Miền Nam
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Trong số những đứa trẻ đó có một đứa rất gầy, đôi giày vải lanh màu đen và quần áo vải bông chắp vá của cậu bé rất không phù hợp với cậu, rõ ràng là quần áo và giày dép không phải được may riêng cho cậu bé, có lẽ là anh trai nào trong nhà cậu bé mặc không vừa nữa nên đưa cho cậu bé mặc.
Trong thời đại khan hiếm vật chất, hầu như nhà nào cũng đều như vậy, một bộ đồ, đứa đầu mặc xong rồi đến đứa thứ hai mặc, đứa thứ hai mặc xong thì đưa cho đứa thứ ba, nếu như vẫn còn em trai hay em gái, thế thì có thể tiếp tục truyền lại mặc, cho đến khi nào bộ đồ đó biến thành vải rách nát thì thôi.
Sau đó cũng không biết tại sao đám trẻ đó lại chạy đến mặt nước bờ sông trong thôn chơi, đầu đông nên mặt sông vẫn chưa đóng băng cứng, đứa bé gầy đó trở thành người xui xẻo, một chân giẫm bể mặt băng và rơi xuống sông.
Những đứa trẻ khác trong thôn hợp sức kéo người lên, nước sông không sâu nên cũng không có nguy hiểm gì, chỉ có điều giày với quần của đứa bé xui xẻo đó ướt hết cả rồi, cậu bé ngồi khóc oa oa bên bờ sông không dám về nhà.
Sau đó bà ngoại Tôn Biền dẫn đứa trẻ lạnh cóng đó về nhà, sau khi lột sạch đồ, bà ngoại cô nhét người vào trong chăn và để nằm xuống giường, và sau đó lại dùng lửa hong khô chiếc quần và đôi giày của cậu bé đó.
Đứa bé xui xẻo đó chính là Trường Quý nhà ông chú Tôn Biền, Tôn Biền với anh ta không hề quen biết, ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức cô chính là dáng vẻ cậu nhóc cầm chăn bông run rẩy ngồi trên giường nhà ngoại cô.
Đó là Trường Quý đấy!
Đầu tóc củ cải lúc ấy sao lại biến thành như thế này rồi?
Trong lòng nghĩ như vậy, đương nhiên là Tôn Biền cũng hỏi như thế, cô em gái họ vẫn luôn ngồi bên cạnh cô nghe thấy cô hỏi thì nói: “Năm ngoái không phải ông hai nhà ông lớn ra khỏi nhà đến miền Nam làm việc rồi sao, mặc dù thời gian đi không dài, nhưng lúc quay về có nói bên ngoài tốt, còn bảo mọi người ăn Tết xong thì đi cùng với ông ấy, người trong thôn nghe chuyện ở bên ngoài, có người xem chừng, cũng có người lay động, đầu Xuân năm nay đúng là có không ít người rời đi cùng với ông ấy.”
“Cho nên Trường Quý chính là người đi theo ông hai anh ta? Thế chuyện học hành của anh ta thì làm sao?” Tôn Biền nhớ mang máng tên này chắc trạc tuổi với anh cả cô, cho nên họ là học sinh cùng tuổi.
Nếu như thế thì năm nay còn đi học, ít nhất thì nửa năm trước là như thế.
“Thì không đi học nữa vậy, dưới quê chúng ta cũng quản không nghiêm, nói một tiếng với bên nhà trường, nộp học phí rồi đợi phát bằng tốt nghiệp là được rồi.”
“Như thế cũng được sao?”
“Sao lại không được? Dù sao thì Trường Quý anh ấy học hành cũng đâu giỏi gì, năm nào thi cuối kỳ cũng không qua, không thi lên được cấp ba, không lẽ không cho học sinh đi con đường mưu sinh khác? Thật ra không chỉ có anh Trường Quý, trong trường có rất nhiều học sinh lớp 9, cảm thấy bản thân không thi đậu cấp 3 thì đều làm như vậy, nộp học phí báo danh, người nào muốn học thì đi học, không học nổi thì về nhà làm việc giúp cha mẹ, đến lúc thi thì đến trường thi, rồi đợi đến khi phát bằng tốt nghiệp là được rồi. Đám trẻ này không đến học, giáo viên còn đỡ nhọc, quản ít người thì đỡ tốn sức lực.”
“Cho nên lần này Trường Quý về là để lấy bằng tốt nghiệp? Miền Nam mà bọn họ nói, em có biết ở đâu không?”
“Nghe nói là cái gì đó Quyến? Cụ thể em cũng quên rồi, vâng, lần này anh ấy về với ông hai, nhận bằng tốt nghiệp xong đợi ở nhà, nói là tham gia hôn lễ của chị Thục Phân xong sẽ đi, nghe nói việc ở miền Nam dễ làm, tiền cũng nhiều, có không ít người dự định lần này đi cùng qua đó xem thử, nhưng mà cái ngày Trường Quý quay về hôm đó không phải như thế này, anh ấy chỉ để tóc rẽ ngôi và đeo mắt kính râm mà thôi, còn chiếc áo sơ mi hoa với chiếc quần ống loe đó không biết mua về từ lúc nào?”
Trong thời đại khan hiếm vật chất, hầu như nhà nào cũng đều như vậy, một bộ đồ, đứa đầu mặc xong rồi đến đứa thứ hai mặc, đứa thứ hai mặc xong thì đưa cho đứa thứ ba, nếu như vẫn còn em trai hay em gái, thế thì có thể tiếp tục truyền lại mặc, cho đến khi nào bộ đồ đó biến thành vải rách nát thì thôi.
Sau đó cũng không biết tại sao đám trẻ đó lại chạy đến mặt nước bờ sông trong thôn chơi, đầu đông nên mặt sông vẫn chưa đóng băng cứng, đứa bé gầy đó trở thành người xui xẻo, một chân giẫm bể mặt băng và rơi xuống sông.
Những đứa trẻ khác trong thôn hợp sức kéo người lên, nước sông không sâu nên cũng không có nguy hiểm gì, chỉ có điều giày với quần của đứa bé xui xẻo đó ướt hết cả rồi, cậu bé ngồi khóc oa oa bên bờ sông không dám về nhà.
Sau đó bà ngoại Tôn Biền dẫn đứa trẻ lạnh cóng đó về nhà, sau khi lột sạch đồ, bà ngoại cô nhét người vào trong chăn và để nằm xuống giường, và sau đó lại dùng lửa hong khô chiếc quần và đôi giày của cậu bé đó.
Đứa bé xui xẻo đó chính là Trường Quý nhà ông chú Tôn Biền, Tôn Biền với anh ta không hề quen biết, ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức cô chính là dáng vẻ cậu nhóc cầm chăn bông run rẩy ngồi trên giường nhà ngoại cô.
Đó là Trường Quý đấy!
Đầu tóc củ cải lúc ấy sao lại biến thành như thế này rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng nghĩ như vậy, đương nhiên là Tôn Biền cũng hỏi như thế, cô em gái họ vẫn luôn ngồi bên cạnh cô nghe thấy cô hỏi thì nói: “Năm ngoái không phải ông hai nhà ông lớn ra khỏi nhà đến miền Nam làm việc rồi sao, mặc dù thời gian đi không dài, nhưng lúc quay về có nói bên ngoài tốt, còn bảo mọi người ăn Tết xong thì đi cùng với ông ấy, người trong thôn nghe chuyện ở bên ngoài, có người xem chừng, cũng có người lay động, đầu Xuân năm nay đúng là có không ít người rời đi cùng với ông ấy.”
“Cho nên Trường Quý chính là người đi theo ông hai anh ta? Thế chuyện học hành của anh ta thì làm sao?” Tôn Biền nhớ mang máng tên này chắc trạc tuổi với anh cả cô, cho nên họ là học sinh cùng tuổi.
Nếu như thế thì năm nay còn đi học, ít nhất thì nửa năm trước là như thế.
“Thì không đi học nữa vậy, dưới quê chúng ta cũng quản không nghiêm, nói một tiếng với bên nhà trường, nộp học phí rồi đợi phát bằng tốt nghiệp là được rồi.”
“Như thế cũng được sao?”
“Sao lại không được? Dù sao thì Trường Quý anh ấy học hành cũng đâu giỏi gì, năm nào thi cuối kỳ cũng không qua, không thi lên được cấp ba, không lẽ không cho học sinh đi con đường mưu sinh khác? Thật ra không chỉ có anh Trường Quý, trong trường có rất nhiều học sinh lớp 9, cảm thấy bản thân không thi đậu cấp 3 thì đều làm như vậy, nộp học phí báo danh, người nào muốn học thì đi học, không học nổi thì về nhà làm việc giúp cha mẹ, đến lúc thi thì đến trường thi, rồi đợi đến khi phát bằng tốt nghiệp là được rồi. Đám trẻ này không đến học, giáo viên còn đỡ nhọc, quản ít người thì đỡ tốn sức lực.”
“Cho nên lần này Trường Quý về là để lấy bằng tốt nghiệp? Miền Nam mà bọn họ nói, em có biết ở đâu không?”
“Nghe nói là cái gì đó Quyến? Cụ thể em cũng quên rồi, vâng, lần này anh ấy về với ông hai, nhận bằng tốt nghiệp xong đợi ở nhà, nói là tham gia hôn lễ của chị Thục Phân xong sẽ đi, nghe nói việc ở miền Nam dễ làm, tiền cũng nhiều, có không ít người dự định lần này đi cùng qua đó xem thử, nhưng mà cái ngày Trường Quý quay về hôm đó không phải như thế này, anh ấy chỉ để tóc rẽ ngôi và đeo mắt kính râm mà thôi, còn chiếc áo sơ mi hoa với chiếc quần ống loe đó không biết mua về từ lúc nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro