Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Xem Xiếc (4)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Người chung quanh lớn tiếng thảo luận về buổi biểu diễn, Lâm Niệm cúi đầu đi bên cạnh Lý Bá Thành, đôi mắt không ngừng nhìn về phía tay anh.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Lý Bá Thành hỏi.
Lâm Niệm thu lại ánh mắt, ngừng vài giây lại nhìn qua, hỏi ra vấn đề vẫn luôn tra tấn mình: “Tay anh… Từng bị thương à??”
“Hửm?” Lý Bá Thành giơ tay lên: “Em nói cái này?”
Vầng trăng như khay bạc treo giữa không trung, ánh trăng hắt xuống tạo điều kiện cho Lâm Niệm có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên tay anh.
Vết thương đó vắt ngang mu bàn tay, miệng vết thương khá sâu, sau khi khâu lại chỉ còn một vết sẹo giống như con rết ghé vào trên tay, trông có vẻ hơi đáng sợ.
Lâm Niệm hỏi: “Sao lại bị như thế này?”
“Mảnh đạn bay qua trúng phải.” Giọng điệu Lý Bá Thành bình thường, nói xong thì nắm chặt bàn tay đang mở ra: “Chỉ sượt trúng một chút, không nghiêm trọng, sau khi khép lại cơ bản cũng không có ảnh hưởng gì.”
“Bị lúc huấn luyện à?”
Lý Bá Thành hàm hồ ừ một tiếng, không nói sự thật với cô.
Thật ra anh bị thương trên chiến trường, do bị máy bay của nước ngoài bắn trúng, bởi vì cách khá xa nhặt về một cái mạng, chỉ bị trúng hai mảnh đạn.
Trong số đó một mảnh cắt tay, một mảnh khác thì cắm sâu vào bụng, trực tiếp làm anh rời khỏi chiến trường thiếu chút nữa không cứu sống nổi, sau khi về nước còn nằm bệnh viện ba tháng.
Lâm Niệm lo lắng: “Huấn luyện cũng nguy hiểm vậy à?”
“Chỉ là xác suất nhỏ, không khéo đụng phải.” Lý Bá Thành thu tay lại.
Lâm Niệm à một tiếng không nói tiếp, Lý Bá Thành cũng im lặng theo.
Hai người an tĩnh đi trên đường, hai cái bóng bị kéo ra thật dài.
Đi được hơn nửa đoạn đường về ký túc xá, Lý Bá Thành mở miệng nói: “Tôi không dám bảo đảm sau này sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà...”
Anh hơi dừng lại, vốn định nói lỡ như ngày nào đó mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quốc gia sẽ phát đủ tiền an ủi bảo đảm cuộc sống của người nhà quân nhân đã hi sinh. Nhưng nghĩ lại thì nói như vậy cũng không thích hợp lắm, nào có ai trù mình chết?
“Tôi sẽ cố gắng bảo vệ tốt bản thân, tranh thủ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.”
Anh nói với vẻ không tự tin lắm.
Lâm Niệm nhìn anh, vẫn giữ im lặng không hé miệng nói một lời.
Trong lòng Lý Bá Thành không yên ổn, lo lắng cô sẽ bởi vậy mà từ chối mình, lại cảm thấy cho dù Lâm Niệm từ chối cũng theo lẽ bình thường.
Đoạn đường sau đó cả hai người đều không nói chuyện, đi đến dưới ký túc xá, Lý Bá Thành dừng bước chân.
“Tôi tiễn em đến đây thôi, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lâm Niệm ừm một tiếng, nói với anh: “Tôi nhớ từng nghe dì nhỏ nói, bệnh viện của bọn họ có một lão trung y bào chế thuốc mỡ mờ sẹo rất tốt, ngày mai tôi mua giúp anh một hộp.”
Lý Bá Thành nhất thời không phản ứng kịp: “Thuốc mỡ?”
“Anh không muốn?” Lâm Niệm nói: “Thật ra không phiền lắm đâu, chỉ cần bôi một lần mỗi ngày. Để lại sẹo sẽ không đẹp.”
“À, được.” Lý Bá Thành ngơ ngác gật đầu, hơi khẩn trương hỏi: “Em... Không chê tôi?”
Lâm Niệm không nói gì, chỉ cười cười với anh, cười đến mức lòng Lý Bá Thành nở hoa.
Anh khôi phục tinh thần ngay lập tức, cảm giác cả người tràn đầy sức lực, hận không thể chạy mấy km ngay và luôn.
“Vậy ngày mai chúng ta gặp lại?”
“Ừm.” Lâm Niệm nhỏ giọng đáp lại: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
“Đang nhìn cái gì vậy?” Lý Bá Thành hỏi.
Lâm Niệm thu lại ánh mắt, ngừng vài giây lại nhìn qua, hỏi ra vấn đề vẫn luôn tra tấn mình: “Tay anh… Từng bị thương à??”
“Hửm?” Lý Bá Thành giơ tay lên: “Em nói cái này?”
Vầng trăng như khay bạc treo giữa không trung, ánh trăng hắt xuống tạo điều kiện cho Lâm Niệm có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên tay anh.
Vết thương đó vắt ngang mu bàn tay, miệng vết thương khá sâu, sau khi khâu lại chỉ còn một vết sẹo giống như con rết ghé vào trên tay, trông có vẻ hơi đáng sợ.
Lâm Niệm hỏi: “Sao lại bị như thế này?”
“Mảnh đạn bay qua trúng phải.” Giọng điệu Lý Bá Thành bình thường, nói xong thì nắm chặt bàn tay đang mở ra: “Chỉ sượt trúng một chút, không nghiêm trọng, sau khi khép lại cơ bản cũng không có ảnh hưởng gì.”
“Bị lúc huấn luyện à?”
Lý Bá Thành hàm hồ ừ một tiếng, không nói sự thật với cô.
Thật ra anh bị thương trên chiến trường, do bị máy bay của nước ngoài bắn trúng, bởi vì cách khá xa nhặt về một cái mạng, chỉ bị trúng hai mảnh đạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số đó một mảnh cắt tay, một mảnh khác thì cắm sâu vào bụng, trực tiếp làm anh rời khỏi chiến trường thiếu chút nữa không cứu sống nổi, sau khi về nước còn nằm bệnh viện ba tháng.
Lâm Niệm lo lắng: “Huấn luyện cũng nguy hiểm vậy à?”
“Chỉ là xác suất nhỏ, không khéo đụng phải.” Lý Bá Thành thu tay lại.
Lâm Niệm à một tiếng không nói tiếp, Lý Bá Thành cũng im lặng theo.
Hai người an tĩnh đi trên đường, hai cái bóng bị kéo ra thật dài.
Đi được hơn nửa đoạn đường về ký túc xá, Lý Bá Thành mở miệng nói: “Tôi không dám bảo đảm sau này sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà...”
Anh hơi dừng lại, vốn định nói lỡ như ngày nào đó mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quốc gia sẽ phát đủ tiền an ủi bảo đảm cuộc sống của người nhà quân nhân đã hi sinh. Nhưng nghĩ lại thì nói như vậy cũng không thích hợp lắm, nào có ai trù mình chết?
“Tôi sẽ cố gắng bảo vệ tốt bản thân, tranh thủ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.”
Anh nói với vẻ không tự tin lắm.
Lâm Niệm nhìn anh, vẫn giữ im lặng không hé miệng nói một lời.
Trong lòng Lý Bá Thành không yên ổn, lo lắng cô sẽ bởi vậy mà từ chối mình, lại cảm thấy cho dù Lâm Niệm từ chối cũng theo lẽ bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn đường sau đó cả hai người đều không nói chuyện, đi đến dưới ký túc xá, Lý Bá Thành dừng bước chân.
“Tôi tiễn em đến đây thôi, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lâm Niệm ừm một tiếng, nói với anh: “Tôi nhớ từng nghe dì nhỏ nói, bệnh viện của bọn họ có một lão trung y bào chế thuốc mỡ mờ sẹo rất tốt, ngày mai tôi mua giúp anh một hộp.”
Lý Bá Thành nhất thời không phản ứng kịp: “Thuốc mỡ?”
“Anh không muốn?” Lâm Niệm nói: “Thật ra không phiền lắm đâu, chỉ cần bôi một lần mỗi ngày. Để lại sẹo sẽ không đẹp.”
“À, được.” Lý Bá Thành ngơ ngác gật đầu, hơi khẩn trương hỏi: “Em... Không chê tôi?”
Lâm Niệm không nói gì, chỉ cười cười với anh, cười đến mức lòng Lý Bá Thành nở hoa.
Anh khôi phục tinh thần ngay lập tức, cảm giác cả người tràn đầy sức lực, hận không thể chạy mấy km ngay và luôn.
“Vậy ngày mai chúng ta gặp lại?”
“Ừm.” Lâm Niệm nhỏ giọng đáp lại: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro