Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác
Ta Tới Ta Tới!
Nhất Giang Thính Nguyệt
2024-10-01 19:33:03
Thiên La bị hắn nhìn chằm chằm, lúc mới bắt đầu còn có thể cố gắng chống cự, nhưng thời gian lâu, cũng có chút chịu đựng không nổi, ngay khi nàng muốn đầu hàng, đối diện nhàn nhạt mở miệng: “Dựa vào cách đào của ngươi, không biết sẽ phải đào tới khi nào.”
“?”
Cho nên?
Lục Tê Chi một phen nắm Thiên La lên, một lần nữa khiêng nàng đến trên vai, hắn bay lên giữa không trung, tay hơi hơi nâng lên, lại dùng lực đánh một cái.
Thiên La liền nhìn thấy toàn bộ đám rêu màu đen trên tòa núi này đều rách nát giống như vỏ trứng gà bị lột.
Sau đó, một tòa linh thạch thượng phẩm tản mát ra màu xanh lấp lánh liền lộ ra tới.
“Lấy cả khối?” Lục Tê Chi hỏi.
Thiên La: “Gõ nhỏ cũng được!”
Nàng nói chuyện, vội vàng mở túi giới tử của chính mình ra, cũng không biết có chứa được hết không.
Lục Tê Chi nhìn thoáng qua túi giới tử hạ phẩm của nàng, nhíu mày một chút, lấy lại đây, ở trong tay lăn qua lộn lại không biết làm cái gì, linh khí một trận một trận bốc lên, sau đó trả lại cho nàng.
Hắn cuối cùng vẫn chặt quặng linh thạch thành mấy khối lớn, cất vào túi giới tử của Thiên La.
Thiên La nhìn linh thạch cuồn cuộn không ngừng chạy vào túi giới tử của nàng, mà túi giới tử của nàng giống như là một con thao thiết há to miệng vĩnh viễn không biết đói.
(*) Thao thiết: một trong tứ đại hung thú Trung Quốc, có đặc tính vô cùng tham ăn
Cuối cùng, cả một tòa quặng linh thạch đều bị Thiên La thu vào trong túi.
Lục Tê Chi nghiêng đầu liếc nàng một cái, nhìn thấy mặt nàng sáng lên, thế nhưng hưng phấn thành như vậy.
Hắn không nhịn được lại nhìn thêm, nhìn nhiều, lại cảm thấy tâm tình của mình cũng tốt lên.
Thiên La cất túi giới tử đi, hiện giờ nàng chính là phú bà đang cõng cả một tòa quặng linh thạch!
Cả một tòa! Quặng linh thạch!
Nàng ân cần đưa lọ nước ngâm chân qua, miệng vô cùng ngọt: “Huynh đã vất vả, mau uống linh nhưỡng của muội giải khát đi, thuận tiện chữa thương!”
Lục Tê Chi nhận lấy, nhận thập phần yên tâm thoải mái, đây xác thật là hắn nên được.
Thiên La ngừng thở, nhìn vai ác động tác ưu nhã uống hết lọ nước ngâm chân.
“Hương vị được chứ?”
“Tạm được.”
Như cũ là câu trả lời này.
Thiên La nhìn thoáng qua vết thương trên ngực hắn, màu xanh giống như phai nhạt đi một chút, nhưng thật sự chỉ có một chút, không nhìn kỹ không nhận ra
Lục Tê Chi lại mang theo Thiên La bay lên.
Thiên La do dự một chút, nói: “Hay huynh đưa muội về chỗ của sư tỷ đi, huynh là muốn đi báo thù sao? Muội nghĩ muội không đi cùng thì tốt hơn, rốt cuộc quan hệ giữa hai chúng ta, muội cũng không có phương tiện đi.”
Muốn chết, ai thích đi xem hiện trường hắn báo thù, loại sự tình này nói không chừng còn sẽ liên lụy đến cơ mật gì đó.
Giữ mệnh thật khó, nàng một chút cũng không nghĩ bị lây dính họa.
Lục Tê Chi hung hăng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thiên La.
Căn cứ lý giải của Thiên La, trong mắt hắn tràn ngập đều viết “lão tử bồi ngươi tìm khôi giáp cửu lân, đào quặng, hiện tại đến phiên ta có việc, ngươi dám không đi cùng? ’.
Rất đáng sợ.
Thiên La ý đồ giải thích, khuyên bảo: “Chủ yếu là muội không có tác dụng gì, huynh dẫn muội đi chính là một trói buộc, muội uổng có một thân linh lực, nhưng muội lại không biết đánh nhau, muội kỳ thật vừa mới hóa hình nửa tháng, tiến vào ngoại môn Tử Hư Kiếm Tông cũng chưa được mấy ngày, cái gì cũng không biết làm.”
Nàng nói xong ở phía sau lại bồi thêm một câu: “Muội chỉ biết làm linh nhưỡng.”
Lục Tê Chi: “Không được, ngươi cần phải đi cùng ta.”
“?”
Cho nên?
Lục Tê Chi một phen nắm Thiên La lên, một lần nữa khiêng nàng đến trên vai, hắn bay lên giữa không trung, tay hơi hơi nâng lên, lại dùng lực đánh một cái.
Thiên La liền nhìn thấy toàn bộ đám rêu màu đen trên tòa núi này đều rách nát giống như vỏ trứng gà bị lột.
Sau đó, một tòa linh thạch thượng phẩm tản mát ra màu xanh lấp lánh liền lộ ra tới.
“Lấy cả khối?” Lục Tê Chi hỏi.
Thiên La: “Gõ nhỏ cũng được!”
Nàng nói chuyện, vội vàng mở túi giới tử của chính mình ra, cũng không biết có chứa được hết không.
Lục Tê Chi nhìn thoáng qua túi giới tử hạ phẩm của nàng, nhíu mày một chút, lấy lại đây, ở trong tay lăn qua lộn lại không biết làm cái gì, linh khí một trận một trận bốc lên, sau đó trả lại cho nàng.
Hắn cuối cùng vẫn chặt quặng linh thạch thành mấy khối lớn, cất vào túi giới tử của Thiên La.
Thiên La nhìn linh thạch cuồn cuộn không ngừng chạy vào túi giới tử của nàng, mà túi giới tử của nàng giống như là một con thao thiết há to miệng vĩnh viễn không biết đói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*) Thao thiết: một trong tứ đại hung thú Trung Quốc, có đặc tính vô cùng tham ăn
Cuối cùng, cả một tòa quặng linh thạch đều bị Thiên La thu vào trong túi.
Lục Tê Chi nghiêng đầu liếc nàng một cái, nhìn thấy mặt nàng sáng lên, thế nhưng hưng phấn thành như vậy.
Hắn không nhịn được lại nhìn thêm, nhìn nhiều, lại cảm thấy tâm tình của mình cũng tốt lên.
Thiên La cất túi giới tử đi, hiện giờ nàng chính là phú bà đang cõng cả một tòa quặng linh thạch!
Cả một tòa! Quặng linh thạch!
Nàng ân cần đưa lọ nước ngâm chân qua, miệng vô cùng ngọt: “Huynh đã vất vả, mau uống linh nhưỡng của muội giải khát đi, thuận tiện chữa thương!”
Lục Tê Chi nhận lấy, nhận thập phần yên tâm thoải mái, đây xác thật là hắn nên được.
Thiên La ngừng thở, nhìn vai ác động tác ưu nhã uống hết lọ nước ngâm chân.
“Hương vị được chứ?”
“Tạm được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như cũ là câu trả lời này.
Thiên La nhìn thoáng qua vết thương trên ngực hắn, màu xanh giống như phai nhạt đi một chút, nhưng thật sự chỉ có một chút, không nhìn kỹ không nhận ra
Lục Tê Chi lại mang theo Thiên La bay lên.
Thiên La do dự một chút, nói: “Hay huynh đưa muội về chỗ của sư tỷ đi, huynh là muốn đi báo thù sao? Muội nghĩ muội không đi cùng thì tốt hơn, rốt cuộc quan hệ giữa hai chúng ta, muội cũng không có phương tiện đi.”
Muốn chết, ai thích đi xem hiện trường hắn báo thù, loại sự tình này nói không chừng còn sẽ liên lụy đến cơ mật gì đó.
Giữ mệnh thật khó, nàng một chút cũng không nghĩ bị lây dính họa.
Lục Tê Chi hung hăng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thiên La.
Căn cứ lý giải của Thiên La, trong mắt hắn tràn ngập đều viết “lão tử bồi ngươi tìm khôi giáp cửu lân, đào quặng, hiện tại đến phiên ta có việc, ngươi dám không đi cùng? ’.
Rất đáng sợ.
Thiên La ý đồ giải thích, khuyên bảo: “Chủ yếu là muội không có tác dụng gì, huynh dẫn muội đi chính là một trói buộc, muội uổng có một thân linh lực, nhưng muội lại không biết đánh nhau, muội kỳ thật vừa mới hóa hình nửa tháng, tiến vào ngoại môn Tử Hư Kiếm Tông cũng chưa được mấy ngày, cái gì cũng không biết làm.”
Nàng nói xong ở phía sau lại bồi thêm một câu: “Muội chỉ biết làm linh nhưỡng.”
Lục Tê Chi: “Không được, ngươi cần phải đi cùng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro