Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác
Chân Hoàn, Thử...
Nhất Giang Thính Nguyệt
2024-10-01 19:33:03
Các sư huynh, sư tỷ:????
Thiên La ngẫm lại chính mình vừa rồi thật vất vả mới nhặt được về cái mệnh chó, tính tình vai ác khẳng định đều không tốt, nàng không nghĩ người trong nhà chính mình đều bị một phen bóp chết hết, cho nên ——
Nàng mở đôi tay ra, chặn tầm mắt các sư huynh, sư tỷ, đồng thời cũng chặn bàn tay Lục Tê Chi vừa muốn nâng lên, nàng quay đầu vừa thẹn thùng vừa dỗ dành Lục Tê Chi: “Cục cưng, huynh mặc quần áo vào đi!”
Vai ác không có cảm giác thẹn, chuyện này rất khó làm.
Thiên La nhìn vai ác sau khi từ trong sơn động đi đến nơi này, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn ánh mặt trời, lại nửa câu không nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm mang theo ý cười.
Nói như thế nào đây? Tươi cười kia dưới ánh mặt trời rất dọa người.
Chính là một bộ biểu tình ‘ta muốn giết người’ hoặc là ‘đám kẻ thù các ngươi thức thời thì hãy tự giác đưa cổ lên’.
Trên người chính mình trống trơn, hắn giống như hoàn toàn không sao cả,.
Thiên La nỗ lực lôi kéo quần áo của chính mình, nắm mái tóc đen dài tới mắt cá chân của hắn tới che đậy một chút.
Tóc bị kéo, Lục Tê Chi rốt cuộc thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, nhìn về phía Thiên La, ánh mắt dò hỏi: “?”
Thiên La đi qua, lặp lại một lần nữa: “Ừm, huynh có nghĩ nên mặc quần áo vào trước hay không?”
Nàng đầy mặt viết ‘ kỳ thật muội là không sao cả, nhưng có người liền không có khai sáng giống như muội. Muội sợ huynh bị kỳ thị là biến thái ’.
Lục Tê Chi nhíu mày, cúi đầu nhìn lướt qua chính mình, mặt vô biểu tình, không hề cảm thấy gì.
“Sư muội, muội mau dẫn người đi mặc quần áo đi!”
Lúc này, một đám người phía trước đang ăn thịt nướng hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, một đám kiếm tu goá bụa che mắt thúc giục, trong lòng không ngừng kêu ai nha ai nha, sư muội tuổi còn nhỏ, sao đã cùng người ta xxx nha!
Thiên La còn gọi đối phương là ‘cục cưng’, đương nhiên, nàng nên dẫn ‘cục cưng’ đi mặc quần áo.
Ban ngày, cái gì cũng có thể thấy được rõ ràng minh bạch.
Thiên La cứng đờ dẫn người tới sau lùm cây, đưa cho hắn một bộ y phục đệ tử Tử Hư Kiếm Tông, tầm mắt nhìn về phía phương xa, không dám nhìn trên người vai ác.
Không thích hợp nhìn.
“Tuy rằng muội muốn lấy tiền, nhưng huynh còn chưa có trả tiền, hơn nữa muội cũng coi như ân nhân cứu mạng của huynh, cho nên, sư huynh sư tỷ bên ngoài của muội, muội cảm thấy, huynh……ừm?”
Thiên La đang do dự phải nói như thế nào mới có thể làm vai ác không loạn giết người, ít nhất, không cần giết các sư huynh sư tỷ Tử Hư Kiếm Tông, nhưng nàng lại nghĩ, người ta dựa vào cái gì phải nghe lời nàng nói?
Sau đó giương mắt liền thấy được vai ác mặc một bộ quần áo màu đen, lỏa lồ một chút ngực, từ sau lùm cây đi ra, nhìn chất liệu vải, không giống như là nàng mua nổi, cũng không đúng, hiện tại nàng hẳn là mua nổi!
Tóc của hắn đơn giản dùng một cây trâm gỗ vấn lên, khuôn mặt thoạt nhìn cũng thoải mái thanh tân hơn rất nhiều.
Nhưng, quần áo này lấy đâu ra vậy? Trâm gỗ nữa?
Lục Tê Chi quét mắt liếc nàng một cái, như là xem thấu ý tưởng của nàng, khuôn mặt xinh đẹp âm u: “Vừa mới làm, ta không mặc quần áo người khác.”
Vừa mới làm?
Thiên La nhíu mày, nhìn quanh bốn phía như suy tư gì, sau đó nhìn về phía lùm cây màu đen bên đường, đây là nguyên vật liệu? Chất liệu vải này tốt như vậy, có thể cầm một ít đi bán!
Thiên La ngẫm lại chính mình vừa rồi thật vất vả mới nhặt được về cái mệnh chó, tính tình vai ác khẳng định đều không tốt, nàng không nghĩ người trong nhà chính mình đều bị một phen bóp chết hết, cho nên ——
Nàng mở đôi tay ra, chặn tầm mắt các sư huynh, sư tỷ, đồng thời cũng chặn bàn tay Lục Tê Chi vừa muốn nâng lên, nàng quay đầu vừa thẹn thùng vừa dỗ dành Lục Tê Chi: “Cục cưng, huynh mặc quần áo vào đi!”
Vai ác không có cảm giác thẹn, chuyện này rất khó làm.
Thiên La nhìn vai ác sau khi từ trong sơn động đi đến nơi này, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn ánh mặt trời, lại nửa câu không nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm mang theo ý cười.
Nói như thế nào đây? Tươi cười kia dưới ánh mặt trời rất dọa người.
Chính là một bộ biểu tình ‘ta muốn giết người’ hoặc là ‘đám kẻ thù các ngươi thức thời thì hãy tự giác đưa cổ lên’.
Trên người chính mình trống trơn, hắn giống như hoàn toàn không sao cả,.
Thiên La nỗ lực lôi kéo quần áo của chính mình, nắm mái tóc đen dài tới mắt cá chân của hắn tới che đậy một chút.
Tóc bị kéo, Lục Tê Chi rốt cuộc thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, nhìn về phía Thiên La, ánh mắt dò hỏi: “?”
Thiên La đi qua, lặp lại một lần nữa: “Ừm, huynh có nghĩ nên mặc quần áo vào trước hay không?”
Nàng đầy mặt viết ‘ kỳ thật muội là không sao cả, nhưng có người liền không có khai sáng giống như muội. Muội sợ huynh bị kỳ thị là biến thái ’.
Lục Tê Chi nhíu mày, cúi đầu nhìn lướt qua chính mình, mặt vô biểu tình, không hề cảm thấy gì.
“Sư muội, muội mau dẫn người đi mặc quần áo đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, một đám người phía trước đang ăn thịt nướng hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, một đám kiếm tu goá bụa che mắt thúc giục, trong lòng không ngừng kêu ai nha ai nha, sư muội tuổi còn nhỏ, sao đã cùng người ta xxx nha!
Thiên La còn gọi đối phương là ‘cục cưng’, đương nhiên, nàng nên dẫn ‘cục cưng’ đi mặc quần áo.
Ban ngày, cái gì cũng có thể thấy được rõ ràng minh bạch.
Thiên La cứng đờ dẫn người tới sau lùm cây, đưa cho hắn một bộ y phục đệ tử Tử Hư Kiếm Tông, tầm mắt nhìn về phía phương xa, không dám nhìn trên người vai ác.
Không thích hợp nhìn.
“Tuy rằng muội muốn lấy tiền, nhưng huynh còn chưa có trả tiền, hơn nữa muội cũng coi như ân nhân cứu mạng của huynh, cho nên, sư huynh sư tỷ bên ngoài của muội, muội cảm thấy, huynh……ừm?”
Thiên La đang do dự phải nói như thế nào mới có thể làm vai ác không loạn giết người, ít nhất, không cần giết các sư huynh sư tỷ Tử Hư Kiếm Tông, nhưng nàng lại nghĩ, người ta dựa vào cái gì phải nghe lời nàng nói?
Sau đó giương mắt liền thấy được vai ác mặc một bộ quần áo màu đen, lỏa lồ một chút ngực, từ sau lùm cây đi ra, nhìn chất liệu vải, không giống như là nàng mua nổi, cũng không đúng, hiện tại nàng hẳn là mua nổi!
Tóc của hắn đơn giản dùng một cây trâm gỗ vấn lên, khuôn mặt thoạt nhìn cũng thoải mái thanh tân hơn rất nhiều.
Nhưng, quần áo này lấy đâu ra vậy? Trâm gỗ nữa?
Lục Tê Chi quét mắt liếc nàng một cái, như là xem thấu ý tưởng của nàng, khuôn mặt xinh đẹp âm u: “Vừa mới làm, ta không mặc quần áo người khác.”
Vừa mới làm?
Thiên La nhíu mày, nhìn quanh bốn phía như suy tư gì, sau đó nhìn về phía lùm cây màu đen bên đường, đây là nguyên vật liệu? Chất liệu vải này tốt như vậy, có thể cầm một ít đi bán!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro