Hòa Làm Một
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Thực ra không chỉ là Tôn Ký, mà bản thân Tôn Biền cũng cảm thấy thú vị, theo lý mà nói, một người đã từng xem qua các loại phim của các nước khác nhau, tiểu thuyết và điện ảnh như cô, khi xem loại phim truyền hình thập niên 80 này, có thể chỉ ra rất nhiều sạn.
Nhưng cho dù có bóc phốt trong lòng như thế nào, Tôn Biền cũng không thể không thừa nhận là cô ngấm bộ phim này rồi, đặc biệt là sau khi bài hát “Vạn Lý Trường Thành Vĩnh Viễn Không Sụp Đổ” vốn dĩ rất xa lạ nhưng lại quen thuộc một cách kỳ lạ đó vang lên, thậm chí Tôn Biền có cảm giác tràn đầy nhiệt huyết.
Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không sụp đổ, Hoàng Hà ngàn dặm, nước chảy dào dạt……
Màu sắc đen trắng, hành động rập khuôn và lời thoại nhân vật mang tính công thức khiến ai xem cũng yêu thích đến tận xương tủy.
Bộ phim chiếu xong, bà con hàng xóm chào nhau rồi rời đi, Tôn Biền phụ mợ cả với mẹ cô dọn dẹp phòng.
Người trẻ ở thế hệ sau có thể rất khó chấp nhận việc mỗi ngày đều có một đống người đến nhà của mình trò chuyện, cười nói, xem TV, uống nước, làm việc này việc kia, thậm chí còn hút thuốc, sau khi mọi người về, mình còn phải dọn dẹp sàn nhà bừa bộn.
Một lần hai lần thì có thể được, mỗi ngày đến một lần, không có bao nhiêu người có thể chịu được, nhưng đối với dưới quê thời bấy giờ, đây là chuyện bình thường hơn chữ bình thường.
Không chỉ bình thường mà còn là chuyện tốt, chứng tỏ người trong nhà này đối nhân xử thế tốt, có tình người,điều này ở trong thôn rất quan trọng, lúc bình thường có thể không cảm nhận được, nhưng một khi trong nhà có chuyện lớn chuyện bé, có nhân duyên với không nhân duyên, đó là hai kết quả hoàn toàn khác nhau.
Những nơi khác Tôn Biền không biết, nhưng đối với người Đông Bắc trọng thể diện mà nói, nếu như tổ chức tiệc mời khách, bàn dự phòng cũng dùng đến còn thêm ghế đẩu, sau khi tàn tiệc, đồ ăn đều được ăn sạch, thế thì chủ nhà vô cùng có thể diện, hơn nữa người nhà này cho dù làm việc gì nhất định cũng sẽ thuận lợi, bởi vì nhà người đó có nhiều ân tình, làm việc gì cũng có người quen chiếu cố.
Nếu như một nhà nào đó chuẩn bị mười bàn tiệc, kết quả khách ngồi chưa tới năm bàn, thế thì sắc mặt của chủ nhà rất khó coi, hơn nữa nếu người nhà đó không nghĩ cách thay đổi, thì không nói là không còn cách nào sống trong thôn, mà chỉ nói là sống không vui vẻ thoải mái gì.
Ở thời đại mà nhân lực vẫn là lực lượng lao động chính, gần một nửa số người trong thôn này mù chữ, khi làm việc gì đó trước tiên phải nói đến tình người trước khi giải thích luật, tình người là thứ rất hữu ích.
Đêm nay nhà họ Điền tắt đèn hơi muộn, đám trẻ Tôn Biền bọn họ đã đi ngủ trước rồi, người lớn thì lại ngồi dưới ánh đèn làm mấy chuyện lặt vặt tiện thể trò chuyện với nhau, họ đang đợi đám đàn ông trong nhà về.
Trước khi ngủ, Tôn Biền xõa tóc đi quanh phòng vài vòng, khi chui vào chăn vẫn còn thắc mắc hỏi: “Bà ngoại, sao Đại Hoàng không về?”
Mặc dù tên nghe có vẻ rất giống chó, nhưng Đại Hoàng là một con mèo do bà cụ Điền nuôi, là một con mèo Dragon Li sọc vàng, dùng ngôn ngữ phổ biến của thế hệ sau để miêu tả thì nó là một con mèo vàng.
Nghe nói mười con mèo vàng hết chín con béo, còn một con đè sụp giường, nhưng mà con mèo sọc vàng mà nhà ngoại Tôn Biền nuôi này không béo chút nào, không những không béo mà thể hình của nó còn khá rắn chắc, chỉ là tính hơi hoang dã một chút.
Bà cụ Điền đang làm giày mới cho chồng, nghe thế thì liếc nhìn về phía cháu gái một cái, rồi vừa xe chỉ luồn kim vừa đáp: “Ai biết chứ, con mèo đó hoang dã quen rồi, hai ba ngày không về nhà là chuyện thường.”
Tôn Biền nghe vậy thì thất vọng nằm xuống, xem ra mong muốn ôm mèo ngủ của cô không thể thực hiện rồi.
Nhưng cho dù có bóc phốt trong lòng như thế nào, Tôn Biền cũng không thể không thừa nhận là cô ngấm bộ phim này rồi, đặc biệt là sau khi bài hát “Vạn Lý Trường Thành Vĩnh Viễn Không Sụp Đổ” vốn dĩ rất xa lạ nhưng lại quen thuộc một cách kỳ lạ đó vang lên, thậm chí Tôn Biền có cảm giác tràn đầy nhiệt huyết.
Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không sụp đổ, Hoàng Hà ngàn dặm, nước chảy dào dạt……
Màu sắc đen trắng, hành động rập khuôn và lời thoại nhân vật mang tính công thức khiến ai xem cũng yêu thích đến tận xương tủy.
Bộ phim chiếu xong, bà con hàng xóm chào nhau rồi rời đi, Tôn Biền phụ mợ cả với mẹ cô dọn dẹp phòng.
Người trẻ ở thế hệ sau có thể rất khó chấp nhận việc mỗi ngày đều có một đống người đến nhà của mình trò chuyện, cười nói, xem TV, uống nước, làm việc này việc kia, thậm chí còn hút thuốc, sau khi mọi người về, mình còn phải dọn dẹp sàn nhà bừa bộn.
Một lần hai lần thì có thể được, mỗi ngày đến một lần, không có bao nhiêu người có thể chịu được, nhưng đối với dưới quê thời bấy giờ, đây là chuyện bình thường hơn chữ bình thường.
Không chỉ bình thường mà còn là chuyện tốt, chứng tỏ người trong nhà này đối nhân xử thế tốt, có tình người,điều này ở trong thôn rất quan trọng, lúc bình thường có thể không cảm nhận được, nhưng một khi trong nhà có chuyện lớn chuyện bé, có nhân duyên với không nhân duyên, đó là hai kết quả hoàn toàn khác nhau.
Những nơi khác Tôn Biền không biết, nhưng đối với người Đông Bắc trọng thể diện mà nói, nếu như tổ chức tiệc mời khách, bàn dự phòng cũng dùng đến còn thêm ghế đẩu, sau khi tàn tiệc, đồ ăn đều được ăn sạch, thế thì chủ nhà vô cùng có thể diện, hơn nữa người nhà này cho dù làm việc gì nhất định cũng sẽ thuận lợi, bởi vì nhà người đó có nhiều ân tình, làm việc gì cũng có người quen chiếu cố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như một nhà nào đó chuẩn bị mười bàn tiệc, kết quả khách ngồi chưa tới năm bàn, thế thì sắc mặt của chủ nhà rất khó coi, hơn nữa nếu người nhà đó không nghĩ cách thay đổi, thì không nói là không còn cách nào sống trong thôn, mà chỉ nói là sống không vui vẻ thoải mái gì.
Ở thời đại mà nhân lực vẫn là lực lượng lao động chính, gần một nửa số người trong thôn này mù chữ, khi làm việc gì đó trước tiên phải nói đến tình người trước khi giải thích luật, tình người là thứ rất hữu ích.
Đêm nay nhà họ Điền tắt đèn hơi muộn, đám trẻ Tôn Biền bọn họ đã đi ngủ trước rồi, người lớn thì lại ngồi dưới ánh đèn làm mấy chuyện lặt vặt tiện thể trò chuyện với nhau, họ đang đợi đám đàn ông trong nhà về.
Trước khi ngủ, Tôn Biền xõa tóc đi quanh phòng vài vòng, khi chui vào chăn vẫn còn thắc mắc hỏi: “Bà ngoại, sao Đại Hoàng không về?”
Mặc dù tên nghe có vẻ rất giống chó, nhưng Đại Hoàng là một con mèo do bà cụ Điền nuôi, là một con mèo Dragon Li sọc vàng, dùng ngôn ngữ phổ biến của thế hệ sau để miêu tả thì nó là một con mèo vàng.
Nghe nói mười con mèo vàng hết chín con béo, còn một con đè sụp giường, nhưng mà con mèo sọc vàng mà nhà ngoại Tôn Biền nuôi này không béo chút nào, không những không béo mà thể hình của nó còn khá rắn chắc, chỉ là tính hơi hoang dã một chút.
Bà cụ Điền đang làm giày mới cho chồng, nghe thế thì liếc nhìn về phía cháu gái một cái, rồi vừa xe chỉ luồn kim vừa đáp: “Ai biết chứ, con mèo đó hoang dã quen rồi, hai ba ngày không về nhà là chuyện thường.”
Tôn Biền nghe vậy thì thất vọng nằm xuống, xem ra mong muốn ôm mèo ngủ của cô không thể thực hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro