Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Yêu Cầu (2)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Cô ta thấp giọng khóc hai tiếng, trong mắt chứa đầy nước mắt, lắc đầu phủ nhận: “Tôi không có, anh đừng nói bậy, Lâm Niệm là em gái ruột của tôi, sao tôi có thể hại con bé như vậy.”
Vương Vinh Võ cũng bị lời Lâm Phương nói làm cho ghê tởm: “Nếu không phải tại cô, làm sao ông đây biết được Lâm Niệm thi ngày nào?”
“Tôi chỉ nói có một câu, lại không kêu anh đi huỷ hoại cơ hội chiêu công của Nhị Nha.”
“Cô mẹ nó không có ý này, tại sao tôi lại làm như vậy?”
“Bởi vì anh không thích Lâm Niệm, anh nói Lâm Niệm không thú vị giống như đầu gỗ, tưởng tượng đến cảnh muốn kết hôn với nó là chỉ muốn đi chết.”
Sau khi hai dã uyên ương bị bắt tại trận nhanh chóng hóa thành oán lữ, liên tục chỉ trích đối phương, ồn ào đánh nhau túi bụi.
“Đủ rồi!” Mẹ Lâm hét lớn một tiếng: “Cãi cái gì mà cãi, ngại không đủ mất mặt à, muốn các nhà khác đều tới xem đúng không?”
Mẹ Lâm ngoại trừ lúc đầu đánh con gái lớn mấy cái tát tay, sau đó vẫn luôn tránh ở bên cạnh không nói lời nào.
Bà ta tức Lâm Phương không biết kiềm chế câu dẫn em rể tương lai, lại tức giận Lâm Niệm làm việc không màng hậu quả.
Mẹ Lâm cảm thấy mặt mũi cả đời này của mình đều mất hết sạch vào ngày hôm nay rồi, nhưng việc này dù sao cũng phải xử lý.
Bà ta nhìn nhìn vài người trong nhà, trong lòng đã có tính toán, nói với Tần Quan Quỳnh: “Quậy thành như vậy rồi, hôn sự của Vương Vinh Võ và Nhị Nha thì thôi đi, tìm một ngày cho nó và Đại Nha kết hôn.”
Tần Quan Quỳnh không vui lắm, bà có thể nhìn trúng Lâm Niệm, nhưng lại chướng mắt Lâm Phương. Lâm Phương hoàn toàn bị người trong nhà chiều chuộng đến hư hỏng, vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn, nhưng hiện tại người đều đã lên giường, muốn từ chối cũng hết cách.
Vương Vinh Võ cũng không muốn, vừa rồi lúc cãi nhau với Lâm Phương cổ anh ta đều bị cô ta cào rách: “Con không……”
“Câm miệng.” Tần Quan Quỳnh nói: “Có bản lĩnh thì con đừng làm ra chuyện gièm pha này, bây giờ có hối hận cũng đã muộn!”
Bà ta chuyển hướng sang mẹ Lâm, gật gật đầu: “Cứ làm theo lời bà nói đi.”
Mẹ Lâm lại nói: “Còn có bài thi của Nhị Nha, mặc kệ việc này do ai nghĩ ra, tóm lại là Vương Vinh Võ ném bài thi, dù sao cũng phải cho chút bồi thường.”
Trong lòng Tần Quan Quỳnh bị đè nén, cảm thấy mẹ Lâm không biết xấu hổ.
“Việc này cũng đâu phải lỗi của một mình Vinh Võ, lại nói chỉ là cuộc thi chiêu công, có được tuyển hay không cũng chưa chắc đâu.”
Mẹ Lâm hừ một tiếng: “Thành tích của Nhị Nha ngay cả các giáo viên cũng từng khen qua, còn được đăng văn chương trên báo tỉnh, một cuộc thi chiêu công đã là gì?”
“Viết văn chương và chiêu công là hai chuyện khác nhau.” Tần Quan Quỳnh ngoài miệng nói như vậy, thật ra trong lòng cũng biết lời mẹ Lâm nói là sự thật, thành tích của Lâm Niệm từ nhỏ đã rất tốt, nếu sinh ra sớm hơn mấy năm thì chắc chắn chính là sinh viên.
Bà ta do dự, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp: “Đây đúng thật là Vinh Võ chiếm phần sai nhiều hơn một chút, tôi cho bà một trăm đồng tiền bồi thường thế nào?”
“Tiền lương một tháng của xưởng chế dược chính là bốn mươi đồng!”
“Vậy lại thêm một chút.”
Hai người cò kè mặc cả, cuối cùng quyết định số tiền bồi thường là ba trăm đồng.
Trên người Tần Quan Quỳnh không có nhiều tiền như vậy, nói để qua mấy ngày gom đủ lại đưa sau, mẹ Lâm không vui lắm, nhưng cũng không thể quá ép bức người ta, dù sao sau này con gái mình còn phải sống chung nhà với bà ta.
“Vậy tôi đưa Vinh Võ về trước.”
Mắt thấy sắp đến thời gian công nhân tan tầm, nếu để người ta nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, nhất định sẽ bị chê cười.
Mẹ Lâm gật gật đầu, Tần Quan Quỳnh mới vừa túm con trai lên, đã bị người khác ngăn cản.
“Chờ đã!”
Dì nhỏ ngăn cản động tác của Tần Quan Quỳnh, hỏi mẹ Lâm: “Hai người giải quyết việc này như vậy, vậy Niệm Niệm phải làm sao bây giờ?”
Vương Vinh Võ cũng bị lời Lâm Phương nói làm cho ghê tởm: “Nếu không phải tại cô, làm sao ông đây biết được Lâm Niệm thi ngày nào?”
“Tôi chỉ nói có một câu, lại không kêu anh đi huỷ hoại cơ hội chiêu công của Nhị Nha.”
“Cô mẹ nó không có ý này, tại sao tôi lại làm như vậy?”
“Bởi vì anh không thích Lâm Niệm, anh nói Lâm Niệm không thú vị giống như đầu gỗ, tưởng tượng đến cảnh muốn kết hôn với nó là chỉ muốn đi chết.”
Sau khi hai dã uyên ương bị bắt tại trận nhanh chóng hóa thành oán lữ, liên tục chỉ trích đối phương, ồn ào đánh nhau túi bụi.
“Đủ rồi!” Mẹ Lâm hét lớn một tiếng: “Cãi cái gì mà cãi, ngại không đủ mất mặt à, muốn các nhà khác đều tới xem đúng không?”
Mẹ Lâm ngoại trừ lúc đầu đánh con gái lớn mấy cái tát tay, sau đó vẫn luôn tránh ở bên cạnh không nói lời nào.
Bà ta tức Lâm Phương không biết kiềm chế câu dẫn em rể tương lai, lại tức giận Lâm Niệm làm việc không màng hậu quả.
Mẹ Lâm cảm thấy mặt mũi cả đời này của mình đều mất hết sạch vào ngày hôm nay rồi, nhưng việc này dù sao cũng phải xử lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta nhìn nhìn vài người trong nhà, trong lòng đã có tính toán, nói với Tần Quan Quỳnh: “Quậy thành như vậy rồi, hôn sự của Vương Vinh Võ và Nhị Nha thì thôi đi, tìm một ngày cho nó và Đại Nha kết hôn.”
Tần Quan Quỳnh không vui lắm, bà có thể nhìn trúng Lâm Niệm, nhưng lại chướng mắt Lâm Phương. Lâm Phương hoàn toàn bị người trong nhà chiều chuộng đến hư hỏng, vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn, nhưng hiện tại người đều đã lên giường, muốn từ chối cũng hết cách.
Vương Vinh Võ cũng không muốn, vừa rồi lúc cãi nhau với Lâm Phương cổ anh ta đều bị cô ta cào rách: “Con không……”
“Câm miệng.” Tần Quan Quỳnh nói: “Có bản lĩnh thì con đừng làm ra chuyện gièm pha này, bây giờ có hối hận cũng đã muộn!”
Bà ta chuyển hướng sang mẹ Lâm, gật gật đầu: “Cứ làm theo lời bà nói đi.”
Mẹ Lâm lại nói: “Còn có bài thi của Nhị Nha, mặc kệ việc này do ai nghĩ ra, tóm lại là Vương Vinh Võ ném bài thi, dù sao cũng phải cho chút bồi thường.”
Trong lòng Tần Quan Quỳnh bị đè nén, cảm thấy mẹ Lâm không biết xấu hổ.
“Việc này cũng đâu phải lỗi của một mình Vinh Võ, lại nói chỉ là cuộc thi chiêu công, có được tuyển hay không cũng chưa chắc đâu.”
Mẹ Lâm hừ một tiếng: “Thành tích của Nhị Nha ngay cả các giáo viên cũng từng khen qua, còn được đăng văn chương trên báo tỉnh, một cuộc thi chiêu công đã là gì?”
“Viết văn chương và chiêu công là hai chuyện khác nhau.” Tần Quan Quỳnh ngoài miệng nói như vậy, thật ra trong lòng cũng biết lời mẹ Lâm nói là sự thật, thành tích của Lâm Niệm từ nhỏ đã rất tốt, nếu sinh ra sớm hơn mấy năm thì chắc chắn chính là sinh viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta do dự, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp: “Đây đúng thật là Vinh Võ chiếm phần sai nhiều hơn một chút, tôi cho bà một trăm đồng tiền bồi thường thế nào?”
“Tiền lương một tháng của xưởng chế dược chính là bốn mươi đồng!”
“Vậy lại thêm một chút.”
Hai người cò kè mặc cả, cuối cùng quyết định số tiền bồi thường là ba trăm đồng.
Trên người Tần Quan Quỳnh không có nhiều tiền như vậy, nói để qua mấy ngày gom đủ lại đưa sau, mẹ Lâm không vui lắm, nhưng cũng không thể quá ép bức người ta, dù sao sau này con gái mình còn phải sống chung nhà với bà ta.
“Vậy tôi đưa Vinh Võ về trước.”
Mắt thấy sắp đến thời gian công nhân tan tầm, nếu để người ta nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, nhất định sẽ bị chê cười.
Mẹ Lâm gật gật đầu, Tần Quan Quỳnh mới vừa túm con trai lên, đã bị người khác ngăn cản.
“Chờ đã!”
Dì nhỏ ngăn cản động tác của Tần Quan Quỳnh, hỏi mẹ Lâm: “Hai người giải quyết việc này như vậy, vậy Niệm Niệm phải làm sao bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro