đoạn Tinh Cảnh” này.
Anh lên tiếng gọi cô:
“Nguyễn Yên.”
Hai cô gái trong phòng giật mình, dừng lại lời nói trong miệng, Nguyễn Yên đứng lên, thu lại sắc mặt đỏ bừng:
“Sao thế ạ?”
Cô khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ:
“Vào dự.”
Chúc Tinh Chi kéo tay Nguyễn Yên:
“Vậy cậu đi đi, mình cũng phải đi rồi.”
Nguyễn Yên sẽ ngồi cùng một hàng với Chu Mạnh Ngôn, Chúc Tinh Chi là khách nên sẽ không ngồi cùng nhau:
“Ừ.”
Chúc Tinh Chi ghé sát vào tai Nguyễn Yên thì thầm:
“Mình sẽ chụp ảnh giúp cậu! Sau đó gửi cho cậu xem!”
Nguyễn Yên đè nén niềm vui nhỏ:
“Được,”
Hai người đi tới cửa, sau khi Chúc Tinh Chi rời đi. Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên đi vào buổi họp báo.
Trong hội trường lớn, ánh đèn rực rỡ, khách khứa đều đã lần lượt ngồi vào chỗ. Phóng viên và camera chiếm khu vực chính, thể hiện lần họp báo này rất long trọng.
Buổi họp báo hôm nay còn được phát trực tiếp trên mạng, đây có thể xem như chiến dịch quảng cáo lớn nhất từ trước đến nay của Âu Lạp, thông qua việc mời một minh tinh lớn Đoạn Tinh Cảnh đến làm người phát cũng đủ thấy được.
Thật ra ban đầu trong thị trường Âu Lạp cũng không nổi danh, nhưng bây giờ vực dậy trở lại cần tận dụng tốt Internet và công nghệ truyền thông mới để làm cho Âu Lạp có tiếng tăm trước.
Chu Mạnh Ngôn đưa Nguyễn Yên đến phía bên phải hàng đầu, sau khi hai người ngồi xuống, có những người khác tiến đến chào hỏi:
“Chào Chu tổng.”
Chu Mạnh Ngôn bắt tay cùng hắn, rồi sau đó người đàn ông kia nhìn về phía Nguyễn Yên:
“Chu tổng, vị này là?”
“Phu nhân của tôi.”
“Thì ra là vậy, cuối cùng hôm nay cũng gặp được Chu phu nhân, trẻ thật đó.”
Nguyễn Yên mỉm cười chào hỏi.
Sau khi những người khác rời đi, Chu Mạnh Ngôn lật cuốn sổ ghi trình tự hoạt động, nhìn thấy tên Đoạn Tinh Cảnh trên đó, lại nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng nghỉ kia.
Sau khi im lặng một hồi lâu, ánh mắt anh lạnh nhạt, cất giọng lạnh như băng:
“Nguyễn Yên.”
Nguyễn Yên nghe tiếng đang định đáp lại thì đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào ở bên kia. Bỗng nhiên phía sau khán đài trở nên sôi trào:
“Đoạn Tinh Cảnh! Đoạn Tinh Cảnh!”
Bỗng nhiên Nguyễn Yên nghe thấy tiếng chụp ảnh cùng ánh đèn flash vang lên, trong lòng cũng dâng lên, theo tiềm thúc cũng nhìn về phía bên phải, trong không gian mông lúc liền nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đi về phía cô.
Một tay Đoạn Tinh Cảnh cài cúc áo khoác, theo sau là trợ lý, chậm rãi bước vào hội trường.
Thân hình người đàn ông cao gầy, khuôn mặt ấm áp, môi mỏng, không nhìn thấy chút vết tích nào của thời gian, nghe thấy sự cuồng nhiệt của người hâm mộ, hắn hướng mắt về phía bọn họ cười nhạt.
A a a trái tim mọi người tan chảy hết cả rồi!
Mặc dù Nguyễn Yên không nhìn thấy mặt Đoạn Tinh Cảnh, nhưng không kìm được lòng vui mở cờ trong bụng, không còn nghe thấy âm thanh gì xung quanh nữa.
Trong mắt Chu Mạnh Ngôn, lúm đồng tiền ở má của Nguyễn Yên không kiềm lòng được mà hiện lên, tay nắm chặt điện thoại, vẫn nhìn về phía Đoạn Tinh Cảnh không rời mắt.
Anh cảm thấy Nguyễn Yên không đi theo hét tên Đoạn Tinh Cảnh đã là kiềm chế lắm rồi.
Cho đến khi Đoạn Tinh Cảnh càng tới gần, cuối cùng đi ngang qua cạnh Nguyễn Yên, cô cảm thấy tim mình đập quá nhanh, đột ngột dừng lại, cô chỉ hận không thể chui xuống đất hét lên.
Đoạn Tinh Cảnh ngồi vào vị trí phía bên tay trái Chu Mạnh Ngôn, cách Nguyễn Yên ba chỗ ngồi.
Ánh mắt cô nhìn từ phải qua trái, cuối cùng thu trở lại, mím môi cố gắng làm dịu bớt đi cảm xúc.
Sau đó Nguyễn Yên mới nhớ đến Chu Mạnh Ngôn vừa gọi cô, cô hỏi:
“Vừa rồi anh nói gì vậy?”
Mặt người đàn ông không chút thay đổi:
“Không có gì.”
“Nguyễn Yên cảm giác giọng của anh là lạ, nhưng còn chưa kịp nghĩ thì điện thoại đã vang lên. Nguyễn Yên mở khóa màn hình, nhấp hai lần vào màn hình, tin nhắn thoại của Chúc Tinh Chi bất ngờ phát ra:
“Ôi Yên Yên! Đoạn Tinh Cảnh đến gần cậu kìa! Người bên cạnh chồng cậu là anh ấy đó! Đau lòng quá cậu sẽ quên mình ..."
Dường như âm lượng điện thoại đã bật tối đa, nghe rõ giọng nói trong trẻo của Nguyễn Yên, cô có cảm giác hình như ánh mắt Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía mình, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, xấu hổ khẽ ho vài tiếng.
Sau đó, người đàn ông bên cạnh cất giọng lạnh nhạt:
“Có cần đổi chỗ với anh không?”
Để cô đến gần người cô thích một chút.
Nguyễn Yên:
“…!”
Bị Chu Mạnh Ngôn phát hiện rồi.
Mặt cô càng thêm đỏ, hai tay đan vào nhau, Chu Mạnh Ngôn cứ nghĩ rằng cô bị đùa đến mức không nói nên lời, ai ngờ vài giây sau cô nhỏ giọng hỏi:
“Như vậy được không?”
Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn đen thêm mấy phần, khóe miệng nhếch lên:
“Vậy để cho người bên cạnh anh đổi vị trí với anh ngồi bên cạnh em, thế nào?’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…”
Sao người này có thể nói như vậy, vậy thì cô cũng lộ liễu quá rồi.
Cuối cùng Nguyễn Yên vẫn ngồi tại chỗ cũ. Sau khi đến giờ, buổi họp báo chính thức bắt, dưới ánh đèn mờ, trước tiên trên màn hình lớn phát một đoạn video quảng cáo của Âu Lạp, từ đầu đến cuối đều theo đúng lịch trình.
Sau đó người chủ trì lên sân khấu, giới thiệu các lãnh đạo công ty và khách mời, truyền thông trong buổi họp báo này. Rồi sau đó với tư cách là phó chủ tịch Chu Mạnh Ngôn lên sân khấu đọc diễn văn.
Người đàn ông đứng dậy, đi lên sân khấu, trừ Đoạn Tinh Cảnh ra, hôm nay Chu Mạnh Ngôn cũng là một trong những tiêu điểm của sự chú ý.
Cũng do anh gia nhập nên Âu Lạp mới có khả năng tổ chức một buổi họp mắt như ngày hôm nay.
Anh đứng trước micro, sau khi tiếng vỗ tay kết thúc thì phát biểu, Nguyễn Yên ở dưới sân khấu nghe thấy giọng nói trầm thấp có sức hút của anh, cảm giác khi anh làm việc một mình vô cùng cuốn hút.
Chúc Tinh Chi từng nói, anh chắc chắn là kiểu người mà Nguyễn Yên thích. Mỗi bộ phận đều hoàn mỹ chạm đến điểm G thẩm mỹ của Nguyễn Yên.
Đôi khi cô cũng rất tò mò không biết Chu Mạnh Ngôn độ tuổi niên thiếu trông thế nào.
Chu Mạnh Ngôn đọc diễn văn xong, trưởng bộ phận marketing bắt đầu chính thức giới thiệu dòng đồng hồ thông minh Hằng Trí do Âu Lạp sản xuất.
“Đồng hồ Hằng Trí Âu Lạp chính là thương hiệu đồng hồ có sự chính xác đến 1/1000 hoặc thậm chí 5/10000 cho tới nay. Mặt đồng hồ tròn 46 mm, được trang bị màn hình 1.40 inch OELD, 454 * 454, 326PPi. Mặt ngoài được bao phủ bởi kính Sapphire crystal.
Để mà nói về cấu tạo bên trong, bên trong là viên pin 450mAh tích hợp, khi pin yếu đồng hồ sẽ tự giảm độ sáng màn hình. Chỉ hiển thị cái đầu tiên là có khả năng chống nước 5ATM, có thể mang theo nó lặn với độ sâu 50m.”
Nội dung giải thích mang tính chuyên môn, Nguyễn Yên nghe sơ lược xong, cô thuận miệng hỏi Chu Mạnh Ngôn:
“Cảm giác phong cách đồng hồ mới ra mắt lần này của Âu Lạp rất khác so với kiểu dáng ban đầu?”
“Ừ, chiếc đồng hồ thông minh này hướng đến phục vụ cuộc sống hơn và sẽ có thị trường lớn hơn chiếc đồng hồ cũ ban đầu."
Đây cũng là một phương hướng Chu Mạnh Ngôn đưa ra ở thời điểm đó:
“Có mẫu của phụ nữ không?”
Anh quay đầu nhìn về phía cô:
“Có, còn có cả chức năng báo giờ bằng giọng nói.”
Tốt quá, điều này có vẻ phù hợp với cô.
Người đàn ông hỏi:
“Muốn không?”
“Ừm, em muốn trải nghiệm một chút.”
Dù sao đây cũng là sản phẩm mới Âu Lạp nghiên cứu ra.
“Đợi lát nữa anh bảo Giang Thừa lấy giúp em một chiếc.”
Nguyễn Yên gật đầu.
Sau khi giới thiệu kiểu dáng và công năng của đồng hồ, phần tiếp theo là mời Đoạn Tinh Cảnh lên sân khấu phỏng vấn về đôi chút trải nghiệm khi anh đeo chiếc đồng hồ này.
Đoạn Tinh Cảnh lên sân khấu, toàn bộ hội trường lập tức nghe thấy tiếng vỗ tay bùng nổ và tiếng reo hò. Nguyễn Yên vui vẻ như chú chim cánh cụt, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn nghe thấy được giọng nói của hắn!
Người đàn ông nhận lấy Mic, ngồi xuống ghế, vẫy tay chào người xem phía dưới, giọng nói dịu dàng:
“Chào mọi người, tôi là Đoạn Tinh Cảnh.”
MC bắt đầu trò chuyện cùng Đoạn Tinh Cảnh, Chu Mạnh Ngôn chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Nguyễn Yên giống như đang vểnh tai lên, cô vô cùng chăm chú lắng nghe, nghe thấy Đoạn Tinh Cảnh cười, cô cũng cười theo, hắn không cười, anh vẫn cười.
Anh có cảm giác nếu Nguyễn Yên có thể nhìn được, có khi giờ phút này ánh mắt đã dính trên người người ra không rời rồi.
Nguyễn Yên đang nghe, chợt nghe thấy giọng nói thản nhiên của Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh vang lên:
“Thích anh ta như vậy?”
Nguyễn Yên sửng sốt, người Chu Mạnh Ngôn đang nói đến là ai.
Chẳng lẽ là sự sùng bái của cô lộ liễu như vậy sao?
Cô nghĩ lại dường như không có gì phải phủ nhận, vì vậy nên gật đầu giã tỏi:
“Cực kỳ thích luôn.”
“Thích anh ta về điểm nào?”
“Vẻ ngoài đẹp trai, diễn phim tốt, diễn kịch cũng rất tốt, hơn nữa còn cực kỳ dịu dàng. Dù sao thì… cái gì cũng thích.”
Cô nói xong, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Cô trả lời xong, không nghe thấy Chu Mạnh Ngôn đáp lại. Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nghe Đoạn Tinh Cảnh nói chuyện.
Sau khi buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới kết thúc, màn đêm đã buông xuống. Đoạn Tinh Cảnh tạm thời đi trả lời phỏng vấn của phóng viên trước, còn Nguyễn Yên thì đi theo Chu Mạnh Ngôn đi qua đi lại nói chuyện cùng khách mời.
Nguyễn Yên đứng phía trước, nghe thấy giọng nói Đoạn Tinh Cảnh trả lời phóng viên cách đó không xa, ý nghĩ quẩn quanh trong đầu.
Hy vọng có thể tiến đến nói chuyện cùng hắn vài ba câu.
Nhưng cô cảm thấy đây cũng chỉ là hy vọng xa vời. Cô im lặng đứng tại chỗ nghe Chu Mạnh Ngôn nói chuyện với người khác. Bên kia, sau khi Đoạn Tinh Cảnh phỏng vấn sau, bắt tay cùng lãnh đạo cấp cao của Âu Lạp, cuối cùng tự nhiên đi đến trước mặt Chu Mạnh Ngôn.
Trong lòng Nguyễn Yên có chút tiếc nuối, nhưng bỗng nhiên có cảm giác như có người đi đến trước mặt, rồi sau đó giọng nói trầm thấp của Đoạn Tinh Cảnh truyền đến trước mặt:
“Ngài là anh Chu đúng không? Xin chào.”
Đột nhiên, trong đầu Nguyễn Yên nổ mạnh với một tiếng đùng,
Chu Mạnh Ngôn đưa tay ra bắt tay cùng Đoạn Tinh Cảnh, khóe môi khẽ nhếch:
“Chào anh Đoạn.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô gái đang kìm nén kích động bên cạnh, sau đó lạnh nhạt nói:
“Đây là phu nhân tôi, Nguyễn Yên.”
Khóe môi Nguyễn Yên cong lên, cố gắng kiềm chế sự kích động:
“Đoạn, chào anh Đoạn.”
Ánh mắt Đoạn Tinh Cảnh dừng ở trên người Nguyễn Yên, có chút hoài nghi:
“Sao tôi lại có cảm giác trước đây từng gặp qua Chu phu nhân rồi đúng không?”
“Ở lễ liên hoan phim của học viện hý kịch Lâm Thành năm ngoái.”
“Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy cô đứng cùng cô Nghê đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy…”
Nguyễn Yên không ngờ hắn như vậy mà còn nhớ rõ!
Ôi vui thật.
Bên cạnh có người đi tới:
“Chu tổng, giám đốc bộ phận phát triển đang tìm ngài."
Chu Mạnh Ngôn đi chỗ khác, sau khi anh rời đi, Nguyễn Yên cố lấy dũng khí nói với Đoạn Tinh Cảnh:
“Anh Tinh Cảnh, anh vẫn luôn là thần tượng của em.”
“Hả?”
“Lúc anh vẫn còn là diễn viên kịch nói em đã rất thích anh rồi…”
Nguyễn Yên tựa như nữ sinh, thổ lộ sự yêu thích của mình với thần tượng. Người đàn ông trước mặt nghe xong, khóe mắt cong lên ý cười:
“Vậy xem như anh là người dẫn dắt em vào lĩnh vực kịch nói rồi. Nhưng có điều bây giờ anh cơ bản là không diễn kịch nói nữa, trong tươi lai nhất định em sẽ vượt qua anh.”
Được đàn anh cổ vũ, Nguyễn Yên tươi cười:
“Không đâu, khoảng giữa em với anh còn một đoạn rất lớn, bây giờ em vẫn còn có rất nhiều thiếu sót…”
Bên kia, sau khi Chu Mạnh Ngôn trao đổi với giám đốc bộ phận phát triển. Quay đầu lại thì thấy Nguyễn Yên đang trò chuyện vui vẻ cùng Đoạn Tinh Cảnh. Hai gò má Nguyễn Yên ửng đó, cười tươi rói, còn ánh mắt của Đoạn Tinh Cảnh nhìn Nguyễn Yên cực kì dịu dàng.
Chu Mạnh Ngôn đứng yên tại chỗ, đáy lòng dâng lên cảm giác phiền táo không thể lý giải.
Đoạn Tinh Cảnh:
“Mấy thứ này bình thường phải luyện tập nhiều.”
Nguyễn Yên gật đầu như giã tỏi, còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng bên cạnh giọng nói lạnh lùng của Chu Mạnh Ngôn đã vang lên:
“Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Nguyễn Yên đành phải tạm biệt Đoạn Tinh Cảnh, mặc dù lưu luyến không muốn rời nhưng vẫn có cảm giác chuyến đi hôm nay vô cùng ý nghĩa.
Sau khi lên Rolls Royce, Nguyễn Yên nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên, Chu Mạnh Ngôn ném cho một câu:
“Kích động như vậy sao?”
Anh đã để cho bọn họ trò chuyện trong chốc lát?
Nguyễn Yên bị lật tẩy, cũng không hề che dấu mà gật đầu:
“Có thể nói chuyện với Đoạn Tinh Cảnh đương nhiên là kích động rồi. Anh biết không, anh ấy còn cực kỳ dịu dàng động viên em, để em diễn kịch nói thật tốt đó.”
“Vậy thì sao?”
“Thì…Anh ấy khiến em tin tưởng hơn.”
Cô thích nghe người khác động viên, chỉ cần một lời khen đơn giản hoặc là ủng hộ cũng đủ khiến cô vui vẻ rất lâu.
Chu Mạnh Ngôn nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nguyễn Yên vẫn không nhận ra, tiếp tục nói:
“Em nói với anh này, trước kia lúc Đoạn Tinh Cảnh diễn kịch bản, anh ấy đã lấy nó..."
"Không quan tâm."
Anh lạnh lùng ngắt lời cô.
Nguyễn Yên sửng sốt:
“…Ồ.”
Tại sao người này lại đột nhiên thay đổi sắc mặt vậy…
Tài xế lái xe ở phía trước xoay người lại hỏi:
“Chu tổng, tiếp theo đi đâu ạ?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng:
“Về nhà.”
Dọc đường đi, Nguyễn Yên nhận ra rằng nhiệt độ xung quanh Chu Mạnh Ngôn thấp. Cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, hôm nay mình chưa làm gì mà?
Toàn bộ quá trình Chu Mạnh Ngôn không nói chuyện, Nguyễn Yên cũng là một người thức thời, cũng không chủ động với anh nữa.
Về đến nhà, hai người vào phòng bếp, lúc ăn cơm, Nguyễn Yên định nói chuyện với Chu Mạnh Ngôn vài câu, nhưng phản ứng của anh rất lạnh nhạt, dần dần cô cũng không dám nói chuyện cùng anh nữa. Vì vậy nên bữa tối kết thúc gần như trong im lặng.
Sau bữa tối, Chu Mạnh Ngôn vào phòng làm việc, Nguyễn Yên đọc kịch bản một lát. Gần một tiếng sau mới trở lại phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa.
Cô bước vào phòng tắm, cởi hết quần áo rồi bật vòi hoa sen lên.
Chu Mạnh Ngôn từ phòng làm việc trở về, chợt nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng tắm.
Không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt tươi cười trong trẻo của Nguyễn Yên khi đối diện với Đoạn Tinh Cảnh lúc chiều nay.
Nguyễn Yên ngâm nước nóng, thoải mái nên khẽ hét, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng tắm quên khóa được mở ra.
Khi nghe thấy tiếng kêu, cô sợ tới mức im bặt, dùng tay khẽ xoa lớp cửa kính xem là ai, nhỏ giọng nói:
“Chu, Chu Mạnh Ngôn…”
Bên ngoài có tiếng đáp lại, quả thực là giọng nói của người đàn ông truyền đến.
Hai gò má Nguyễn Yên ửng đỏ, cô không hiểu tại sao anh đột nhiên đi vào, cô lên tiếng, giữ bình tĩnh hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Anh muốn vào đây làm gì?
Bên ngoài không có tiếng trả lời.
Nguyễn Yên hoang mang, cửa kính trước mắt bỗng nhiên bị đẩy ra.
Người đàn ông cởi trần, con mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô gái trắng nõn nà như tuyết, ngay sau đó đi tới:
“Cùng tắm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro