Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Xem Xiếc (2)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Sớm biết như thế, anh nên gặp mặt Lâm Niệm ngay ngày đầu tiên vừa tới.
Lâm Niệm nhìn chằm chằm mặt đất gật gật đầu, từ goc nhìn của Lý Bá Thành, vừa lúc có thể nhìn thấy xoáy tóc nho nhỏ đáng yêu trên đỉnh đầu cô.
Lâm Niệm bị nhìn chằm chằm cảm giác mặt mình sắp nóng đến mức có thể bốc cháy rồi, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng có vài phần khó khăn.
Lý Bá Thành nhìn ra cô khẩn trương, rất tri kỷ nói lười tạm biệt: “Vậy tôi đi trước?”
Lâm Niệm gật đầu, đi theo phía sau tiễn anh về, lúc tạm biệt còn lấy hết can đảm nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh đi đường cẩn thận.”
“Được.” Lý Bá Thành thấp giọng nói: “Không cần tiết kiệm đồ ăn, ăn hết tôi lại mua cho em.”
Lâm Niệm tiếp tục gật đầu, phản ứng kịp lại lắc đầu từ chối: “Quá lãng phí.”
“Mua cho em không lãng phí.”
Anh duỗi tay đè nhẹ lên vai Lâm Niệm, dịu giọng nói: “Trở về đi, bên ngoài nóng.”
Lâm Niệm lên tiếng trả lời, trở lại ký túc xá.
Cô đứng ở cửa sổ, đợi một lát liền nhìn thấy bóng dáng Lý Bá Thành đi ra.
Anh đi rất nhanh, bóng người càng ngày càng nhỏ, chỉ chốc lát đã biến mất ở chỗ ngoặt.
Lâm Niệm thu lại ánh mắt, đi đến bên cạnh bàn, cầm một viên kẹo trái cây, bóc ra nếm thử.
Nếm được vị ngọt khắp khoang miệng.
Sau khi Lý Bá Thành trở về đã suy nghĩ phải theo đuổi cô muốn như thế nào, nhưng anh không có kinh nghiệm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cách, vì thế bèn đi hỏi em trai quen nhiều biết rộng.
“Theo đuổi đối tượng như thế nào?” Lý Trọng Lâm toét miệng cười: “Chuyện này có gì khó? Dẫn người ta đi xem phim, mời hai bữa cơm, còn không thì mua chút đồ, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo.”
“Mua cái gì?”
“Thì mấy thứ như dây buộc tóc gương này nọ, cũng không mất bao nhiêu tiền.” Lý Trọng Lâm đạp một chân lên ghế, dùng giọng điệu châm chọc nói: “Anh không biết theo đuổi con gái à?”
Lý Bá Thành yên lặng ghi nhớ, không trả lời câu hỏi của em trai.
Hiện giờ phim cũng chia thành các cấp độ khác nhau, phim chiếu ở rạp rất ít phim mới, thứ thật sự mới mẻ đều là diễn xuất chỉ bán vé nội bộ, không bán vé cho bên ngoài.
Lý Bá Thành tìm chiến hữu làm việc ở Cách Ủy Hội mua hai vé xem diễn xuất chỉ chiếu trong nội bộ, giờ chiếu vào lúc ban đêm.
Khi anh lấy được vé mặt trời đã sắp lặn xuống núi, người đến người đi ký túc xá của bệnh viện.
Lý Bá Thành không đi lên, mà là tìm một công nhân viên chức ở bệnh viện giúp anh truyền lời.
Khi người truyền lời gõ cửa, Lâm Niệm đang bị Tôn Hạ Chí giữ lại lải nhải.
Tôn Hạ Chí vừa tức giận cháu ngoại gái bị lời đồn làm ảnh hưởng, vừa cảm thấy sau khi Lý Bá Thành biết lời đồn còn quấn lấy Lâm Niệm tuyệt đối có vấn đề.
“Cháu chú ý chút, đừng bị cậu ta lừa biết không? Cậu ta lớn hơn cháu nhiều tuổi lắm, không biết tâm tư bao sâu đâu.”
Lâm Niệm đứng bên cạnh không nói lời nào, trong lòng thật ra không quá đồng tình với cái nhìn của dì nhỏ, cô cảm thấy Lý Bá Thành là một người rất không tồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Cháu đi mở cửa.”
Người ngoài cửa rất xa lạ, nhìn thấy cô thì hỏi: “Lâm Niệm có ở đây không?”
“Tôi chính là Lâm Niệm.”
Người nọ đánh giá cô vài lần, sau đó nói: “Ở dưới có người tìm cô.”
“Được, làm phiền rồi.”
Lâm Niệm nhìn chằm chằm mặt đất gật gật đầu, từ goc nhìn của Lý Bá Thành, vừa lúc có thể nhìn thấy xoáy tóc nho nhỏ đáng yêu trên đỉnh đầu cô.
Lâm Niệm bị nhìn chằm chằm cảm giác mặt mình sắp nóng đến mức có thể bốc cháy rồi, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng có vài phần khó khăn.
Lý Bá Thành nhìn ra cô khẩn trương, rất tri kỷ nói lười tạm biệt: “Vậy tôi đi trước?”
Lâm Niệm gật đầu, đi theo phía sau tiễn anh về, lúc tạm biệt còn lấy hết can đảm nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh đi đường cẩn thận.”
“Được.” Lý Bá Thành thấp giọng nói: “Không cần tiết kiệm đồ ăn, ăn hết tôi lại mua cho em.”
Lâm Niệm tiếp tục gật đầu, phản ứng kịp lại lắc đầu từ chối: “Quá lãng phí.”
“Mua cho em không lãng phí.”
Anh duỗi tay đè nhẹ lên vai Lâm Niệm, dịu giọng nói: “Trở về đi, bên ngoài nóng.”
Lâm Niệm lên tiếng trả lời, trở lại ký túc xá.
Cô đứng ở cửa sổ, đợi một lát liền nhìn thấy bóng dáng Lý Bá Thành đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đi rất nhanh, bóng người càng ngày càng nhỏ, chỉ chốc lát đã biến mất ở chỗ ngoặt.
Lâm Niệm thu lại ánh mắt, đi đến bên cạnh bàn, cầm một viên kẹo trái cây, bóc ra nếm thử.
Nếm được vị ngọt khắp khoang miệng.
Sau khi Lý Bá Thành trở về đã suy nghĩ phải theo đuổi cô muốn như thế nào, nhưng anh không có kinh nghiệm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cách, vì thế bèn đi hỏi em trai quen nhiều biết rộng.
“Theo đuổi đối tượng như thế nào?” Lý Trọng Lâm toét miệng cười: “Chuyện này có gì khó? Dẫn người ta đi xem phim, mời hai bữa cơm, còn không thì mua chút đồ, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo.”
“Mua cái gì?”
“Thì mấy thứ như dây buộc tóc gương này nọ, cũng không mất bao nhiêu tiền.” Lý Trọng Lâm đạp một chân lên ghế, dùng giọng điệu châm chọc nói: “Anh không biết theo đuổi con gái à?”
Lý Bá Thành yên lặng ghi nhớ, không trả lời câu hỏi của em trai.
Hiện giờ phim cũng chia thành các cấp độ khác nhau, phim chiếu ở rạp rất ít phim mới, thứ thật sự mới mẻ đều là diễn xuất chỉ bán vé nội bộ, không bán vé cho bên ngoài.
Lý Bá Thành tìm chiến hữu làm việc ở Cách Ủy Hội mua hai vé xem diễn xuất chỉ chiếu trong nội bộ, giờ chiếu vào lúc ban đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi anh lấy được vé mặt trời đã sắp lặn xuống núi, người đến người đi ký túc xá của bệnh viện.
Lý Bá Thành không đi lên, mà là tìm một công nhân viên chức ở bệnh viện giúp anh truyền lời.
Khi người truyền lời gõ cửa, Lâm Niệm đang bị Tôn Hạ Chí giữ lại lải nhải.
Tôn Hạ Chí vừa tức giận cháu ngoại gái bị lời đồn làm ảnh hưởng, vừa cảm thấy sau khi Lý Bá Thành biết lời đồn còn quấn lấy Lâm Niệm tuyệt đối có vấn đề.
“Cháu chú ý chút, đừng bị cậu ta lừa biết không? Cậu ta lớn hơn cháu nhiều tuổi lắm, không biết tâm tư bao sâu đâu.”
Lâm Niệm đứng bên cạnh không nói lời nào, trong lòng thật ra không quá đồng tình với cái nhìn của dì nhỏ, cô cảm thấy Lý Bá Thành là một người rất không tồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Cháu đi mở cửa.”
Người ngoài cửa rất xa lạ, nhìn thấy cô thì hỏi: “Lâm Niệm có ở đây không?”
“Tôi chính là Lâm Niệm.”
Người nọ đánh giá cô vài lần, sau đó nói: “Ở dưới có người tìm cô.”
“Được, làm phiền rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro