Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Giục Cưới (3)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Lý Bá Thành còn trong thời gian dưỡng thương, không có gì cần bàn giao, sắp xếp đồ xong ngày hôm sau lập tức bước lên hành trình trở về nhà.
Xe lửa chạy hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, sau khi xuống xe, Lý Bá Thành tìm một nhà khách gần đó nghỉ ngơi chỉnh trang một lượt, tính thời gian rồi mới ra ngoài.
Mười bốn tuổi anh đi tham gia quân ngũ, nhiều năm như vậy số lần về nhà có thể đếm hết trên một bàn tay.
Dựa vào ký ức tìm được khu người nhà, vừa lúc Đinh Hồng Lan mới vừa tan làm, mở cửa cho anh.
Đinh Hồng Lan đột nhiên nhìn thấy Lý Bá Thành căn bản không nhận ra anh, bà ta vịn cánh cửa, ngửa đầu sắc mặt cảnh giác: “Cậu tìm ai?”
Vẻ mặt người thanh niên ngoài cửa lạnh lùng: “Tôi là Lý Bá Thành.”
Trong mắt Đinh Hồng Lan hiện lên một tia kinh ngạc, qua vài giây mới lấy lại tinh thần, cười tránh ra: “Nhanh vậy đã trở về rồi à, sao không phát điện báo cho ở nhà biết trước?”
“Quên mất.”
Lý Bá Thành trầm giọng nói, nhấc chân đi vào, đưa túi đồ trong tay cho Đinh Hồng Lan.
“Mua vài thứ cho mọi người.”
Đinh Hồng Lan cười nhận lấy: “Con xem con kìa, trở về thì trở về thôi, còn mang theo cái gì cơ chứ?”
Ngoài miệng bà ta nói như vậy, nhưng động tác ngược lại rất nhanh nhẹn mở túi đồ, lấy đồ vật bên trong ra.
Có vải, sữa mạch nha, kẹo sữa, đường đỏ và hai khối lớn thịt bò hong gió.
Đinh Hồng Lan thầm líu lưỡi trong lòng, đây đều là đồ tốt đó nha, anh đúng là bỏ được!
“Trở về một chuyến còn làm con tiêu pha.” Đinh Hồng Lan mặt mày hớn hở, nói với đứa con riêng đứng bên cạnh: “Con ngồi đi, đứng đó làm gì?”
Lý Bá Thành gật gật đầu, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Anh tham gia quân ngũ lâu rồi, thói quen của quân nhân đã khắc sâu vào từng nhất cử nhất động của anh, khi ngồi xuống eo lưng thẳng tắp, kiên nghị hệt như cây tùng bách, khiến cả căn nhà dường như cũng trở nên sáng sủa hơn.
Đinh Hồng Lan nhìn thấy, trong lòng hơi phức tạp.
Ký ức của bà ta đối với đứa con riêng này vẫn còn dừng lại ở mười mấy năm trước, khi đó cả nước gặp hoạ, trong nhà ăn không đủ no, anh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mắt thấy gần như không sống nổi nữa.
Không ngờ cứ như vậy may mắn được chọn vào bộ đội, chạy đến bộ đội mười mấy năm, lúc này về tới cảm giác không còn giống năm xưa, khiến người khác không dám nhìn nhiều lần.
Trong lòng Đinh Hồng Lan hơi buồn, cũng hơi ganh tị, ngược lại tưởng tượng cũng không có gì đáng để ganh tị, anh chỉ là trên mặt nhìn hù người vậy thôi, làm lính nhiều năm như vậy không được cất nhắc lên cũng không chịu thành gia lập thất, ngày nào đó xuất ngũ phỏng chừng ngay cả công việc cũng không tìm thấy.
Xây dựng tâm lý cho chính mình lần nữa, Đinh Hồng Lan lại có tâm trạng tốt, bà ta cười hỏi: “Lần này trở về mấy ngày?”
“Hai mươi ngày.”
“Vậy còn rất lâu.” Đinh Hồng Lan lại nói: “Lúc trước con không thông báo, trong nhà không có chuẩn bị, chỗ ngủ cũng chưa sắp xếp ra được, giường của Trọng Lâm không chứa nổi hai người, nếu không buổi tối con ngủ dưới đất tạm?”
“Không cần.” Lý Bá Thành biết tâm tư của mẹ kế, nói thẳng: “Tôi ở nhà khách.”
“Ở đó mắc lắm, có số tiền này không bằng con cho dì, cũng đâu phải trong nhà không có chỗ ngủ!”
Lý Bá Thành liếc qua bà ta, chỉ một ánh mắt đã làm Đinh Hồng Lan im miệng.
Đinh Hồng Lan bị một ánh mắt của anh ép tới không thở nổi, nửa ngày mới khôi phục hô hấp.
Xe lửa chạy hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, sau khi xuống xe, Lý Bá Thành tìm một nhà khách gần đó nghỉ ngơi chỉnh trang một lượt, tính thời gian rồi mới ra ngoài.
Mười bốn tuổi anh đi tham gia quân ngũ, nhiều năm như vậy số lần về nhà có thể đếm hết trên một bàn tay.
Dựa vào ký ức tìm được khu người nhà, vừa lúc Đinh Hồng Lan mới vừa tan làm, mở cửa cho anh.
Đinh Hồng Lan đột nhiên nhìn thấy Lý Bá Thành căn bản không nhận ra anh, bà ta vịn cánh cửa, ngửa đầu sắc mặt cảnh giác: “Cậu tìm ai?”
Vẻ mặt người thanh niên ngoài cửa lạnh lùng: “Tôi là Lý Bá Thành.”
Trong mắt Đinh Hồng Lan hiện lên một tia kinh ngạc, qua vài giây mới lấy lại tinh thần, cười tránh ra: “Nhanh vậy đã trở về rồi à, sao không phát điện báo cho ở nhà biết trước?”
“Quên mất.”
Lý Bá Thành trầm giọng nói, nhấc chân đi vào, đưa túi đồ trong tay cho Đinh Hồng Lan.
“Mua vài thứ cho mọi người.”
Đinh Hồng Lan cười nhận lấy: “Con xem con kìa, trở về thì trở về thôi, còn mang theo cái gì cơ chứ?”
Ngoài miệng bà ta nói như vậy, nhưng động tác ngược lại rất nhanh nhẹn mở túi đồ, lấy đồ vật bên trong ra.
Có vải, sữa mạch nha, kẹo sữa, đường đỏ và hai khối lớn thịt bò hong gió.
Đinh Hồng Lan thầm líu lưỡi trong lòng, đây đều là đồ tốt đó nha, anh đúng là bỏ được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trở về một chuyến còn làm con tiêu pha.” Đinh Hồng Lan mặt mày hớn hở, nói với đứa con riêng đứng bên cạnh: “Con ngồi đi, đứng đó làm gì?”
Lý Bá Thành gật gật đầu, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Anh tham gia quân ngũ lâu rồi, thói quen của quân nhân đã khắc sâu vào từng nhất cử nhất động của anh, khi ngồi xuống eo lưng thẳng tắp, kiên nghị hệt như cây tùng bách, khiến cả căn nhà dường như cũng trở nên sáng sủa hơn.
Đinh Hồng Lan nhìn thấy, trong lòng hơi phức tạp.
Ký ức của bà ta đối với đứa con riêng này vẫn còn dừng lại ở mười mấy năm trước, khi đó cả nước gặp hoạ, trong nhà ăn không đủ no, anh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mắt thấy gần như không sống nổi nữa.
Không ngờ cứ như vậy may mắn được chọn vào bộ đội, chạy đến bộ đội mười mấy năm, lúc này về tới cảm giác không còn giống năm xưa, khiến người khác không dám nhìn nhiều lần.
Trong lòng Đinh Hồng Lan hơi buồn, cũng hơi ganh tị, ngược lại tưởng tượng cũng không có gì đáng để ganh tị, anh chỉ là trên mặt nhìn hù người vậy thôi, làm lính nhiều năm như vậy không được cất nhắc lên cũng không chịu thành gia lập thất, ngày nào đó xuất ngũ phỏng chừng ngay cả công việc cũng không tìm thấy.
Xây dựng tâm lý cho chính mình lần nữa, Đinh Hồng Lan lại có tâm trạng tốt, bà ta cười hỏi: “Lần này trở về mấy ngày?”
“Hai mươi ngày.”
“Vậy còn rất lâu.” Đinh Hồng Lan lại nói: “Lúc trước con không thông báo, trong nhà không có chuẩn bị, chỗ ngủ cũng chưa sắp xếp ra được, giường của Trọng Lâm không chứa nổi hai người, nếu không buổi tối con ngủ dưới đất tạm?”
“Không cần.” Lý Bá Thành biết tâm tư của mẹ kế, nói thẳng: “Tôi ở nhà khách.”
“Ở đó mắc lắm, có số tiền này không bằng con cho dì, cũng đâu phải trong nhà không có chỗ ngủ!”
Lý Bá Thành liếc qua bà ta, chỉ một ánh mắt đã làm Đinh Hồng Lan im miệng.
Đinh Hồng Lan bị một ánh mắt của anh ép tới không thở nổi, nửa ngày mới khôi phục hô hấp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro