Hoài niệm
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Những người còn lại trong nhà có đất vườn thì trở về nhà làm ruộng, hay là thi vào trường kỹ thuật trong thành phố để học tay nghề, nếu không thì dựa vào quan hệ trong nhà đến đơn vị trong thành phố làm việc.
Tóm lại đứa bé lớn lên ở đại viện của nhà máy điện, chỉ cần sẵn sàng làm việc thì tuyệt đối không đói bụng.
Chính vì đa số học sinh tốt nghiệp đều có nghề nghiệp riêng, cho nên phong cách học tập của học sinh trong trường cấp 2 của nhà máy điện vẫn luôn vô cùng tự do.
Muốn học tập giáo viên tuyệt đối sẽ nghiêm túc dạy bảo, không muốn học nếu không quấy rối ở trong trường học, các giáo viên cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt tùy bọn họ.
Nhưng mà bầu không khí này Tôn Biền phỏng đoán sẽ không duy trì được bao lâu, theo thanh niên trí thức lục tục trở về thành phố, áp lực việc làm ở thành phố hiện nay rất cao, nghe nói hầu như nhà nào cũng có người trẻ đang đợi sắp xếp.
Ngay nhà máy điện rất hùng mạnh và tự tin, mỗi lần tuyển công nhân luôn trắng trợn chiếu cố con em của công nhân viên chức nhà mình, nhưng ở trước mặt cơn nước lũ của thời đại, cũng có vẻ càng ngày càng vô lực, kiểu chỉ lo thân mình không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.
Bởi vì còn đang trong thời gian nghỉ hè nên trong trường có rất ít giáo viên, trong tòa nhà giảng dạy không có giáo viên, chỉ có mấy học sinh đi nhận bằng tốt nghiệp đi tới đi lui ở trong hành lang.
Các bạn học nhận bằng tốt nghiệp xong đi ra nói cho Tôn Biền và Từ Hải Vi, nói nhận bằng tốt nghiệp phải đến phòng làm việc của hiệu trưởng ở tầng ba, hiệu trưởng là người chịu trách nhiệm công tác tốt nghiệp, phát bằng tốt nghiệp cho bọn họ.
Hai người đi theo đám đông tới tầng ba, lúc này văn phòng ở bên trong cùng đang mở cửa, không ngừng có học sinh ra ra vào vào.
Có lẽ là nơi này, Tôn Biền và Từ Hải Vi tự giác xếp hàng đợi ở bên ngoài.
Để lấy được bằng tốt nghiệp không khó, khi bạn đến gặp hiệu trưởng hãy cho biết tên lớp và mã số học sinh của bạn, hiệu trưởng sẽ tìm cho bạn bằng tốt nghiệp trong số đống bằng tốt nghiệp.
Sau đó nhìn vào ảnh trên bằng tốt nghiệp để xác nhận xem có phải là bạn không, xác nhận danh tính và ký nhận.
Người khác đều rất thuận lợi, đến lượt Tôn Biền thì hơi kẹt một chút, bởi vì cô phải nhận bằng tốt nghiệp cho anh trai.
Dựa theo quy định bằng tốt nghiệp phải đích thân tới nhận, Tôn Biền và những người khác đều không biết chuyện này.
May mắn hiệu trưởng là giáo viên hóa học dạy lớp bọn họ, biết tình hình của hai anh em Tôn gia, viết bên cạnh chỗ ký tên em gái nhận thay xong, thì bảo Tôn Biền ký xác nhận lúc này mới đưa bằng tốt nghiệp cho cô.
Nhận bằng tốt nghiệp xong Tôn Biền và Từ Hải Vi rời khỏi trường, khi bước ra khỏi trường học Tôn Biền dừng bước lại theo bản năng, xoay người quay đầu lại nhìn một lát.
Cảnh sắc bên trong trường học vẫn như vậy, sân thể dục than đá nhiều năm không đổi, hàng cây bạch dương trồng sau dãy nhà học, phía trước tòa nhà xây bồn hoa xi măng, còn có hoa trong bồn hoa thường xuyên bị học sinh “gian ác” ra tay hái.
Toàn bộ đều như cũ, khác biệt chỉ có thân phận của Tôn Biền mà thôi.
Đã đi ra mấy mét xong không thấy bạn tốt đi theo, Từ Hải Vi lại vòng trở về tìm: “Tiểu Biền, cậu làm sao vậy? Làm rơi thứ gì đó trong trường ư?”
Tôn Biền nghe thấy thế hoàn hồn nói: “Không có, chỉ muốn nhìn một lát xem. Ừm, không sao, chúng ta đi thôi, trời nóng như vậy mình mời cậu uống nước giải khát.”
Thân là doanh nghiệp độc quyền lớn thuộc sở hữu nhà nước, chế độ phúc lợi hiện tại dành cho nhân viên nhà máy điện thuộc hàng tốt nhất thành phố.
Các cửa hàng và hợp tác xã mua bán mở trong khu thuộc xưởng bọn họ trên cơ bản đủ đồ, có đôi khi chủng loại còn đủ hơn cửa hàng ở thôn trấn.
Cách trường học không xa có một hợp tác xã mua bán, Tôn Biền mua hai chai nước có ga vị lê trắng, sau khi để lại tiền đặt cọc chai nước có ga xong, hai cô gái uống nước rồi đi về nhà.
Tóm lại đứa bé lớn lên ở đại viện của nhà máy điện, chỉ cần sẵn sàng làm việc thì tuyệt đối không đói bụng.
Chính vì đa số học sinh tốt nghiệp đều có nghề nghiệp riêng, cho nên phong cách học tập của học sinh trong trường cấp 2 của nhà máy điện vẫn luôn vô cùng tự do.
Muốn học tập giáo viên tuyệt đối sẽ nghiêm túc dạy bảo, không muốn học nếu không quấy rối ở trong trường học, các giáo viên cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt tùy bọn họ.
Nhưng mà bầu không khí này Tôn Biền phỏng đoán sẽ không duy trì được bao lâu, theo thanh niên trí thức lục tục trở về thành phố, áp lực việc làm ở thành phố hiện nay rất cao, nghe nói hầu như nhà nào cũng có người trẻ đang đợi sắp xếp.
Ngay nhà máy điện rất hùng mạnh và tự tin, mỗi lần tuyển công nhân luôn trắng trợn chiếu cố con em của công nhân viên chức nhà mình, nhưng ở trước mặt cơn nước lũ của thời đại, cũng có vẻ càng ngày càng vô lực, kiểu chỉ lo thân mình không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.
Bởi vì còn đang trong thời gian nghỉ hè nên trong trường có rất ít giáo viên, trong tòa nhà giảng dạy không có giáo viên, chỉ có mấy học sinh đi nhận bằng tốt nghiệp đi tới đi lui ở trong hành lang.
Các bạn học nhận bằng tốt nghiệp xong đi ra nói cho Tôn Biền và Từ Hải Vi, nói nhận bằng tốt nghiệp phải đến phòng làm việc của hiệu trưởng ở tầng ba, hiệu trưởng là người chịu trách nhiệm công tác tốt nghiệp, phát bằng tốt nghiệp cho bọn họ.
Hai người đi theo đám đông tới tầng ba, lúc này văn phòng ở bên trong cùng đang mở cửa, không ngừng có học sinh ra ra vào vào.
Có lẽ là nơi này, Tôn Biền và Từ Hải Vi tự giác xếp hàng đợi ở bên ngoài.
Để lấy được bằng tốt nghiệp không khó, khi bạn đến gặp hiệu trưởng hãy cho biết tên lớp và mã số học sinh của bạn, hiệu trưởng sẽ tìm cho bạn bằng tốt nghiệp trong số đống bằng tốt nghiệp.
Sau đó nhìn vào ảnh trên bằng tốt nghiệp để xác nhận xem có phải là bạn không, xác nhận danh tính và ký nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác đều rất thuận lợi, đến lượt Tôn Biền thì hơi kẹt một chút, bởi vì cô phải nhận bằng tốt nghiệp cho anh trai.
Dựa theo quy định bằng tốt nghiệp phải đích thân tới nhận, Tôn Biền và những người khác đều không biết chuyện này.
May mắn hiệu trưởng là giáo viên hóa học dạy lớp bọn họ, biết tình hình của hai anh em Tôn gia, viết bên cạnh chỗ ký tên em gái nhận thay xong, thì bảo Tôn Biền ký xác nhận lúc này mới đưa bằng tốt nghiệp cho cô.
Nhận bằng tốt nghiệp xong Tôn Biền và Từ Hải Vi rời khỏi trường, khi bước ra khỏi trường học Tôn Biền dừng bước lại theo bản năng, xoay người quay đầu lại nhìn một lát.
Cảnh sắc bên trong trường học vẫn như vậy, sân thể dục than đá nhiều năm không đổi, hàng cây bạch dương trồng sau dãy nhà học, phía trước tòa nhà xây bồn hoa xi măng, còn có hoa trong bồn hoa thường xuyên bị học sinh “gian ác” ra tay hái.
Toàn bộ đều như cũ, khác biệt chỉ có thân phận của Tôn Biền mà thôi.
Đã đi ra mấy mét xong không thấy bạn tốt đi theo, Từ Hải Vi lại vòng trở về tìm: “Tiểu Biền, cậu làm sao vậy? Làm rơi thứ gì đó trong trường ư?”
Tôn Biền nghe thấy thế hoàn hồn nói: “Không có, chỉ muốn nhìn một lát xem. Ừm, không sao, chúng ta đi thôi, trời nóng như vậy mình mời cậu uống nước giải khát.”
Thân là doanh nghiệp độc quyền lớn thuộc sở hữu nhà nước, chế độ phúc lợi hiện tại dành cho nhân viên nhà máy điện thuộc hàng tốt nhất thành phố.
Các cửa hàng và hợp tác xã mua bán mở trong khu thuộc xưởng bọn họ trên cơ bản đủ đồ, có đôi khi chủng loại còn đủ hơn cửa hàng ở thôn trấn.
Cách trường học không xa có một hợp tác xã mua bán, Tôn Biền mua hai chai nước có ga vị lê trắng, sau khi để lại tiền đặt cọc chai nước có ga xong, hai cô gái uống nước rồi đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro