Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Khiêu Khích (1)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Sau sự kích thích nhất thời chính là báo ứng, hai người giống như hai con yến bay tán loạn bị ép buộc cột vào nhau, trong lòng ai cũng có nỗi oán hận riêng.
Lâm Phương bởi vì nguyên nhân gia thế đồng ý gả cho Vương Vinh Võ, nhưng Vương Vinh Võ lại không quá bằng lòng cưới Lâm Phương. Ngày kết hôn còn bị mất mặt đến vậy, dẫn tới tiệc cưới vừa kết thúc hai người lập tức cãi nhau ồn ào.
Bởi vì lúc ấy cha mẹ hai bên đều có mặt, hai người không cãi được vài câu đã bị cả người nhà hai bên khuyên ngăn.
Nhưng khuyên ngăn lần đó thành công không có nghĩa bọn họ đã thông suốt. Lâm Phương oán hận Vương Vinh Võ vào lúc cô ta bị khó xử không đứng ra nói chuyện, Vương Vinh Võ cũng oán trách Lâm Phương hại anh ta mất mặt.
Đôi vợ chồng son bởi vậy tới nông nỗi chỉ nhìn mặt nhau thôi cũng thấy ghét. Hôm nay Lâm Phương lại bởi vì chút chuyện mà cãi nhau với Vương Vinh Võ, sau một lúc cãi nhau hai người còn động tay, Vương Vinh Võ đẩy cô ta một cái, vừa không chú ý đã đụng vào bụng.
Tuyến lệ của phụ nữ mang thai đặc biệt phát triển, Lâm Phương vừa khóc là không dừng được, cô ta khóc cho đến khi vợ chồng nhà họ Vương đến mới thôi.
Hai người cãi nhau thiếu chút nữa đến mức sinh non, dù nói như thế nào cũng là vấn đề thuộc về phía Vương Vinh Võ lớn hơn.
Tần Quan Quỳnh giả vờ nói con trai vài câu, lại đi an ủi Lâm Phương, vì làm cô ta câm miệng, còn bảo đảm chờ sau khi cô ta sinh đứa bé sẽ lập tức sắp xếp cho cô ta một vị trí công việc chính thức, lúc này mới khiến bọn họ vừa ý.
Buổi tối mẹ Lâm tới kiểm tra giường, y tá kiểm tra phòng vừa lúc là Chu Hồng Hà.
Chu Hồng Hà từng thấy mẹ Lâm, biết quan hệ của bà ta và Tôn Hạ Chí, sau khi nhìn thấy hơi kinh ngạc.
Bà nhìn nhìn người nằm trên giường, chủ động bắt chuyện: “Đây là con gái bà?”
Mẹ Lâm gật đầu, trông không có tinh thần lắm.
Chu Hồng Hà hỏi mấy câu, viết xong ghi chép kiểm tra phòng, không vội vã rời đi: “Con gái nhà bà thật xinh đẹp, đứa lớn hay nhỏ đều đẹp.”
Mẹ Lâm không có hứng thú nói chuyện, ngược lại Lâm Phương hỏi một câu: “Bà từng gặp em gái tôi à?”
“Từng gặp rồi.” Chu Hồng Hà gật đầu: “Con bé thường tới tìm chị Tôn.”
Lâm Phương hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Vua nịnh nọt.”
“Lần trước chị Tôn còn nhờ dì giới thiệu đối tượng cho em gái cháu nữa kìa, mấy ngày nữa là gặp mặt.” Bà hỏi: “Hai người đã biết chưa?”
Việc này hai người thật đúng là không biết, trong lòng mẹ Lâm không vui, cảm thấy Tôn Hạ Chí lo chuyện bao đồng, há miệng muốn phản đối.
Không chờ bà ta mở miệng, Lâm Phương đã nói: “Chưa nghe nói.”
“À, vậy phỏng chừng vẫn chưa kịp nói, hôm nay mới quyết định ngày gặp mặt thôi.”
“Thím nói cho cháu nghe một chút đi?”
Chu Hồng Hà không biết những chuyện của nhà họ Lâm, thấy Lâm Phương hỏi còn tưởng rằng cô ta quan tâm em gái, lập tức chọn vài câu tốt để câu.
Lâm Phương nghe xong không tin, trên mặt cười như không cười: “Thím, cháu đã nghe chán những lời hay này rồi, thím nói vài câu thật lòng đi.”
Chu Hồng Hà cười cười.
“Thím coi như làm chuyện tốt đi, nếu không trong lòng cháu vẫn luôn lo lắng không yên, dưỡng thai cũng không dưỡng yên.”
Chu Hồng Hà hơi hối hận vừa rồi bản thân nói nhiều.
Vẻ mặt Lâm Phương trông có vẻ thật sự rất lo lắng, bà do dự một lúc vẫn nói: “Thật ra thím cũng không biết rõ về thằng nhóc đó lắm.”
Lâm Phương bởi vì nguyên nhân gia thế đồng ý gả cho Vương Vinh Võ, nhưng Vương Vinh Võ lại không quá bằng lòng cưới Lâm Phương. Ngày kết hôn còn bị mất mặt đến vậy, dẫn tới tiệc cưới vừa kết thúc hai người lập tức cãi nhau ồn ào.
Bởi vì lúc ấy cha mẹ hai bên đều có mặt, hai người không cãi được vài câu đã bị cả người nhà hai bên khuyên ngăn.
Nhưng khuyên ngăn lần đó thành công không có nghĩa bọn họ đã thông suốt. Lâm Phương oán hận Vương Vinh Võ vào lúc cô ta bị khó xử không đứng ra nói chuyện, Vương Vinh Võ cũng oán trách Lâm Phương hại anh ta mất mặt.
Đôi vợ chồng son bởi vậy tới nông nỗi chỉ nhìn mặt nhau thôi cũng thấy ghét. Hôm nay Lâm Phương lại bởi vì chút chuyện mà cãi nhau với Vương Vinh Võ, sau một lúc cãi nhau hai người còn động tay, Vương Vinh Võ đẩy cô ta một cái, vừa không chú ý đã đụng vào bụng.
Tuyến lệ của phụ nữ mang thai đặc biệt phát triển, Lâm Phương vừa khóc là không dừng được, cô ta khóc cho đến khi vợ chồng nhà họ Vương đến mới thôi.
Hai người cãi nhau thiếu chút nữa đến mức sinh non, dù nói như thế nào cũng là vấn đề thuộc về phía Vương Vinh Võ lớn hơn.
Tần Quan Quỳnh giả vờ nói con trai vài câu, lại đi an ủi Lâm Phương, vì làm cô ta câm miệng, còn bảo đảm chờ sau khi cô ta sinh đứa bé sẽ lập tức sắp xếp cho cô ta một vị trí công việc chính thức, lúc này mới khiến bọn họ vừa ý.
Buổi tối mẹ Lâm tới kiểm tra giường, y tá kiểm tra phòng vừa lúc là Chu Hồng Hà.
Chu Hồng Hà từng thấy mẹ Lâm, biết quan hệ của bà ta và Tôn Hạ Chí, sau khi nhìn thấy hơi kinh ngạc.
Bà nhìn nhìn người nằm trên giường, chủ động bắt chuyện: “Đây là con gái bà?”
Mẹ Lâm gật đầu, trông không có tinh thần lắm.
Chu Hồng Hà hỏi mấy câu, viết xong ghi chép kiểm tra phòng, không vội vã rời đi: “Con gái nhà bà thật xinh đẹp, đứa lớn hay nhỏ đều đẹp.”
Mẹ Lâm không có hứng thú nói chuyện, ngược lại Lâm Phương hỏi một câu: “Bà từng gặp em gái tôi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Từng gặp rồi.” Chu Hồng Hà gật đầu: “Con bé thường tới tìm chị Tôn.”
Lâm Phương hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Vua nịnh nọt.”
“Lần trước chị Tôn còn nhờ dì giới thiệu đối tượng cho em gái cháu nữa kìa, mấy ngày nữa là gặp mặt.” Bà hỏi: “Hai người đã biết chưa?”
Việc này hai người thật đúng là không biết, trong lòng mẹ Lâm không vui, cảm thấy Tôn Hạ Chí lo chuyện bao đồng, há miệng muốn phản đối.
Không chờ bà ta mở miệng, Lâm Phương đã nói: “Chưa nghe nói.”
“À, vậy phỏng chừng vẫn chưa kịp nói, hôm nay mới quyết định ngày gặp mặt thôi.”
“Thím nói cho cháu nghe một chút đi?”
Chu Hồng Hà không biết những chuyện của nhà họ Lâm, thấy Lâm Phương hỏi còn tưởng rằng cô ta quan tâm em gái, lập tức chọn vài câu tốt để câu.
Lâm Phương nghe xong không tin, trên mặt cười như không cười: “Thím, cháu đã nghe chán những lời hay này rồi, thím nói vài câu thật lòng đi.”
Chu Hồng Hà cười cười.
“Thím coi như làm chuyện tốt đi, nếu không trong lòng cháu vẫn luôn lo lắng không yên, dưỡng thai cũng không dưỡng yên.”
Chu Hồng Hà hơi hối hận vừa rồi bản thân nói nhiều.
Vẻ mặt Lâm Phương trông có vẻ thật sự rất lo lắng, bà do dự một lúc vẫn nói: “Thật ra thím cũng không biết rõ về thằng nhóc đó lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro