Dặn dò
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
“Đã muộn như vậy rồi, không vào.” Điền Canh Địa đánh xe nghe vậy vội đáp.
“Vậy đèn pin của em để lại cho mọi người dùng.”
Điền Lai Phúc nghe thấy vậy cũng không nhiều lời, đứng ở bên đường dùng đèn đường giúp xe lừa soi đường, mãi cho đến khi tiếng leng keng của lục lạc không còn nghe được nữa, ông ấy mới quay về khu tập thể xưởng làm lốp.
Ban đêm hôm đó, Điền Thục Lệ thu dọn phòng bếp, cho mấy đứa nhỏ đi ngủ, lúc này mới rửa mặt quay về phòng.
Vừa vào phòng, nhìn thấy chồng mình tựa vào đầu giường, cầm văn kiện gì đó trên tay đọc, bèn đi qua rót một cốc nước ấm hỏi: “Đã muộn như vậy anh còn đọc gì vậy? Gần đây sao chuyện bên phòng bảo vệ của anh nhiều thế?”
Tôn Thúc Minh nhận lấy cốc nước vợ mình đưa qua, sau khi uống một ngụm thì đặt lên đầu giường, vừa lật văn kiện vừa đáp: “Vốn dĩ cũng không có việc gì, chỉ là gần đây trưởng phòng không chú tâm quản lý, có chuyện gì cũng do anh sắp xếp.”
Điền Thục Lệ nghe vậy vội ngồi xuống bên cạnh chồng, nhỏ giọng hỏi thăm: “Đây là trưởng phòng bọn anh thật sự sắp thăng chức?”
“Ừ, nghe nói sẽ lên phó xưởng trưởng, tuổi đời và tư lịch của ông ấy cũng đủ, trước khi nghỉ hưu hẳn nhất định sẽ thăng chức một bậc.”
“Vậy chức trưởng phòng…” Có mấy lời không cần nói rõ cũng hiểu.
“Chuyện trưởng phòng bên xưởng đương nhiên sẽ có sắp xếp, chúng ta nghe theo quyết định của tổ chức là được.”
Đã chung sống cùng ông sắp được hai mươi năm, Điền Thục Lệ nhìn dáng vẻ này của chồng, biết hỏi cũng không được gì.
Mẹ Tôn thở phì phò lên giường, sau khi chui vào trong chăn lại quấn kín mít người ngủ ở một bên giường.
Tôn Thúc Minh khó xử gãi đầu, cũng không phải ông cố ý giấu diếm vơ, chẳng qua chuyện trưởng phòng này, mặc dù trong ngoài xưởng đều nói ông là người có khả năng lớn nhất, nhưng chỉ cần khi tất cả mọi chuyện chưa kết thúc, không thể tùy tiện nói.
Từ trước đến nay, nhiều năm làm việc như vậy, ông luôn khiêm tốn không khoa trương, đây cũng là điểm mà lãnh đạo thưởng thức nhất ở ông.
Chẳng qua không nói thì không nói, nhưng vợ tức giận vẫn cần dỗ.
Vì thế Tôn Thúc Minh cẩn thận kéo chăn bị vợ quấn khắp người, đối phương không có phản ứng gì, lại kéo kéo, lúc này mới có phản ứng.
Điền Thục Lệ buồn bực nhô đầu ra khỏi chăn, hướng về phía chồng mình, nói.
“Chuyện của anh em lười hỏi lại, nhưng chuyện của con trai thì phải quan tâm, tuổi con trai mình còn nhỏ không sợ học, tương lai vào xưởng lúc phân chia công việc, anh phải nghĩ cách đưa nó đến vị trí công tác kỹ thuật.”
Vị trí công tác bên nhà máy điện chia làm ngành nghề kỹ thuật cùng với ngành nghề kỹ năng, ngành nghề kỹ thuật cần phải học tròn ba năm mới có thể chính thức xuất sư, mà ngành nghề kỹ năng chỉ cần sáu tháng là có thể làm được chính thức.
Mặc dù nói ngành nghề kỹ năng có thể ra sớm hơn ngành nghề kỹ thuật hơn hai năm, kiếm được tiền lương nhân viên chính thức, nhưng mà lương của ngành nghề kỹ thuật cao hơn, tương lai tỉ lệ tăng lương cũng cao, về sau chia phòng thăng chức, thậm chí là đại ngộ về hưu cũng đang được chiếu cố hơn.
“Anh biết rồi, anh đã chào hỏi qua với chỗ xưởng kiểm tra và sửa chữa bên kia, sau khi Tiểu Tuấn vào xưởng sẽ trực tiếp nhận thằng bé qua đó.”
Mặc dù bên xưởng kiểm tra và sửa chữa của nhà máy điện không tính là công việc nhẹ nhàng gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị đưa đến chỗ nồi hơi bên kia đẩy xe than đá.
Về phần chỗ phòng bảo vệ của ông, cho đến bây giờ Tôn Thúc Minh chưa từng nghĩ đến, cho dù là giáo sư cũng rất ít sắp xếp cho con mình ở cùng một ban, Tôn Thúc Minh một chút cũng không muốn xếp thằng nhóc thối nhà mình đến chỗ địa bàn của bản thân
Điền Thục Lệ nghe vậy, lúc này mới an tâm, nhường ra nửa chăn, Tôn Thúc Minh vội vàng leo vào nghỉ ngơi.
“Vậy đèn pin của em để lại cho mọi người dùng.”
Điền Lai Phúc nghe thấy vậy cũng không nhiều lời, đứng ở bên đường dùng đèn đường giúp xe lừa soi đường, mãi cho đến khi tiếng leng keng của lục lạc không còn nghe được nữa, ông ấy mới quay về khu tập thể xưởng làm lốp.
Ban đêm hôm đó, Điền Thục Lệ thu dọn phòng bếp, cho mấy đứa nhỏ đi ngủ, lúc này mới rửa mặt quay về phòng.
Vừa vào phòng, nhìn thấy chồng mình tựa vào đầu giường, cầm văn kiện gì đó trên tay đọc, bèn đi qua rót một cốc nước ấm hỏi: “Đã muộn như vậy anh còn đọc gì vậy? Gần đây sao chuyện bên phòng bảo vệ của anh nhiều thế?”
Tôn Thúc Minh nhận lấy cốc nước vợ mình đưa qua, sau khi uống một ngụm thì đặt lên đầu giường, vừa lật văn kiện vừa đáp: “Vốn dĩ cũng không có việc gì, chỉ là gần đây trưởng phòng không chú tâm quản lý, có chuyện gì cũng do anh sắp xếp.”
Điền Thục Lệ nghe vậy vội ngồi xuống bên cạnh chồng, nhỏ giọng hỏi thăm: “Đây là trưởng phòng bọn anh thật sự sắp thăng chức?”
“Ừ, nghe nói sẽ lên phó xưởng trưởng, tuổi đời và tư lịch của ông ấy cũng đủ, trước khi nghỉ hưu hẳn nhất định sẽ thăng chức một bậc.”
“Vậy chức trưởng phòng…” Có mấy lời không cần nói rõ cũng hiểu.
“Chuyện trưởng phòng bên xưởng đương nhiên sẽ có sắp xếp, chúng ta nghe theo quyết định của tổ chức là được.”
Đã chung sống cùng ông sắp được hai mươi năm, Điền Thục Lệ nhìn dáng vẻ này của chồng, biết hỏi cũng không được gì.
Mẹ Tôn thở phì phò lên giường, sau khi chui vào trong chăn lại quấn kín mít người ngủ ở một bên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Thúc Minh khó xử gãi đầu, cũng không phải ông cố ý giấu diếm vơ, chẳng qua chuyện trưởng phòng này, mặc dù trong ngoài xưởng đều nói ông là người có khả năng lớn nhất, nhưng chỉ cần khi tất cả mọi chuyện chưa kết thúc, không thể tùy tiện nói.
Từ trước đến nay, nhiều năm làm việc như vậy, ông luôn khiêm tốn không khoa trương, đây cũng là điểm mà lãnh đạo thưởng thức nhất ở ông.
Chẳng qua không nói thì không nói, nhưng vợ tức giận vẫn cần dỗ.
Vì thế Tôn Thúc Minh cẩn thận kéo chăn bị vợ quấn khắp người, đối phương không có phản ứng gì, lại kéo kéo, lúc này mới có phản ứng.
Điền Thục Lệ buồn bực nhô đầu ra khỏi chăn, hướng về phía chồng mình, nói.
“Chuyện của anh em lười hỏi lại, nhưng chuyện của con trai thì phải quan tâm, tuổi con trai mình còn nhỏ không sợ học, tương lai vào xưởng lúc phân chia công việc, anh phải nghĩ cách đưa nó đến vị trí công tác kỹ thuật.”
Vị trí công tác bên nhà máy điện chia làm ngành nghề kỹ thuật cùng với ngành nghề kỹ năng, ngành nghề kỹ thuật cần phải học tròn ba năm mới có thể chính thức xuất sư, mà ngành nghề kỹ năng chỉ cần sáu tháng là có thể làm được chính thức.
Mặc dù nói ngành nghề kỹ năng có thể ra sớm hơn ngành nghề kỹ thuật hơn hai năm, kiếm được tiền lương nhân viên chính thức, nhưng mà lương của ngành nghề kỹ thuật cao hơn, tương lai tỉ lệ tăng lương cũng cao, về sau chia phòng thăng chức, thậm chí là đại ngộ về hưu cũng đang được chiếu cố hơn.
“Anh biết rồi, anh đã chào hỏi qua với chỗ xưởng kiểm tra và sửa chữa bên kia, sau khi Tiểu Tuấn vào xưởng sẽ trực tiếp nhận thằng bé qua đó.”
Mặc dù bên xưởng kiểm tra và sửa chữa của nhà máy điện không tính là công việc nhẹ nhàng gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị đưa đến chỗ nồi hơi bên kia đẩy xe than đá.
Về phần chỗ phòng bảo vệ của ông, cho đến bây giờ Tôn Thúc Minh chưa từng nghĩ đến, cho dù là giáo sư cũng rất ít sắp xếp cho con mình ở cùng một ban, Tôn Thúc Minh một chút cũng không muốn xếp thằng nhóc thối nhà mình đến chỗ địa bàn của bản thân
Điền Thục Lệ nghe vậy, lúc này mới an tâm, nhường ra nửa chăn, Tôn Thúc Minh vội vàng leo vào nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro