Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Ngoại Tình (1)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Hơn hai giờ chiều, phần lớn công nhân đều đang đi làm, trong khu người nhà nhìn không thấy mấy bóng người.
Khi Lâm Niệm trở về vừa lúc đụng phải thím Tiền hàng xóm vừa quay về sau khi ra ngoài.
Thím Tiền mới trở về từ nhà mẹ đẻ, trên vai khiêng một quả bí đao thật lớn, trên tay còn cầm một cái rổ, đè ép người thím ấy tới vai lưng hơi còng xuống, một đường đi trở về quần áo trên người đều đã ướt đẫm.
“Thím.” Lâm Niệm đi qua chào hỏi.
Thím Tiền ngẩng đầu: “Nhị Nha đó à, hôm nay cháu tan học sớm quá vậy?”
“Trường học có chuyện, buổi chiều không đi học.” Lâm Niệm nói: “Cháu giúp dì cầm đi một đoạn đi.”
“Ai u không cần đâu, chỉ có một đoạn đường này thôi mà.”
Thím Tiền một tay chống nạnh chống đỡ trọng lượng trên bả vai, bước chân nhanh hơn.
Lâm Niệm không nhiều lời, trực tiếp lấy đi cái rổ trên tay thím.
“Cái con bé này!” Thím Tiền trừng cô một cái, như là oán giận, biểu cảm lại lộ ra sự vừa lòng.
Thím nhẹ nhàng thở ra, dùng tay không xoa xoa mồ hôi trên trán, vừa đi vừa hỏi: “Nhị Nha à, cháu sắp tốt nghiệp rồi đi?”
“Đúng vậy, còn nửa tháng nữa là sẽ tốt nghiệp.”
“Đúng là không còn mấy ngày nữa ha.”
Thím Tiền gật đầu, nhớ tới: “Bây giờ vừa tốt nghiệp trường học xong, lại lập tức sắp xếp người xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, cũng không biết năm nay lại có bao nhiêu người phải xuống đó.”
Thím Tiền có năm đứa con, đã xuống nông thôn hai đứa, khi nói đến việc này cũng có chút oán hận.
Thím nhìn nhìn Lâm Niệm, cô gái an tĩnh đi ở một bên, làn da trắng như tuyết, lộ ra cảm giác điềm đạm nho nhã, vừa thấy là biết không phải người có thể chịu khổ.
“Chẳng qua Nhị Nha cháu chắc là không cần lo lắng, dù sao thằng nhóc nhà họ Vương kia cũng không thể để cháu xuống nông thôn được.”
Thằng nhóc nhà họ Vương trong miệng thím Tiền là Vương Vinh Võ con trai út của thư ký xưởng nồi hơi Vương Trọng Khôn, cũng là vị hôn phu của Lâm Niệm.
Hai người đã đính hôn vào nửa năm trước, bởi vì Lâm Niệm còn đang đọc sách, tuổi cũng không đủ, cho nên hai nhà đã thương lượng tốt, chờ sau khi cô tốt nghiệp lại kết hôn. Lấy quyền lợi của nhà họ Vương, sắp xếp một công việc cho con dâu là chuyện cực kỳ đơn giản.
Thím Tiền lại hỏi: “Nhà họ Vương có nói muốn sắp xếp cháu đến nơi nào không?”
Lâm Niệm mím mím môi, hơi thẹn thùng: “Vẫn chưa nói ạ.”
“Mấy thứ này phải quyết định trước khi kết hôn mới được, nếu không sau khi gả qua người ta lại trở mặt không nhận.”
Lâm Niệm nói: “Gần đây có vài nhà xưởng đang chiêu công, cháu muốn tự mình thử xem trước đã.”
“Cái đó chiêu được bao nhiêu người chứ, ngoài mặt thì như vậy thôi, trên thực tế sớm đã điều động nội bộ rồi.” Thím Tiền một bộ người từng trải, hỏi: “Cháu đăng ký xưởng nào?”
“Xưởng chế dược.”
“Cái này khó vào lắm.”
Xưởng chế dược có quy mô nhà máy lớn hơn xưởng chế dược, yêu cầu vô cùng cao, người bình thường nghĩ cũng không cần nghĩ.
Thím Tiền cảm thấy cô bé này quá ngốc, có con đường trải sẵn lại không muốn đi, một hai phải tự mình lăn lộn.
Lâm Niệm nói: “Cảm giác thi cũng không khó lắm.”
“Không phải chuyện có khó hay không.” Thím Tiền chậc một tiếng: “Làm sao cháu biết người ta chấm điểm như thế nào, lỡ như người ta cố ý không cho cháu qua thì sao?”
“Chắc là không thể nào đâu.”
“Ai mà biết được.” Thím Tiền khuyên cô tính xa, trước bàn chuyện công việc với nhà họ Vương, đến lúc đó cho dù cô không đi làm cũng có thể đưa cho chị gái em trai.
“Cho dù cháu không dùng cũng có thể bán đi nha, một công việc hơn một ngàn đồng, không cần không phải đồ ngốc sao?”
Lâm Niệm nghe tai này qua tai kia, chưa nói được cũng chưa nói không được, rất nhanh đã về đến dưới lầu khu người nhà.
Hai người tách ra trước cửa nhà thím Tiền, trước khi đi, thím Tiền còn mạnh mẽ nhét một quả táo vào trong tay cô.
Khi Lâm Niệm trở về vừa lúc đụng phải thím Tiền hàng xóm vừa quay về sau khi ra ngoài.
Thím Tiền mới trở về từ nhà mẹ đẻ, trên vai khiêng một quả bí đao thật lớn, trên tay còn cầm một cái rổ, đè ép người thím ấy tới vai lưng hơi còng xuống, một đường đi trở về quần áo trên người đều đã ướt đẫm.
“Thím.” Lâm Niệm đi qua chào hỏi.
Thím Tiền ngẩng đầu: “Nhị Nha đó à, hôm nay cháu tan học sớm quá vậy?”
“Trường học có chuyện, buổi chiều không đi học.” Lâm Niệm nói: “Cháu giúp dì cầm đi một đoạn đi.”
“Ai u không cần đâu, chỉ có một đoạn đường này thôi mà.”
Thím Tiền một tay chống nạnh chống đỡ trọng lượng trên bả vai, bước chân nhanh hơn.
Lâm Niệm không nhiều lời, trực tiếp lấy đi cái rổ trên tay thím.
“Cái con bé này!” Thím Tiền trừng cô một cái, như là oán giận, biểu cảm lại lộ ra sự vừa lòng.
Thím nhẹ nhàng thở ra, dùng tay không xoa xoa mồ hôi trên trán, vừa đi vừa hỏi: “Nhị Nha à, cháu sắp tốt nghiệp rồi đi?”
“Đúng vậy, còn nửa tháng nữa là sẽ tốt nghiệp.”
“Đúng là không còn mấy ngày nữa ha.”
Thím Tiền gật đầu, nhớ tới: “Bây giờ vừa tốt nghiệp trường học xong, lại lập tức sắp xếp người xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, cũng không biết năm nay lại có bao nhiêu người phải xuống đó.”
Thím Tiền có năm đứa con, đã xuống nông thôn hai đứa, khi nói đến việc này cũng có chút oán hận.
Thím nhìn nhìn Lâm Niệm, cô gái an tĩnh đi ở một bên, làn da trắng như tuyết, lộ ra cảm giác điềm đạm nho nhã, vừa thấy là biết không phải người có thể chịu khổ.
“Chẳng qua Nhị Nha cháu chắc là không cần lo lắng, dù sao thằng nhóc nhà họ Vương kia cũng không thể để cháu xuống nông thôn được.”
Thằng nhóc nhà họ Vương trong miệng thím Tiền là Vương Vinh Võ con trai út của thư ký xưởng nồi hơi Vương Trọng Khôn, cũng là vị hôn phu của Lâm Niệm.
Hai người đã đính hôn vào nửa năm trước, bởi vì Lâm Niệm còn đang đọc sách, tuổi cũng không đủ, cho nên hai nhà đã thương lượng tốt, chờ sau khi cô tốt nghiệp lại kết hôn. Lấy quyền lợi của nhà họ Vương, sắp xếp một công việc cho con dâu là chuyện cực kỳ đơn giản.
Thím Tiền lại hỏi: “Nhà họ Vương có nói muốn sắp xếp cháu đến nơi nào không?”
Lâm Niệm mím mím môi, hơi thẹn thùng: “Vẫn chưa nói ạ.”
“Mấy thứ này phải quyết định trước khi kết hôn mới được, nếu không sau khi gả qua người ta lại trở mặt không nhận.”
Lâm Niệm nói: “Gần đây có vài nhà xưởng đang chiêu công, cháu muốn tự mình thử xem trước đã.”
“Cái đó chiêu được bao nhiêu người chứ, ngoài mặt thì như vậy thôi, trên thực tế sớm đã điều động nội bộ rồi.” Thím Tiền một bộ người từng trải, hỏi: “Cháu đăng ký xưởng nào?”
“Xưởng chế dược.”
“Cái này khó vào lắm.”
Xưởng chế dược có quy mô nhà máy lớn hơn xưởng chế dược, yêu cầu vô cùng cao, người bình thường nghĩ cũng không cần nghĩ.
Thím Tiền cảm thấy cô bé này quá ngốc, có con đường trải sẵn lại không muốn đi, một hai phải tự mình lăn lộn.
Lâm Niệm nói: “Cảm giác thi cũng không khó lắm.”
“Không phải chuyện có khó hay không.” Thím Tiền chậc một tiếng: “Làm sao cháu biết người ta chấm điểm như thế nào, lỡ như người ta cố ý không cho cháu qua thì sao?”
“Chắc là không thể nào đâu.”
“Ai mà biết được.” Thím Tiền khuyên cô tính xa, trước bàn chuyện công việc với nhà họ Vương, đến lúc đó cho dù cô không đi làm cũng có thể đưa cho chị gái em trai.
“Cho dù cháu không dùng cũng có thể bán đi nha, một công việc hơn một ngàn đồng, không cần không phải đồ ngốc sao?”
Lâm Niệm nghe tai này qua tai kia, chưa nói được cũng chưa nói không được, rất nhanh đã về đến dưới lầu khu người nhà.
Hai người tách ra trước cửa nhà thím Tiền, trước khi đi, thím Tiền còn mạnh mẽ nhét một quả táo vào trong tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro