Chương 39
2024-09-24 16:44:24
Nguyễn Yên:??
Cùng nhau??
Đầu cô vẫn chưa kịp, đã có cảm giác cả người mình đã bị ôm lấy. Ngay sau đó cô bị cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông đè lên.
Trong đầu cô nổ bùm một tiếng, tim đập càng nhanh hơn.
“Mạnh Ngôn…”
Lời nói trong miệng còn chưa kịp phát ra, đã bị anh mạnh mẽ che miệng lại.
Anh mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô, như là gặp được con mồi dễ như trở bàn tay, tựa như mất kiểm soát, giam cô chặt chẽ trong lòng.
Khiến cho người ta không có sức lực chống cự.
Trong đầu Nguyễn Yên choáng váng, đặt tay lên cánh tay chặt chẽ đang giam cầm mình, cô muốn đẩy ra nhưng không thể. Cô cảm thấy không hiểu sao người đàn ông này lại trở nên hung ác, cũng không hiểu sao đột nhiên anh lại như vậy.
Sống lưng lạnh thấu xương, giữa môi cô phát ra mấy chữ:
"Lạnh..."
Giọng cô nhẹ nhàng như là uất ức, anh dừng hôn cô, bàn tay phủ lên lưng cô, đi xuống, sau đó nâng eo cô lên, giọng nói lạnh lùng nói:
“Kẹp vào là được.”
Hai chân cô buông thõng theo bản năng vòng qua eo anh, cánh tay ôm sát cổ anh.
Lưng rời khỏi bức tường lạnh lẽo, nhưng lại gần anh hơn...
Mặt Nguyễn Yên đỏ như quả cà chua nhỏ.
Nước từ vòi hoa sen gột rửa sạch thân thể cường tráng của Chu Mạnh Ngôn, anh cụp mắt xuống nhìn Nguyễn Yên trong lòng.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu rọi lên làn da cô gái, trắng đến phản xạ ánh sáng. Trước mắt lúc này, phủ nhẹ một tầng hơi nước, hình thành giọt nước, giống như những trái vải căng mọng ngày hè, chỉ cần nhấp một ngụm là ngọt tận đáy lòng.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ thể cường tráng rắn chắc, cô dựa trên người mềm mại như không có xương, đáy lòng như có một ngọn lửa dâng lên.
Anh cúi mặt khóa môi cô lần nữa.
Không mang theo bất kỳ sự dịu dàng nào.
Nguyễn Yên bị anh hôn đến mức đầu choáng váng, hai chân càng ngày càng yếu, cảm giác mình sắp bị tuột khỏi người anh.
Chu Mạnh Ngôn đột ngột dừng lại, tắt vòi sen, một tay ôm lấy cô đi ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ, Nguyễn Yên bị anh ném lên trên chiếc giường êm ái, cô nghe thấy tiếng anh mở ngăn kéo bên giường, xé gói ra. Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, một lát sau anh lên giường kéo cô lại trong lòng một lần nữa.
Tại thời khắc anh hôn cô, người đàn ông đi thẳng vào vấn đề chính.
Cô sợ tới mức không thích ứng ngay được, trong phút chốc đau đớn đầu ngón tay đâm vào vai anh, nước mắt từ khóe mắt trào ra:
“Anh, anh đừng hung hăng như vậy…”
Nghe thấy cô nói anh hung hăng, trong đầu anh không thể kiềm chế được lại nhớ đến lời khen của cô dành cho Đoạn Tinh Cảnh, đáy mắt trầm xuống:
“Em thích dịu dàng như vậy?”
Cô cụp mắt xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, không rõ cảm xúc đêm nay của anh như thế nào mà trở nên kỳ quái như vậy.
Cô gái ngang ngược không nói chuyện, cảm xúc ấm ức đáng thương rơi vào mắt anh, đáy lòng như bị xuyên qua.
Anh cũng không biết vì sao chính mình lại cảm thấy giận cô.
Anh kiềm chế không động thủ, dịu dàng cúi mặt xuống hôn cô. Dưới động tác đột nhiên dịu dàng của anh, Nguyễn Yên ở trong lòng anh dần hóa thành nước, cho đến khi nụ hôn của anh dừng lại ở vành tai, hơi thở phả vào vành tai mỏng manh của cô:
“Có được không?”
Nguyễn Yên đỏ mặt, khẽ dạ. Đầu chôn tại hốc cổ anh, trong miệng phát ra âm thanh, đó là âm thanh chỉ có anh mới nghe được.
Với sự chấp nhận này, ngọn lửa trong lòng anh dần tắt, và thay thế bằng một cảm xúc khác.
Hai người lăn lộn đến tận khuya.
Cuối cùng, rốt cuộc Chu Mạnh Ngôn cũng dừng lại, Nguyễn Yên nghiêng người dựa vào lòng anh, miệng nhỏ thở phì phò.
Cô mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh vẫn ôm cô lấy cô, thay ga giường rồi mới đặt cô lên.
Thấy cô hoàn toàn đã chìm vào giấc ngủ, Chu Mạnh Ngôn mới xuống giường cầm lấy gói thuốc ở đầu giường, sau đó đi đến ban công.
Làn khói lượn lờ, anh nhìn cảnh đêm đầy màu sắc, khó mà phân biệt được rõ ràng cảm xúc trong đáy mắt.
Cuối cùng, anh dụi thuốc trở về phòng ngủ.
Trong phòng chỉ có ngọn đèn với ánh sáng yếu ớt, cô gái hơi cong người, mắt nhắm lại, dịu dàng ngoan ngoãn.
Cô ở nhà anh, ngủ phòng anh, trên giường anh.
Chỉ có một mình anh mới có.
Một loại suy nghĩ lóe lên trong đầu anh trong chớp mắt, cũng dần tiêu tan sự khó chịu trong lòng anh.
Chu Mạnh Ngôn tắt đèn, quay trở về giường nằm một lần nữa.
Sau một đêm trôi qua, hôm sau hai người đều không đề cập đến vấn đề này nữa. Sau khi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Âu Lạp kết thúc, đồng hồ Hằng Trí bất ngờ nhận được rất nhiều sự chú ý trên thị trường, doanh số sản phẩm tăng lên, xem như đã hoàn thành xuất sắc chiến lược.
Chu Mạnh Ngôn bận rộn với công việc, Nguyễn Yên bận chuyện kịch nói, thời gian lặng lẽ trôi cũng gần tới giữa tháng một.
Vở kịch [Thời gian và em] chính thức bắt đầu công diễn.
Thời gian của buổi biểu diễn dự kiến vào thứ sáu. Sáng sớm. Nguyễn Yên dậy trước Chu Mạnh Ngôn, trong đoàn kịch thấng báo chín giờ sáng, tất cả nhân viên và diễn viên đều phải tập trung ở nhà hát tổng duyệt.
Nguyễn Yên rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra thì Chu Mạnh Ngôn đã đi vào:
“Sao dậy sớm vậy.”
Nguyễn Yên mỉm cười với anh:
“Tối nay chính là lần đầu tiên em diễn kịch, em phải đi tổng duyệt.”
“Hôm nay?”
“Vâng.”
Cô hơi do dự, thuận miệng hỏi:
“Anh… muốn đi xem không?”
Sợ anh hiểu nhầm cô gọi anh đến xem cô nên cô vội vàng bổ sung:
“Bọn em đã biên soạn lời vở kịch này, cốt truyện cũng hay lắm.”
Anh lạnh nhạt mở miệng:
“Không được, tối nay có cuộc họp.”
Đáy lòng Nguyễn Yên thoáng qua chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu cười:
“Được rồi, anh bận cũng không sao.”
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu nhìn về phải cô, dặn dò:
“Biểu diễn chú ý an toàn.”
Khóe môi cô mỉm cười:
“Được rồi, giờ em đã tập thành thạo lắm rồi.”
Sau khi Chu Mạnh Ngôn đi vào phòng tắm, người giúp việc đi vào thay đồ và trang điểm giúp Nguyễn Yên. Sau khi thành xong tất cả, Diệp Thanh dẫn cô lên xe, bắt đầu xuất phát đến nhà hát sẽ diễn trong đêm nay.
Sau khi nhân viên tập hợp, đầu tiên là mọi người họp qua một chút, Bước Gia nhấn mạnh những vấn đề luyện tập gần đây, rồi sau đó bắt đầu diễn tập lần thứ nhất.
Vì Bước Gia muốn tìm nhân viên nhà hát để thương lượng một số việc nên lần duyệt đầu tiên Thôi Tử Mặc sẽ giám sát.
Hắn cầm kịch bản đứng trên sân khấu, cách nói chuyện đã có chút mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm. Nhưng vẫn nghiêm túc, trách nhiệm chỉ đạo từng chi tiết một. Sau khi Bước Gia quay trở lại, đi đến bên cạnh Thôi Tử Mặc, hai người nói vài câu, Thôi Tử Mặc vỗ vai Bước Gia, sau đó đi xuống sân khấu, ngồi ở ghế xem bọn họ biểu diễn.
Cảnh đầu tiên là của Nguyễn Yên và Thư Tinh Lộ, được thông qua một cách hoàn mỹ.
Cảnh thứ hai là cảnh chạy đuổi theo, vì thay đổi sân khấu, hơn nữa sân khấu này còn lớn hơn trước kia. Chi nên trước hết, cô chạy thử vài lần, ban ngày có ánh sáng nên căn bản cô cũng không có vấn đề gì.
Sau khi kết thúc lần duyệt thứ nhất, Nguyễn Yên được Diệp Thanh dìu xuống dưới sân khấu ngồi:
“Phu nhân, tôi ra ngoài mua cho ngài chai nước nhé.”
Đột nhiên cũng cảm thấy miệng hơi khô:
“Được.”
Ngồi bên cạnh cách cô hai ghế là Thôi Tử Mặc, mấy diễn viên đi đến trước mặt hắn, tỏ vẻ lo lắng:
“Anh Thôi, hôm nay anh sao vậy?”
“Hơi sốt thôi, không có gì.”
“Bị sốt sao?”
Có rất nhiều người tiến tới:
“Anh Thôi, đi viện đi?”
Thôi Tử Mặc Khoát tay:
“Ngàn vạn lần đừng, tôi hôm qua cảm lạnh, chỉ sốt nhẹ thôi mà. Mọi người cứ tập luyện thật tốt cho tôi, hôm nay không có sức hành hạ mấy người được rồi.”
Bước Gia đi tới:
“Hay là đi viện đi, chẳng lẽ cứ chống cự ở đây sao?”
Mọi người thấy tính tình Thôi Tử Mặc cố chấp như vậy nên để cứ để cho hắn nghỉ ngơi, đã bị anh kêu tản ra.
Nguyễn Yên nghe bọn họ nói chuyện, giằng co một hồi, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Diệp Thanh.
Sau khi bắt máy, cô khẽ cất lời:
“Chị Diệp Thanh, chị trở lại chưa?”
“Tôi vừa mua nước xong.”
“Chị xem gần đây có hiệu thuốc nào không?”
“Hiệu thuốc? Phu nhân bị sao vậy?”
“Không phải…”
Nguyễn Yên giải thích xong, Diệp Thanh thấy bên kia đường hình như có một tiệm thuốc tây. Nguyễn Yên kêu cô ấy mua chút thuốc hạ sốt, mua thêm một chai nước trở về.
Một lát sau, Diệp Thanh trở về, đem đồ cho Nguyễn Yên.
Thôi Tử Mặc cảm giác cả người mệt mỏi khó chịu, mắt nhắm lại, chợt nghe thấy đã có người đang gọi hắn:
“Anh Thôi.”
Hắn mở mắt qua, quay đầu lại thì nhìn thấy Nguyễn Yên ngồi vào vị trí bên cạnh đưa một hộp thuốc con nhộng và một chai nước:
“Thuốc hạ sốt, uống vào sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.”
Khóe môi cô gái khẽ mỉm cười.
Thôi Tử Mặc đang ngồi khẽ run, giật mình ngạc nhiên hai giây, sau đó nhận lấy, giọng nói cất lên không được tự nhiên cho lắm:
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Lần duyệt thứ hai bắt đầu, Nguyễn Yên trở lại sân khấu.
Thôi Tử Mặc vừa mở thuốc, một người bạn đã đi tới:
“Cậu mua thuốc khi nào vậy?”
“Không.”
Hắn dừng một lát:
“Nguyễn Yên vừa cho tôi.”
“Cô gái này nhiệt tình thật, bình thường cậu nghiêm khắc với cô ấy như vậy, người ta cũng không ghét ngầm cậu. Này, trả lại cho cậu này.”
Người bạn đó trêu chọc.
Thôi Tử Mặc xoa chai nước khoáng không nói gì.
Màn đêm buông xuống, nhà hát có kiến trúc mái vòm bừng sáng, cực kỳ rực rỡ, tựa như viên ngọc sáng trong đêm.
Trong đại sảnh to lớn của nhà hát, sau khi khán giả kiểm phiếu xong lục đục tiến vào, mỗi người ngồi vào vị trí của mình.
Hậu trường vô cùng bận rộn, Nguyễn Yên chờ mấy diễn viên chính hóa trang xong mới đến phiên cô.
Đêm nay nam nữ chính đều mặc bộ đồ thể thao trắng xanh, mang đậm nét đồng phục cổ thập niên chín mươi. Bởi vì Nguyễn Yên không có cảnh diễn ở trường nên mặc một chiếc váy bình thường màu xanh nhạt, tết tóc hai bên, trông càng giống trẻ con hơn.
Gần tới giờ biểu diễn, Nguyễn Yên tách khỏi Diệp Thanh, sau đó đi theo vài người biểu diễn đến phía sau sân khấu chờ.
Bảy giờ, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình bên ngoài sân khấu đang phát biểu lời nói đầu, nhóm diễn viên ở phía sau sân khấu sau khi nghe Bước Gia nói về những công việc đáng chú ý xong, khi tiếng vỗ tay của khán giả vang lên, rèm sân khấu mở ra, vở kịch bước vào màn đầu tiên.
Nguyễn Yên đứng ở góc khuất, lướt qua lời thoại lần cuối cùng, nghe tiếng nam nữ chính đối thoại trên sân khấu, cảm giác như trở về lần đầu tiên cô lên sân khấu vào hai năm trước.
Lúc đó cô cực kỳ hồi hộp, rõ ràng chỉ có vài câu thoại mà thôi, nhưng lại hồi hộp khiến mọi người cứ ngỡ như cô là diễn viên chính, bạn bè sau đó còn đùa cô, còn chưa trở thành diễn viên chính đã hồi hộp trước rồi.
Mà hiện tại, cô có cảm giác mình đang đứng ở đây với một thân phận hoàn toàn mới, ngây ngô và thiếu kinh nghiệm.
Cô còn nhớ, nghe một cô gái ở bên miệng vẫn luôn nhắc:
“Câu này là gì nhỉ, thôi xong rồi xong rồi, sao tôi lại quên mất…”
Nguyễn Yên nghe vậy, dịu dàng hỏi:
“Em sao vậy?”
Cô gái ngước mắt lên nhìn cô, nắm tay cô khóc không ra nước mắt:
“Em sốt ruột quá, làm sao đây, em có cảm giác lát nữa lên sân khấu em sẽ không nói được câu nào.”
Cô gái này là người mới vào đoàn kịch, còn chưa có kinh nghiệm sân khấu, giống như Nguyễn Yên, diễn một vai nhỏ.
Nguyễn Yên nghe vậy cầm tay cô ấy:
“Không có gì đâu, trước đó chúng ta tập luyện nhiều lần như vậy rồi mà, chắc chắn em sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Em sợ em sẽ mắc lỗi.”
“Em đừng suy nghĩ việc có mắc lỗi hay không, cứ thoải mái đi, nhập vào trong kịch, coi mình là người trong đó, những lời thoại em nhớ sẽ tự nhiên được phát ra.”
Nguyễn Yên cười:
“Em nhìn chị này, mắt chị đều như vậy, đáng lẽ chị phải là người hồi hộp trước cơ.”
Cô gái nhìn Nguyễn Yên, so với mình thì mình còn chẳng có vấn đề gì:
“Em cảm thấy chị dũng cảm thật đó.”
Nguyễn Yên mỉm cười.
Khi đến màn thứ ba, cô đứng sau cửa nhà, Thư Tinh Lộ đẩy cửa ra, sau đó hai người bắt đầu đối thoại.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là, Nguyễn Yên còn phát huy tốt hơn so với lúc luyện tập.
Cô càng thả lỏng hơn, biểu cảm, ngôn ngữ, động tác đều khiến cho vai diễn của cô càng trở nên sống động, trong đoạn đối thoại này, Thư Tinh Lộ ngược lại bị kéo, còn Nguyễn Yên thì kéo người, lặng lẽ để cảm xúc yêu quý của Thư Tinh Lộ dần lộ ea.
Dần dần, tình cảm của nam nữ chính chuyển hướng sang cay đắng, trận mưa to đo đã đến, câu chuyện đã đến phần khó chịu nhất.
Nguyễn Yên đứng phía bên phải sân khấu, ánh đèn dần mờ đi cùng với tiếng mưa rơi, trước mắt cô dần trở nên tối đen.
Trên sân khấu chỉ có duy nhất một ánh đèn chiếu lên nam chính.
Trước mắt là một mảng đen mơ hồ, vẫn khiến Nguyễn Yên cảm thấy sợ hãi trong giây lát.
Nhưng khi nam chính bộc bạch nỗi lòng xong, nam chính xoay người, Nguyễn Yên hét lên “chờ đã”, rồi sau đó không hề chần chừ cất bước đuổi theo.
Cô chạy về phía ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Mặc dù chưa biết đường dưới chân mình như thế nào.
Cô nhớ tới lời của cô gái vừa nói.
Đúng vậy, làm chuyện mình thích sẽ khiến con người ta trở nên dũng cảm.
Chạy đến trước mặt nam, cô nói lời thoại xong, gửi đồng hồ và phong thư một cách trôi chảy.
Sau khi màn diễn trong mưa kết thúc, ánh đèn sân khấu lại xuất hiện trở lại, nam nữ chính sau nhiều năm gặp lại, vở kịch cũng kết thúc sau khi hai người gặp nhau ở cổng trường.
Khán giả phía dưới vỗ tay nhiệt tình, Nguyễn Yên được Hàn Phù nắm tay cùng tất cả diễn viên lên sân khấu chào cảm ơn.
Cô cúi người, khóe môi nhếch lên.
Cô thật sự đã làm được!
Sau khi buổi biểu diễn khết thúc, tất cả các thành viên trong đoàn kịch đã cùng nhau chụp ảnh tập thể tại sân khấu. Sau đó Bước Gia nói lát nữa mọi người phải cùng tụ tập ăn khuya, đừng ai rời đi.
Sau khi Nguyễn Yên, Tinh Thư Lộ và Hàng Phù chụp một vài tấm xong, được Diệp Thanh dẫn đến phía sau sân khấu thay quần áo.
Hai người đi tới sau sân khấu, Diệp Thanh khen ngợi:
“Phu nhân, ngài diễn tốt quá! Tôi có cảm thấy ngài đã phát huy hết mình.”
Nguyễn Yên cười khúc khích:
"Có lẽ đêm nay tâm trạng của tôi rất đặc biệt.”
“Đúng rồi, tôi đã ghi lại buổi biểu diễn hôm này gửi cho Chu tổng.”
Trong lòng Nguyễn Yên dâng lên:
“Anh ấy…có nói gì không?”
“Chu tổng… chưa nói gì.”
Trong lòng cô thoáng qua một tia mất mát:
“Được rồi.”
Có khi anh thậm chí còn không nhấp để mở nó.
Sau khi mặc quần áo, Nguyễn Yên vừa ra khỏi phòng thay đồ thì vừa lúc gặp Thôi Tử Mặc:
“Dọn dẹp xong hết chưa? Đêm nay có đi ăn đêm không?”
Hắn hỏi.
“Vâng.”
Nguyễn Yên khoác một chiếc áo bông, theo Thôi Tử Mặc đi ra ngoài, Thôi Tử Mặc nói với cô gái:
“Hôm nay cô diễn rất tốt."
Nguyễn Yên sững sờ:
“Cảm ơn anh Thôi.”
Hắn im lặng vài giây, rồi sau đó cất lời:
“Trước đây tôi có chút thành kiến về cô, hoài nghi năng lực của cô… Tôi muốn xin lỗi cô.”
Trải qua khoảng thời gian luyện tập này, Thôi Tử Mặc nhận ra Nguyễn Yên không làm chậm tiến độ của mọi người, cũng không gây phiền toái cho người khác, hơn nữa còn rất cố gắng, nghiêm túc chăm chỉ đóng vai nhỏ.
Nguyễn Yên nhíu mày, khóe môi nhếch lên:
“Không có gì đâu anh Thôi.”
Thật ra cô đã sớm nhận ra suy nghĩ của Thôi Tử Mặc với cô rồi.
Cô không tức giận hay ghét bỏ, bởi vì cô có thể hiểu vì sao mọi người lại có cảm giác không tín nhiệm cô, dù sao lúc đầu cô cũng không có niềm tin vào bản thân mình như vậy.
“Buổi biểu diễn tối mai, tiếp tục cố gắng.”
“Vâng.”
Sau khi rời khỏi rạp hát, Nguyễn Yên đi theo nhân viên đoàn kịch, đến một cửa hàng cá nướng ở khu chợ gần đó.
Sau khi rượu và đồ ăn được dọn ra, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng cho buổi biểu diễn hôm nay thành công viên mãn.
Sau khi khen ngợi bốn nam nữ diễn viên chính, Bước Gia chuyển ánh mắt sang Nguyễn Yên, mỉm cười:
“Tôi thấy hôm nay Nguyễn Yên diễn xuất cũng rất tốt.”
Mọi người đều phụ họa:
“Đúng vậy, Nguyễn Yên diễn tốt lắm, vỗ tay vỗ tay!”
“Nguyễn Yên, tôi cảm thấy người xem dưới khán đài khi nhìn thấy phần biểu diễn của cô chắc chắn không nhìn ra mắt cô không nhìn thấy, tự nhiên lắm!”
“Đúng vậy, dù sao người ta cũng đã từng đóng nhiều vai chính ở câu lạc bộ kịch Tư Ngữ rồi đó, ở đó đã có thực lực rồi.”
Nguyễn Yên bị mọi người tung hô, hai má ửng đỏ:
“Không sai, chủ yếu là cảm ơn mọi người vì đã bao dung tôi như vậy, để cho tôi có thể phối hợp cùng mọi người tốt như vậy.”
Bước Gia nâng chén:
“Cụng ly kết thúc! Mọi người đều tuyệt vời!"
“Cụng ly!”
Mọi người ăn đêm, thoải mái nói chuyện, Diệp Thanh nhận điện thoại, sau đó trở lại bên cạnh Nguyễn Yên ngồi nói nhỏ:
“Phu nhân, ngài ấy nói năm phút sau sẽ đến đây đưa ngài về nhà.”
Nguyễn Yên:??
Sao anh lại đến?!
“Giang Thừa nói, Chu tổng vừa đi xã giao về, giờ bọn họ đang trên đường tới.”
Năm phút sau, quả nhiên Nguyễn Yên nhận được tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn, kêu cô đi ra. Vì vậy nên cô đành phải chào tạm biệt mọi người, nói mình muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.
Nguyễn Yên đi ra khỏi cửa hàng, đi đến chiếc Rolls Royce đậu ở cửa.
Sau khi xe khởi động, Nguyễn Yên cùng Chu Mạnh Ngôn nói vài câu, cũng không nhắc tới chuyện diễn kịch tối nay.
Cô nghĩ người đàn ông bận…xã giao nên sẽ không bận tâm đến chuyện này, cô cũng chỉ diễn một vai diễn nhà mà thôi, cũng không có gì đáng kể.
Cô hạ cửa kính xuống một nửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ một mình.
Bên cạnh, người đàn ông mặc Âu phục, hai chân vắt chéo, cúi đầu cúi đầu trả lời công việc qua điện thoại, sau đó khóa màn hình, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Cô im lặng hơn so với dự đoán của anh.
Anh chọn cách im lặng, anh muốn để xem cô gái nhịn đến khi nào.
Ba phút sau.
Nguyễn Yên vẫn đang vui vẻ hóng gió.
Anh lại nhìn về phía cô lên tiếng:
“Nguyễn Yên.”
Cô quay đầu lại:
“Hả?”
“không định nói chuyện diễn kịch tối nay với anh à?”
Nguyễn Yên thấy anh chủ động hỏi thì sửng sốt, khóe miệng hiện lúm đồng tiền;
“Hôm nay bọn em biểu diễn rất thuận lợi."
Cô nói:
"Không khí tối nay rất tốt, khán giả rất nhiệt tình. Trước khi đến lượt em, em còn an ủi người khác đừng lo lắng, nhưng đến lượt em, cả hai chân đều run rẩy..."
Cô nở nụ cười ngốc nghếch, chợt nghe thấy Chu Mạnh Ngôn nói:
“Nhưng anh thấy em diễn rất tự nhiên.”
Nguyễn Yên:??!
Cô ngạc nhiên:
"Đoạn video mà Diệp Thanh gửi cho anh… anh xem rồi sao?”
“Ừm.”
Nguyễn Yên không ngờ anh lại xem video của cô, cô hỏi:
“Vậy anh cảm thấy em diễn xuất thế nào?”
Anh nhìn thấy nét mặt kiêu ngạo của cô, đưa mắt nhìn về phía trước khẽ nói:
“Được.”
Hừ.
Quả nhiên không bao giờ nghe thấy anh khen ngợi.
Dọc đường về nhà, Nguyễn Yên chia sẻ chuyện diễn xuất hôm nay cho Chu Mạnh Ngôn, mặc dù nhiều lúc khi cô nói xong, anh chỉ im lặng nghe, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.
Xe dừng trước cửa nhà, Nguyễn Yên được nữ giúp việc đỡ xuống xe.
Cô đang định đi vào trong thì một chiếc hộp được đặt vào trong tay, giọng nói người đàn ông rơi xuống:
“Cầm lấy.”
Cô vừa ôm vừa sờ vào chiếc hộp vuông với vẻ mặt ngây thơ:
"Đây là gì?"
"Bánh sô-cô-la."
"Bánh?!"
Anh mua bánh ngọt sao?
Nguyễn Yên ngạc nhiên:
"Anh... mua cho em à?"
Người đàn ông khẽ hỏi ngược lại:
“Em cảm thấy giữa hai chúng ta ai sẽ ăn cái này?"
Nguyễn Yên vui vẻ ra mặt, không ngờ anh sẽ xem cô biểu diễn, lại còn mua bánh ngọt cho cô, trong lòng Nguyễn Yên tràn đầy ấm áp, dịu dàng nói:
“Mạnh Ngôn, cảm ơn anh.”
Cô cụp mắt:
“Em cứ nghĩ anh công việc bộn bề, căn bản sẽ không để ý đến chuyện em diễn kịch.”
Thậm chí cô còn cảm thấy những gì mình làm trong mắt người đàn ông, đều không đáng để anh lãng phí một chút thời gian. Không ngờ anh đều để ý tất cả.
Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn dừng trên khuôn mặt cô gái, vài giây sau mở miệng:
“Em cảm thấy anh không để ý à?”
Cùng nhau??
Đầu cô vẫn chưa kịp, đã có cảm giác cả người mình đã bị ôm lấy. Ngay sau đó cô bị cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông đè lên.
Trong đầu cô nổ bùm một tiếng, tim đập càng nhanh hơn.
“Mạnh Ngôn…”
Lời nói trong miệng còn chưa kịp phát ra, đã bị anh mạnh mẽ che miệng lại.
Anh mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô, như là gặp được con mồi dễ như trở bàn tay, tựa như mất kiểm soát, giam cô chặt chẽ trong lòng.
Khiến cho người ta không có sức lực chống cự.
Trong đầu Nguyễn Yên choáng váng, đặt tay lên cánh tay chặt chẽ đang giam cầm mình, cô muốn đẩy ra nhưng không thể. Cô cảm thấy không hiểu sao người đàn ông này lại trở nên hung ác, cũng không hiểu sao đột nhiên anh lại như vậy.
Sống lưng lạnh thấu xương, giữa môi cô phát ra mấy chữ:
"Lạnh..."
Giọng cô nhẹ nhàng như là uất ức, anh dừng hôn cô, bàn tay phủ lên lưng cô, đi xuống, sau đó nâng eo cô lên, giọng nói lạnh lùng nói:
“Kẹp vào là được.”
Hai chân cô buông thõng theo bản năng vòng qua eo anh, cánh tay ôm sát cổ anh.
Lưng rời khỏi bức tường lạnh lẽo, nhưng lại gần anh hơn...
Mặt Nguyễn Yên đỏ như quả cà chua nhỏ.
Nước từ vòi hoa sen gột rửa sạch thân thể cường tráng của Chu Mạnh Ngôn, anh cụp mắt xuống nhìn Nguyễn Yên trong lòng.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu rọi lên làn da cô gái, trắng đến phản xạ ánh sáng. Trước mắt lúc này, phủ nhẹ một tầng hơi nước, hình thành giọt nước, giống như những trái vải căng mọng ngày hè, chỉ cần nhấp một ngụm là ngọt tận đáy lòng.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ thể cường tráng rắn chắc, cô dựa trên người mềm mại như không có xương, đáy lòng như có một ngọn lửa dâng lên.
Anh cúi mặt khóa môi cô lần nữa.
Không mang theo bất kỳ sự dịu dàng nào.
Nguyễn Yên bị anh hôn đến mức đầu choáng váng, hai chân càng ngày càng yếu, cảm giác mình sắp bị tuột khỏi người anh.
Chu Mạnh Ngôn đột ngột dừng lại, tắt vòi sen, một tay ôm lấy cô đi ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ, Nguyễn Yên bị anh ném lên trên chiếc giường êm ái, cô nghe thấy tiếng anh mở ngăn kéo bên giường, xé gói ra. Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, một lát sau anh lên giường kéo cô lại trong lòng một lần nữa.
Tại thời khắc anh hôn cô, người đàn ông đi thẳng vào vấn đề chính.
Cô sợ tới mức không thích ứng ngay được, trong phút chốc đau đớn đầu ngón tay đâm vào vai anh, nước mắt từ khóe mắt trào ra:
“Anh, anh đừng hung hăng như vậy…”
Nghe thấy cô nói anh hung hăng, trong đầu anh không thể kiềm chế được lại nhớ đến lời khen của cô dành cho Đoạn Tinh Cảnh, đáy mắt trầm xuống:
“Em thích dịu dàng như vậy?”
Cô cụp mắt xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, không rõ cảm xúc đêm nay của anh như thế nào mà trở nên kỳ quái như vậy.
Cô gái ngang ngược không nói chuyện, cảm xúc ấm ức đáng thương rơi vào mắt anh, đáy lòng như bị xuyên qua.
Anh cũng không biết vì sao chính mình lại cảm thấy giận cô.
Anh kiềm chế không động thủ, dịu dàng cúi mặt xuống hôn cô. Dưới động tác đột nhiên dịu dàng của anh, Nguyễn Yên ở trong lòng anh dần hóa thành nước, cho đến khi nụ hôn của anh dừng lại ở vành tai, hơi thở phả vào vành tai mỏng manh của cô:
“Có được không?”
Nguyễn Yên đỏ mặt, khẽ dạ. Đầu chôn tại hốc cổ anh, trong miệng phát ra âm thanh, đó là âm thanh chỉ có anh mới nghe được.
Với sự chấp nhận này, ngọn lửa trong lòng anh dần tắt, và thay thế bằng một cảm xúc khác.
Hai người lăn lộn đến tận khuya.
Cuối cùng, rốt cuộc Chu Mạnh Ngôn cũng dừng lại, Nguyễn Yên nghiêng người dựa vào lòng anh, miệng nhỏ thở phì phò.
Cô mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh vẫn ôm cô lấy cô, thay ga giường rồi mới đặt cô lên.
Thấy cô hoàn toàn đã chìm vào giấc ngủ, Chu Mạnh Ngôn mới xuống giường cầm lấy gói thuốc ở đầu giường, sau đó đi đến ban công.
Làn khói lượn lờ, anh nhìn cảnh đêm đầy màu sắc, khó mà phân biệt được rõ ràng cảm xúc trong đáy mắt.
Cuối cùng, anh dụi thuốc trở về phòng ngủ.
Trong phòng chỉ có ngọn đèn với ánh sáng yếu ớt, cô gái hơi cong người, mắt nhắm lại, dịu dàng ngoan ngoãn.
Cô ở nhà anh, ngủ phòng anh, trên giường anh.
Chỉ có một mình anh mới có.
Một loại suy nghĩ lóe lên trong đầu anh trong chớp mắt, cũng dần tiêu tan sự khó chịu trong lòng anh.
Chu Mạnh Ngôn tắt đèn, quay trở về giường nằm một lần nữa.
Sau một đêm trôi qua, hôm sau hai người đều không đề cập đến vấn đề này nữa. Sau khi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Âu Lạp kết thúc, đồng hồ Hằng Trí bất ngờ nhận được rất nhiều sự chú ý trên thị trường, doanh số sản phẩm tăng lên, xem như đã hoàn thành xuất sắc chiến lược.
Chu Mạnh Ngôn bận rộn với công việc, Nguyễn Yên bận chuyện kịch nói, thời gian lặng lẽ trôi cũng gần tới giữa tháng một.
Vở kịch [Thời gian và em] chính thức bắt đầu công diễn.
Thời gian của buổi biểu diễn dự kiến vào thứ sáu. Sáng sớm. Nguyễn Yên dậy trước Chu Mạnh Ngôn, trong đoàn kịch thấng báo chín giờ sáng, tất cả nhân viên và diễn viên đều phải tập trung ở nhà hát tổng duyệt.
Nguyễn Yên rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra thì Chu Mạnh Ngôn đã đi vào:
“Sao dậy sớm vậy.”
Nguyễn Yên mỉm cười với anh:
“Tối nay chính là lần đầu tiên em diễn kịch, em phải đi tổng duyệt.”
“Hôm nay?”
“Vâng.”
Cô hơi do dự, thuận miệng hỏi:
“Anh… muốn đi xem không?”
Sợ anh hiểu nhầm cô gọi anh đến xem cô nên cô vội vàng bổ sung:
“Bọn em đã biên soạn lời vở kịch này, cốt truyện cũng hay lắm.”
Anh lạnh nhạt mở miệng:
“Không được, tối nay có cuộc họp.”
Đáy lòng Nguyễn Yên thoáng qua chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu cười:
“Được rồi, anh bận cũng không sao.”
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu nhìn về phải cô, dặn dò:
“Biểu diễn chú ý an toàn.”
Khóe môi cô mỉm cười:
“Được rồi, giờ em đã tập thành thạo lắm rồi.”
Sau khi Chu Mạnh Ngôn đi vào phòng tắm, người giúp việc đi vào thay đồ và trang điểm giúp Nguyễn Yên. Sau khi thành xong tất cả, Diệp Thanh dẫn cô lên xe, bắt đầu xuất phát đến nhà hát sẽ diễn trong đêm nay.
Sau khi nhân viên tập hợp, đầu tiên là mọi người họp qua một chút, Bước Gia nhấn mạnh những vấn đề luyện tập gần đây, rồi sau đó bắt đầu diễn tập lần thứ nhất.
Vì Bước Gia muốn tìm nhân viên nhà hát để thương lượng một số việc nên lần duyệt đầu tiên Thôi Tử Mặc sẽ giám sát.
Hắn cầm kịch bản đứng trên sân khấu, cách nói chuyện đã có chút mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm. Nhưng vẫn nghiêm túc, trách nhiệm chỉ đạo từng chi tiết một. Sau khi Bước Gia quay trở lại, đi đến bên cạnh Thôi Tử Mặc, hai người nói vài câu, Thôi Tử Mặc vỗ vai Bước Gia, sau đó đi xuống sân khấu, ngồi ở ghế xem bọn họ biểu diễn.
Cảnh đầu tiên là của Nguyễn Yên và Thư Tinh Lộ, được thông qua một cách hoàn mỹ.
Cảnh thứ hai là cảnh chạy đuổi theo, vì thay đổi sân khấu, hơn nữa sân khấu này còn lớn hơn trước kia. Chi nên trước hết, cô chạy thử vài lần, ban ngày có ánh sáng nên căn bản cô cũng không có vấn đề gì.
Sau khi kết thúc lần duyệt thứ nhất, Nguyễn Yên được Diệp Thanh dìu xuống dưới sân khấu ngồi:
“Phu nhân, tôi ra ngoài mua cho ngài chai nước nhé.”
Đột nhiên cũng cảm thấy miệng hơi khô:
“Được.”
Ngồi bên cạnh cách cô hai ghế là Thôi Tử Mặc, mấy diễn viên đi đến trước mặt hắn, tỏ vẻ lo lắng:
“Anh Thôi, hôm nay anh sao vậy?”
“Hơi sốt thôi, không có gì.”
“Bị sốt sao?”
Có rất nhiều người tiến tới:
“Anh Thôi, đi viện đi?”
Thôi Tử Mặc Khoát tay:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngàn vạn lần đừng, tôi hôm qua cảm lạnh, chỉ sốt nhẹ thôi mà. Mọi người cứ tập luyện thật tốt cho tôi, hôm nay không có sức hành hạ mấy người được rồi.”
Bước Gia đi tới:
“Hay là đi viện đi, chẳng lẽ cứ chống cự ở đây sao?”
Mọi người thấy tính tình Thôi Tử Mặc cố chấp như vậy nên để cứ để cho hắn nghỉ ngơi, đã bị anh kêu tản ra.
Nguyễn Yên nghe bọn họ nói chuyện, giằng co một hồi, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Diệp Thanh.
Sau khi bắt máy, cô khẽ cất lời:
“Chị Diệp Thanh, chị trở lại chưa?”
“Tôi vừa mua nước xong.”
“Chị xem gần đây có hiệu thuốc nào không?”
“Hiệu thuốc? Phu nhân bị sao vậy?”
“Không phải…”
Nguyễn Yên giải thích xong, Diệp Thanh thấy bên kia đường hình như có một tiệm thuốc tây. Nguyễn Yên kêu cô ấy mua chút thuốc hạ sốt, mua thêm một chai nước trở về.
Một lát sau, Diệp Thanh trở về, đem đồ cho Nguyễn Yên.
Thôi Tử Mặc cảm giác cả người mệt mỏi khó chịu, mắt nhắm lại, chợt nghe thấy đã có người đang gọi hắn:
“Anh Thôi.”
Hắn mở mắt qua, quay đầu lại thì nhìn thấy Nguyễn Yên ngồi vào vị trí bên cạnh đưa một hộp thuốc con nhộng và một chai nước:
“Thuốc hạ sốt, uống vào sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.”
Khóe môi cô gái khẽ mỉm cười.
Thôi Tử Mặc đang ngồi khẽ run, giật mình ngạc nhiên hai giây, sau đó nhận lấy, giọng nói cất lên không được tự nhiên cho lắm:
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Lần duyệt thứ hai bắt đầu, Nguyễn Yên trở lại sân khấu.
Thôi Tử Mặc vừa mở thuốc, một người bạn đã đi tới:
“Cậu mua thuốc khi nào vậy?”
“Không.”
Hắn dừng một lát:
“Nguyễn Yên vừa cho tôi.”
“Cô gái này nhiệt tình thật, bình thường cậu nghiêm khắc với cô ấy như vậy, người ta cũng không ghét ngầm cậu. Này, trả lại cho cậu này.”
Người bạn đó trêu chọc.
Thôi Tử Mặc xoa chai nước khoáng không nói gì.
Màn đêm buông xuống, nhà hát có kiến trúc mái vòm bừng sáng, cực kỳ rực rỡ, tựa như viên ngọc sáng trong đêm.
Trong đại sảnh to lớn của nhà hát, sau khi khán giả kiểm phiếu xong lục đục tiến vào, mỗi người ngồi vào vị trí của mình.
Hậu trường vô cùng bận rộn, Nguyễn Yên chờ mấy diễn viên chính hóa trang xong mới đến phiên cô.
Đêm nay nam nữ chính đều mặc bộ đồ thể thao trắng xanh, mang đậm nét đồng phục cổ thập niên chín mươi. Bởi vì Nguyễn Yên không có cảnh diễn ở trường nên mặc một chiếc váy bình thường màu xanh nhạt, tết tóc hai bên, trông càng giống trẻ con hơn.
Gần tới giờ biểu diễn, Nguyễn Yên tách khỏi Diệp Thanh, sau đó đi theo vài người biểu diễn đến phía sau sân khấu chờ.
Bảy giờ, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình bên ngoài sân khấu đang phát biểu lời nói đầu, nhóm diễn viên ở phía sau sân khấu sau khi nghe Bước Gia nói về những công việc đáng chú ý xong, khi tiếng vỗ tay của khán giả vang lên, rèm sân khấu mở ra, vở kịch bước vào màn đầu tiên.
Nguyễn Yên đứng ở góc khuất, lướt qua lời thoại lần cuối cùng, nghe tiếng nam nữ chính đối thoại trên sân khấu, cảm giác như trở về lần đầu tiên cô lên sân khấu vào hai năm trước.
Lúc đó cô cực kỳ hồi hộp, rõ ràng chỉ có vài câu thoại mà thôi, nhưng lại hồi hộp khiến mọi người cứ ngỡ như cô là diễn viên chính, bạn bè sau đó còn đùa cô, còn chưa trở thành diễn viên chính đã hồi hộp trước rồi.
Mà hiện tại, cô có cảm giác mình đang đứng ở đây với một thân phận hoàn toàn mới, ngây ngô và thiếu kinh nghiệm.
Cô còn nhớ, nghe một cô gái ở bên miệng vẫn luôn nhắc:
“Câu này là gì nhỉ, thôi xong rồi xong rồi, sao tôi lại quên mất…”
Nguyễn Yên nghe vậy, dịu dàng hỏi:
“Em sao vậy?”
Cô gái ngước mắt lên nhìn cô, nắm tay cô khóc không ra nước mắt:
“Em sốt ruột quá, làm sao đây, em có cảm giác lát nữa lên sân khấu em sẽ không nói được câu nào.”
Cô gái này là người mới vào đoàn kịch, còn chưa có kinh nghiệm sân khấu, giống như Nguyễn Yên, diễn một vai nhỏ.
Nguyễn Yên nghe vậy cầm tay cô ấy:
“Không có gì đâu, trước đó chúng ta tập luyện nhiều lần như vậy rồi mà, chắc chắn em sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Em sợ em sẽ mắc lỗi.”
“Em đừng suy nghĩ việc có mắc lỗi hay không, cứ thoải mái đi, nhập vào trong kịch, coi mình là người trong đó, những lời thoại em nhớ sẽ tự nhiên được phát ra.”
Nguyễn Yên cười:
“Em nhìn chị này, mắt chị đều như vậy, đáng lẽ chị phải là người hồi hộp trước cơ.”
Cô gái nhìn Nguyễn Yên, so với mình thì mình còn chẳng có vấn đề gì:
“Em cảm thấy chị dũng cảm thật đó.”
Nguyễn Yên mỉm cười.
Khi đến màn thứ ba, cô đứng sau cửa nhà, Thư Tinh Lộ đẩy cửa ra, sau đó hai người bắt đầu đối thoại.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là, Nguyễn Yên còn phát huy tốt hơn so với lúc luyện tập.
Cô càng thả lỏng hơn, biểu cảm, ngôn ngữ, động tác đều khiến cho vai diễn của cô càng trở nên sống động, trong đoạn đối thoại này, Thư Tinh Lộ ngược lại bị kéo, còn Nguyễn Yên thì kéo người, lặng lẽ để cảm xúc yêu quý của Thư Tinh Lộ dần lộ ea.
Dần dần, tình cảm của nam nữ chính chuyển hướng sang cay đắng, trận mưa to đo đã đến, câu chuyện đã đến phần khó chịu nhất.
Nguyễn Yên đứng phía bên phải sân khấu, ánh đèn dần mờ đi cùng với tiếng mưa rơi, trước mắt cô dần trở nên tối đen.
Trên sân khấu chỉ có duy nhất một ánh đèn chiếu lên nam chính.
Trước mắt là một mảng đen mơ hồ, vẫn khiến Nguyễn Yên cảm thấy sợ hãi trong giây lát.
Nhưng khi nam chính bộc bạch nỗi lòng xong, nam chính xoay người, Nguyễn Yên hét lên “chờ đã”, rồi sau đó không hề chần chừ cất bước đuổi theo.
Cô chạy về phía ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Mặc dù chưa biết đường dưới chân mình như thế nào.
Cô nhớ tới lời của cô gái vừa nói.
Đúng vậy, làm chuyện mình thích sẽ khiến con người ta trở nên dũng cảm.
Chạy đến trước mặt nam, cô nói lời thoại xong, gửi đồng hồ và phong thư một cách trôi chảy.
Sau khi màn diễn trong mưa kết thúc, ánh đèn sân khấu lại xuất hiện trở lại, nam nữ chính sau nhiều năm gặp lại, vở kịch cũng kết thúc sau khi hai người gặp nhau ở cổng trường.
Khán giả phía dưới vỗ tay nhiệt tình, Nguyễn Yên được Hàn Phù nắm tay cùng tất cả diễn viên lên sân khấu chào cảm ơn.
Cô cúi người, khóe môi nhếch lên.
Cô thật sự đã làm được!
Sau khi buổi biểu diễn khết thúc, tất cả các thành viên trong đoàn kịch đã cùng nhau chụp ảnh tập thể tại sân khấu. Sau đó Bước Gia nói lát nữa mọi người phải cùng tụ tập ăn khuya, đừng ai rời đi.
Sau khi Nguyễn Yên, Tinh Thư Lộ và Hàng Phù chụp một vài tấm xong, được Diệp Thanh dẫn đến phía sau sân khấu thay quần áo.
Hai người đi tới sau sân khấu, Diệp Thanh khen ngợi:
“Phu nhân, ngài diễn tốt quá! Tôi có cảm thấy ngài đã phát huy hết mình.”
Nguyễn Yên cười khúc khích:
"Có lẽ đêm nay tâm trạng của tôi rất đặc biệt.”
“Đúng rồi, tôi đã ghi lại buổi biểu diễn hôm này gửi cho Chu tổng.”
Trong lòng Nguyễn Yên dâng lên:
“Anh ấy…có nói gì không?”
“Chu tổng… chưa nói gì.”
Trong lòng cô thoáng qua một tia mất mát:
“Được rồi.”
Có khi anh thậm chí còn không nhấp để mở nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi mặc quần áo, Nguyễn Yên vừa ra khỏi phòng thay đồ thì vừa lúc gặp Thôi Tử Mặc:
“Dọn dẹp xong hết chưa? Đêm nay có đi ăn đêm không?”
Hắn hỏi.
“Vâng.”
Nguyễn Yên khoác một chiếc áo bông, theo Thôi Tử Mặc đi ra ngoài, Thôi Tử Mặc nói với cô gái:
“Hôm nay cô diễn rất tốt."
Nguyễn Yên sững sờ:
“Cảm ơn anh Thôi.”
Hắn im lặng vài giây, rồi sau đó cất lời:
“Trước đây tôi có chút thành kiến về cô, hoài nghi năng lực của cô… Tôi muốn xin lỗi cô.”
Trải qua khoảng thời gian luyện tập này, Thôi Tử Mặc nhận ra Nguyễn Yên không làm chậm tiến độ của mọi người, cũng không gây phiền toái cho người khác, hơn nữa còn rất cố gắng, nghiêm túc chăm chỉ đóng vai nhỏ.
Nguyễn Yên nhíu mày, khóe môi nhếch lên:
“Không có gì đâu anh Thôi.”
Thật ra cô đã sớm nhận ra suy nghĩ của Thôi Tử Mặc với cô rồi.
Cô không tức giận hay ghét bỏ, bởi vì cô có thể hiểu vì sao mọi người lại có cảm giác không tín nhiệm cô, dù sao lúc đầu cô cũng không có niềm tin vào bản thân mình như vậy.
“Buổi biểu diễn tối mai, tiếp tục cố gắng.”
“Vâng.”
Sau khi rời khỏi rạp hát, Nguyễn Yên đi theo nhân viên đoàn kịch, đến một cửa hàng cá nướng ở khu chợ gần đó.
Sau khi rượu và đồ ăn được dọn ra, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng cho buổi biểu diễn hôm nay thành công viên mãn.
Sau khi khen ngợi bốn nam nữ diễn viên chính, Bước Gia chuyển ánh mắt sang Nguyễn Yên, mỉm cười:
“Tôi thấy hôm nay Nguyễn Yên diễn xuất cũng rất tốt.”
Mọi người đều phụ họa:
“Đúng vậy, Nguyễn Yên diễn tốt lắm, vỗ tay vỗ tay!”
“Nguyễn Yên, tôi cảm thấy người xem dưới khán đài khi nhìn thấy phần biểu diễn của cô chắc chắn không nhìn ra mắt cô không nhìn thấy, tự nhiên lắm!”
“Đúng vậy, dù sao người ta cũng đã từng đóng nhiều vai chính ở câu lạc bộ kịch Tư Ngữ rồi đó, ở đó đã có thực lực rồi.”
Nguyễn Yên bị mọi người tung hô, hai má ửng đỏ:
“Không sai, chủ yếu là cảm ơn mọi người vì đã bao dung tôi như vậy, để cho tôi có thể phối hợp cùng mọi người tốt như vậy.”
Bước Gia nâng chén:
“Cụng ly kết thúc! Mọi người đều tuyệt vời!"
“Cụng ly!”
Mọi người ăn đêm, thoải mái nói chuyện, Diệp Thanh nhận điện thoại, sau đó trở lại bên cạnh Nguyễn Yên ngồi nói nhỏ:
“Phu nhân, ngài ấy nói năm phút sau sẽ đến đây đưa ngài về nhà.”
Nguyễn Yên:??
Sao anh lại đến?!
“Giang Thừa nói, Chu tổng vừa đi xã giao về, giờ bọn họ đang trên đường tới.”
Năm phút sau, quả nhiên Nguyễn Yên nhận được tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn, kêu cô đi ra. Vì vậy nên cô đành phải chào tạm biệt mọi người, nói mình muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.
Nguyễn Yên đi ra khỏi cửa hàng, đi đến chiếc Rolls Royce đậu ở cửa.
Sau khi xe khởi động, Nguyễn Yên cùng Chu Mạnh Ngôn nói vài câu, cũng không nhắc tới chuyện diễn kịch tối nay.
Cô nghĩ người đàn ông bận…xã giao nên sẽ không bận tâm đến chuyện này, cô cũng chỉ diễn một vai diễn nhà mà thôi, cũng không có gì đáng kể.
Cô hạ cửa kính xuống một nửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ một mình.
Bên cạnh, người đàn ông mặc Âu phục, hai chân vắt chéo, cúi đầu cúi đầu trả lời công việc qua điện thoại, sau đó khóa màn hình, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Cô im lặng hơn so với dự đoán của anh.
Anh chọn cách im lặng, anh muốn để xem cô gái nhịn đến khi nào.
Ba phút sau.
Nguyễn Yên vẫn đang vui vẻ hóng gió.
Anh lại nhìn về phía cô lên tiếng:
“Nguyễn Yên.”
Cô quay đầu lại:
“Hả?”
“không định nói chuyện diễn kịch tối nay với anh à?”
Nguyễn Yên thấy anh chủ động hỏi thì sửng sốt, khóe miệng hiện lúm đồng tiền;
“Hôm nay bọn em biểu diễn rất thuận lợi."
Cô nói:
"Không khí tối nay rất tốt, khán giả rất nhiệt tình. Trước khi đến lượt em, em còn an ủi người khác đừng lo lắng, nhưng đến lượt em, cả hai chân đều run rẩy..."
Cô nở nụ cười ngốc nghếch, chợt nghe thấy Chu Mạnh Ngôn nói:
“Nhưng anh thấy em diễn rất tự nhiên.”
Nguyễn Yên:??!
Cô ngạc nhiên:
"Đoạn video mà Diệp Thanh gửi cho anh… anh xem rồi sao?”
“Ừm.”
Nguyễn Yên không ngờ anh lại xem video của cô, cô hỏi:
“Vậy anh cảm thấy em diễn xuất thế nào?”
Anh nhìn thấy nét mặt kiêu ngạo của cô, đưa mắt nhìn về phía trước khẽ nói:
“Được.”
Hừ.
Quả nhiên không bao giờ nghe thấy anh khen ngợi.
Dọc đường về nhà, Nguyễn Yên chia sẻ chuyện diễn xuất hôm nay cho Chu Mạnh Ngôn, mặc dù nhiều lúc khi cô nói xong, anh chỉ im lặng nghe, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.
Xe dừng trước cửa nhà, Nguyễn Yên được nữ giúp việc đỡ xuống xe.
Cô đang định đi vào trong thì một chiếc hộp được đặt vào trong tay, giọng nói người đàn ông rơi xuống:
“Cầm lấy.”
Cô vừa ôm vừa sờ vào chiếc hộp vuông với vẻ mặt ngây thơ:
"Đây là gì?"
"Bánh sô-cô-la."
"Bánh?!"
Anh mua bánh ngọt sao?
Nguyễn Yên ngạc nhiên:
"Anh... mua cho em à?"
Người đàn ông khẽ hỏi ngược lại:
“Em cảm thấy giữa hai chúng ta ai sẽ ăn cái này?"
Nguyễn Yên vui vẻ ra mặt, không ngờ anh sẽ xem cô biểu diễn, lại còn mua bánh ngọt cho cô, trong lòng Nguyễn Yên tràn đầy ấm áp, dịu dàng nói:
“Mạnh Ngôn, cảm ơn anh.”
Cô cụp mắt:
“Em cứ nghĩ anh công việc bộn bề, căn bản sẽ không để ý đến chuyện em diễn kịch.”
Thậm chí cô còn cảm thấy những gì mình làm trong mắt người đàn ông, đều không đáng để anh lãng phí một chút thời gian. Không ngờ anh đều để ý tất cả.
Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn dừng trên khuôn mặt cô gái, vài giây sau mở miệng:
“Em cảm thấy anh không để ý à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro