Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác
Ta Tới Ta Tới!
Nhất Giang Thính Nguyệt
2024-10-01 19:33:03
Ngọn núi này đen như mực, không có một cây linh thảo nào sinh trưởng……cũng không đúng, nhìn kỹ, trên mặt đất bao trùm một tầng rêu phong đen đen, rêu này tản ra linh khí nồng đậm.
“Đào đi.” Lục Tê Chi lời ít mà ý nhiều.
Thiên La ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn một thân y phục trắng phiêu dật, khoanh tay trước ngực nhìn nàng.
“?”
Người bình thường không phải hẳn sẽ trợ giúp mỹ nữ làm việc sao?
Thôi được, Thiên La cẩn thận ngẫm lại, đối phương cũng không phải người bình thường, là vai ác, vai ác sẽ không cùng làm việc với người khác.
Nếu nhờ hắn hỗ trợ đào, chỉ sợ sẽ phải trả tiền, cũng không phải nàng keo kiệt, nhưng……trước cứ đào xem dưới chân núi này có phải thật sự có linh thạch hay không, nếu thật là quặng linh thạch thì thuê hắn đào quặng giúp chính mình cũng được.
Thiên La lục trong túi giới tử, tìm được một cái cuốc, cái cuốc này, nàng nhặt được ở trên đường khi còn chưa có gia nhập Tử Hư Kiếm Tông.
Thiên La đào.
Một cái cuốc đi xuống, đào không nổi.
Cái cuốc giống như đụng phải thứ gì rất cứng, nàng hoài nghi cái cuốc bị đụng vào cục đá.
Thiên La nhíu mày một chút, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận lột lớp rêu màu đen ra, vừa lột, kích động đến một sợi tóc mái bay lên.
Cảm giác được lòng tham của chính mình bởi vì quá kích động mà nhếch lên tới, Thiên La vội vàng giơ tay đè xuống, sau đó quay lại nhìn Lục Tê Chi.
Lục Tê Chi đang đứng ở đàng kia, cười như không cười đánh giá nàng —— giống như đang nhìn đồ ngốc.
Thiên La tự hỏi hai giây, cảm thấy chính mình dùng linh thạch thuê hắn giúp chính mình đào quặng là vô cùng ngu xuẩn, bởi vì, quặng linh thạch này vốn dĩ chính là hắn phát hiện, hắn vốn dĩ dùng quặng linh thạch tới trả tiền, đổi loại góc độ —— quặng linh thạch này có thể nói là của hắn.
Nếu hắn đối với tiền tài không để bụng, vậy nàng có thể nhặt của hời.
Tóm lại, Thiên La từ trong túi giới tử lại lấy ra một cái bình gốm, bình gốm đựng tràn đầy nước ngâm chân của nàng.
Nàng liếc mắt nhìn ngực Lục Tê Chi một cái, nơi đó loáng thoáng, vẫn có chút xanh tím, dù sao vết thương này cũng không khỏi nhanh vậy.
“Muội dùng một vại linh nhưỡng, đổi huynh giúp muội đào quặng, huynh xem có được không?” Thiên La do dự mở miệng, “Đương nhiên, một vạn linh thạch thượng phẩm kia của huynh cũng khấu trừ.”
Nàng còn đang suy nghĩ kế tiếp nên nói về số linh thạch còn thừa như thế nào, liền nghe được Lục Tê Chi mở miệng: “Quặng linh thạch này là ta phát hiện.”
Còn tưởng rằng vai ác coi tiền tài như cặn bã! Còn không phải cũng tham sao!
“Nếu ta đào quặng, quặng này liền đều là của ta.” Hắn còn nói thêm, liếc mắt nhìn nàng một cái, giống như đang nói ‘ mà ngươi lại làm được cái gì? ’
Lời cũng không phải nói như vậy nha, linh nhưỡng của nàng…… Đúng, linh nhưỡng của nàng.
Thiên La bỗng nhiên đúng lý hợp tình lên, “Là thế này, chúng ta nói chuyện một chút, huynh muốn uống linh nhưỡng của muội, một ly một ngàn linh thạch thượng phẩm, đúng hay không? Như vậy, cả tòa quặng linh thạch này đều thuộc về muội, lần sau huynh muốn uống, muội liền cho huynh, tương đương với huynh trả trước, về sau mỗi lần uống một vại, muội liền trừ tiền đi cho huynh, đối với huynh mà nói có phải siêu cấp bớt việc hay không?”
Nàng thật đúng là thiên tài!
Đôi mắt Lục Tê Chi sớm đã nhìn thấu bản chất nàng, hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, không nói chuyện.
“Đào đi.” Lục Tê Chi lời ít mà ý nhiều.
Thiên La ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn một thân y phục trắng phiêu dật, khoanh tay trước ngực nhìn nàng.
“?”
Người bình thường không phải hẳn sẽ trợ giúp mỹ nữ làm việc sao?
Thôi được, Thiên La cẩn thận ngẫm lại, đối phương cũng không phải người bình thường, là vai ác, vai ác sẽ không cùng làm việc với người khác.
Nếu nhờ hắn hỗ trợ đào, chỉ sợ sẽ phải trả tiền, cũng không phải nàng keo kiệt, nhưng……trước cứ đào xem dưới chân núi này có phải thật sự có linh thạch hay không, nếu thật là quặng linh thạch thì thuê hắn đào quặng giúp chính mình cũng được.
Thiên La lục trong túi giới tử, tìm được một cái cuốc, cái cuốc này, nàng nhặt được ở trên đường khi còn chưa có gia nhập Tử Hư Kiếm Tông.
Thiên La đào.
Một cái cuốc đi xuống, đào không nổi.
Cái cuốc giống như đụng phải thứ gì rất cứng, nàng hoài nghi cái cuốc bị đụng vào cục đá.
Thiên La nhíu mày một chút, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận lột lớp rêu màu đen ra, vừa lột, kích động đến một sợi tóc mái bay lên.
Cảm giác được lòng tham của chính mình bởi vì quá kích động mà nhếch lên tới, Thiên La vội vàng giơ tay đè xuống, sau đó quay lại nhìn Lục Tê Chi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tê Chi đang đứng ở đàng kia, cười như không cười đánh giá nàng —— giống như đang nhìn đồ ngốc.
Thiên La tự hỏi hai giây, cảm thấy chính mình dùng linh thạch thuê hắn giúp chính mình đào quặng là vô cùng ngu xuẩn, bởi vì, quặng linh thạch này vốn dĩ chính là hắn phát hiện, hắn vốn dĩ dùng quặng linh thạch tới trả tiền, đổi loại góc độ —— quặng linh thạch này có thể nói là của hắn.
Nếu hắn đối với tiền tài không để bụng, vậy nàng có thể nhặt của hời.
Tóm lại, Thiên La từ trong túi giới tử lại lấy ra một cái bình gốm, bình gốm đựng tràn đầy nước ngâm chân của nàng.
Nàng liếc mắt nhìn ngực Lục Tê Chi một cái, nơi đó loáng thoáng, vẫn có chút xanh tím, dù sao vết thương này cũng không khỏi nhanh vậy.
“Muội dùng một vại linh nhưỡng, đổi huynh giúp muội đào quặng, huynh xem có được không?” Thiên La do dự mở miệng, “Đương nhiên, một vạn linh thạch thượng phẩm kia của huynh cũng khấu trừ.”
Nàng còn đang suy nghĩ kế tiếp nên nói về số linh thạch còn thừa như thế nào, liền nghe được Lục Tê Chi mở miệng: “Quặng linh thạch này là ta phát hiện.”
Còn tưởng rằng vai ác coi tiền tài như cặn bã! Còn không phải cũng tham sao!
“Nếu ta đào quặng, quặng này liền đều là của ta.” Hắn còn nói thêm, liếc mắt nhìn nàng một cái, giống như đang nói ‘ mà ngươi lại làm được cái gì? ’
Lời cũng không phải nói như vậy nha, linh nhưỡng của nàng…… Đúng, linh nhưỡng của nàng.
Thiên La bỗng nhiên đúng lý hợp tình lên, “Là thế này, chúng ta nói chuyện một chút, huynh muốn uống linh nhưỡng của muội, một ly một ngàn linh thạch thượng phẩm, đúng hay không? Như vậy, cả tòa quặng linh thạch này đều thuộc về muội, lần sau huynh muốn uống, muội liền cho huynh, tương đương với huynh trả trước, về sau mỗi lần uống một vại, muội liền trừ tiền đi cho huynh, đối với huynh mà nói có phải siêu cấp bớt việc hay không?”
Nàng thật đúng là thiên tài!
Đôi mắt Lục Tê Chi sớm đã nhìn thấu bản chất nàng, hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, không nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro