Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn
Chương 36
Xuân Vị Lục
2024-09-01 14:06:07
“Không phải vì chuyện cho Tam ca đi học chứ?” Dư Dung sống ở đây đã lâu, quá rõ chuyện gia đình nông thôn như bọn họ căn bản không muốn học hành thi cử gì. Cho dù là nhà Lâm tú tài người ta của cải dồi dào, thi tú tài một đợt cũng phải đi vay không ít tiền, huống chi là gia đình như nhà họ Dư.
Kiểu như Dư Phụng dựa vào chút thiên phú còn có thể thi được đồng sinh, nhưng kết quả sau ba năm vẫn phải đi huyện Hồ Dương. Mà trong ba năm này Dư Phụng còn phải tới thư viện học bài. Lúc này đi học, ví dụ một thư viện tốt phải tốn đến hai mươi lạng bạc, chưa kể còn một khoản tiền lớn cho giấy với bút.
Tiền tiêu cho các dịp xã giao càng đếm không xuể, cho nên tuy Trương thị cũng thương con, nhưng không có hy vọng xa vời như thế. Chỉ là bà cụ Dư cùng chi trưởng nhà họ Dư có lẽ cũng không cam tâm. Dư Dung hiểu, nhưng hiểu không có nghĩa là ủng hộ: “Quan tâm đến bọn họ làm gì? Bây giờ việc chúng ta phải làm là việc của chính mình.”
Nhà cũ nhà họ Dư đang rối một nùi. Vương thị vốn là một người phụ nữ sống trong nhung lụa, nhưng vì nợ nần mà chiếc áo bông mỏng trên người đã không còn chịu được lạnh. Vương Lâm là trưởng nữ, nàng ta cao hơn em gái Vương Tuyết một chút, nhưng lại không hiểu chuyện bằng Vương Tuyết. Nàng ta liên tục la hét muốn ra ngoài xem náo nhiệt.
“Nương, cho con ra ngoài xem đi mà! Bọn họ đánh nhau mới vui...” Trước đây Vương Lâm cũng là một tiểu thư, còn có một nha hoàn hầu hạ bên cạnh. Đặc biệt, Vương thị rất coi trọng trưởng nữ, còn đưa nàng ta đi học Nữ Học hai năm. Nhưng hoàn cảnh gia đình đột ngột thay đổi, Vương Lâm cảm thấy mình chính là phượng hoàng bị rụng hết lông, về quê còn bị họ hàng ghét bỏ, đương nhiên chỉ mong sao người khác sống không yên ổn thì lòng nàng ta mới thoả mãn.
Vương thị kéo lấy nàng: “Con muốn chúng ta bị đuổi đi sao?”
Vương Tuyết đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Đại tỷ, đừng ra ngoài, dù sao bọn họ cũng ầm ĩ, chúng ta nghe được mà.”
Lúc này Vương Lâm mới bám lấy cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thấy nàng ta không ồn ào nữa, Vương Tuyết mới nhẹ nhõm hơn một chút. Có một người chị như vậy đúng là mệt mỏi. Thế nhưng, Vương Tuyết vẫn là một cô bé, thấy bên ngoài có một người phụ nữ đang lăn lộn trên mặt đất, không khỏi che miệng: “Nương, tẩu tẩu kia lăn trên đất không sợ bẩn sao?”
Vương thị ghét nhất là người thô tục.
Kiểu như Dư Phụng dựa vào chút thiên phú còn có thể thi được đồng sinh, nhưng kết quả sau ba năm vẫn phải đi huyện Hồ Dương. Mà trong ba năm này Dư Phụng còn phải tới thư viện học bài. Lúc này đi học, ví dụ một thư viện tốt phải tốn đến hai mươi lạng bạc, chưa kể còn một khoản tiền lớn cho giấy với bút.
Tiền tiêu cho các dịp xã giao càng đếm không xuể, cho nên tuy Trương thị cũng thương con, nhưng không có hy vọng xa vời như thế. Chỉ là bà cụ Dư cùng chi trưởng nhà họ Dư có lẽ cũng không cam tâm. Dư Dung hiểu, nhưng hiểu không có nghĩa là ủng hộ: “Quan tâm đến bọn họ làm gì? Bây giờ việc chúng ta phải làm là việc của chính mình.”
Nhà cũ nhà họ Dư đang rối một nùi. Vương thị vốn là một người phụ nữ sống trong nhung lụa, nhưng vì nợ nần mà chiếc áo bông mỏng trên người đã không còn chịu được lạnh. Vương Lâm là trưởng nữ, nàng ta cao hơn em gái Vương Tuyết một chút, nhưng lại không hiểu chuyện bằng Vương Tuyết. Nàng ta liên tục la hét muốn ra ngoài xem náo nhiệt.
“Nương, cho con ra ngoài xem đi mà! Bọn họ đánh nhau mới vui...” Trước đây Vương Lâm cũng là một tiểu thư, còn có một nha hoàn hầu hạ bên cạnh. Đặc biệt, Vương thị rất coi trọng trưởng nữ, còn đưa nàng ta đi học Nữ Học hai năm. Nhưng hoàn cảnh gia đình đột ngột thay đổi, Vương Lâm cảm thấy mình chính là phượng hoàng bị rụng hết lông, về quê còn bị họ hàng ghét bỏ, đương nhiên chỉ mong sao người khác sống không yên ổn thì lòng nàng ta mới thoả mãn.
Vương thị kéo lấy nàng: “Con muốn chúng ta bị đuổi đi sao?”
Vương Tuyết đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Đại tỷ, đừng ra ngoài, dù sao bọn họ cũng ầm ĩ, chúng ta nghe được mà.”
Lúc này Vương Lâm mới bám lấy cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thấy nàng ta không ồn ào nữa, Vương Tuyết mới nhẹ nhõm hơn một chút. Có một người chị như vậy đúng là mệt mỏi. Thế nhưng, Vương Tuyết vẫn là một cô bé, thấy bên ngoài có một người phụ nữ đang lăn lộn trên mặt đất, không khỏi che miệng: “Nương, tẩu tẩu kia lăn trên đất không sợ bẩn sao?”
Vương thị ghét nhất là người thô tục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro