Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn
Chương 38
Xuân Vị Lục
2024-09-01 14:06:07
Nhưng ngay cả cửa nhà cũng không về, bên nội con lại coi trọng tiền nhất, có tiền rồi thì làm gì quan tâm đến Đào Nhi nữa. Của hồi môn của con bé ít ỏi, nhà mẹ đẻ muốn giúp đỡ, nhưng cũng phải nể mặt mũi người ta kia kìa! Bây giờ phải xem xem Đào Nhi có thể sinh được con trai hay không cơ? Nhưng nếu con xuất giá, nương phải cho con nở mày nở mặt gả đi chứ?”
“Nương, xem người nói kìa...” Dư Dung thẹn thùng cúi đầu.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng của ông ba Dư truyền đến: “Nương Tùng Nhi, mau mở cửa.” Nghe giọng có vẻ khá vui mừng, Trương thị cùng Dư Dung vội vàng ra mở cửa.
Hai người ông ba Dư và Dư Tùng xách theo thứ gì đó về. Tâm trạng Dư Tùng không tồi, trước đây hắn chỉ ra ngoài cùng sư phụ, thực ra cũng có hơi bí bách. Ông ba Dư là người thành thật, may mà Dư Tùng cũng khá nhanh nhẹn. Hai người tìm đến chợ đồ cũ, mua được vài cái bàn cái ghế, chưa tới sáu mươi đồng tiền đã mua được rồi. Ngược lại dầu và bột mì thì đắt, nhưng ông ba Dư là người có kinh nghiệm, bèn đi mua gạo cũ. Chén bát khác ở trấn Thảo Phố cũng rẻ. Hai cha con phải lần mò tìm đường về, nhưng cho dù là mò đường cũng thấy vui vẻ.
“Nương Tùng Nhi, bà xem cái bàn này thế nào? Được làm từ gỗ tốt đấy, chỉ bị mẻ một chút thôi, để Tùng Nhi sửa lại là chúng ta có thể dùng rồi.” Ông ba Dư vô cùng hứng khởi.
...
Trương thị kéo lấy Dư Dung: “Con nói xem ta với cha con tự mở quán có ổn không? Cũng không hẳn là mở quán, chỉ là một cái sạp nhỏ thôi. Đám đại cữu con đi Hứa Xương bán mì vằn thắn rồi, mấy năm trước nghe người trong thôn nhà nương ta nói bọn họ chỉ bày vài cái bàn ở bên ngoài.”
Dư Dung nghe cũng thấy không tồi: “Như vậy cũng tốt, có điều dầm mưa dãi nắng lại hơi vất vả.”
Ông ba Dư vội nói: “Vất vả gì đâu, tốt hơn làm ăn với người ngoài nhiều.” Ông ba Dư nói xong còn sợ Trương thị không đồng ý, bèn kéo kéo Trương thị. Trương thị liền gật đầu: “Vậy thì tốt, nhưng ngày nào cũng chạy qua chạy lại như vậy cũng vất vả, hay là đến trấn Thảo Phố thuê nhà. Chúng ta kiếm tiền mua cho Dung Dung cái khung cửi.”
Trương thị vốn là người có khát vọng, tính tình cũng không cổ hủ. Nghĩ tới chuyện kiếm tiền, cả nhà ai nấy hưng phấn không thôi.
Ngay cả Dư Tùng mọi khi không thích cười cũng cười thành tiếng.
“Nương, xem người nói kìa...” Dư Dung thẹn thùng cúi đầu.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng của ông ba Dư truyền đến: “Nương Tùng Nhi, mau mở cửa.” Nghe giọng có vẻ khá vui mừng, Trương thị cùng Dư Dung vội vàng ra mở cửa.
Hai người ông ba Dư và Dư Tùng xách theo thứ gì đó về. Tâm trạng Dư Tùng không tồi, trước đây hắn chỉ ra ngoài cùng sư phụ, thực ra cũng có hơi bí bách. Ông ba Dư là người thành thật, may mà Dư Tùng cũng khá nhanh nhẹn. Hai người tìm đến chợ đồ cũ, mua được vài cái bàn cái ghế, chưa tới sáu mươi đồng tiền đã mua được rồi. Ngược lại dầu và bột mì thì đắt, nhưng ông ba Dư là người có kinh nghiệm, bèn đi mua gạo cũ. Chén bát khác ở trấn Thảo Phố cũng rẻ. Hai cha con phải lần mò tìm đường về, nhưng cho dù là mò đường cũng thấy vui vẻ.
“Nương Tùng Nhi, bà xem cái bàn này thế nào? Được làm từ gỗ tốt đấy, chỉ bị mẻ một chút thôi, để Tùng Nhi sửa lại là chúng ta có thể dùng rồi.” Ông ba Dư vô cùng hứng khởi.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương thị kéo lấy Dư Dung: “Con nói xem ta với cha con tự mở quán có ổn không? Cũng không hẳn là mở quán, chỉ là một cái sạp nhỏ thôi. Đám đại cữu con đi Hứa Xương bán mì vằn thắn rồi, mấy năm trước nghe người trong thôn nhà nương ta nói bọn họ chỉ bày vài cái bàn ở bên ngoài.”
Dư Dung nghe cũng thấy không tồi: “Như vậy cũng tốt, có điều dầm mưa dãi nắng lại hơi vất vả.”
Ông ba Dư vội nói: “Vất vả gì đâu, tốt hơn làm ăn với người ngoài nhiều.” Ông ba Dư nói xong còn sợ Trương thị không đồng ý, bèn kéo kéo Trương thị. Trương thị liền gật đầu: “Vậy thì tốt, nhưng ngày nào cũng chạy qua chạy lại như vậy cũng vất vả, hay là đến trấn Thảo Phố thuê nhà. Chúng ta kiếm tiền mua cho Dung Dung cái khung cửi.”
Trương thị vốn là người có khát vọng, tính tình cũng không cổ hủ. Nghĩ tới chuyện kiếm tiền, cả nhà ai nấy hưng phấn không thôi.
Ngay cả Dư Tùng mọi khi không thích cười cũng cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro