Đừng So Đo Với...
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Cô em họ nói xong thì chị ruột cô ấy ở bên bật cười ha ha, nói với em gái của mình: “Con bé ngốc này, tính tình của ông lớn như thế nào em còn không biết sao, nếu như lúc về mà Trường Quý dám mặc như vậy, nhất định sẽ bị ông lớn cầm xẻng sắt đuổi ra khỏi nhà, bộ đồ đó bảo đảm là anh ta đã mua từ lâu rồi, chỉ đợi ngày hôm nay thôi.”
“Thế hôm nay anh ta mặc, ông lớn không tức giận, không đánh anh ta nữa sao?”
“Sao có thể được, có điều như lúc nãy em nói đấy, tham gia hôn lễ của chị Thục Phân xong thì họ sẽ đi, chị đoán là Trường Quý đã đến thành phố mua vé xe cả rồi, nên mới không quan tâm ông của anh ta có giận hay không.”
Lời của chị gái này vừa dứt, trong sân nhà ông ngoại hai Tôn Biền liền vang lên tiếng la hét giận dữ của một ông già: “Cái thằng ranh con này, mày mặc cái quái quỷ gì đây? Nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn không mau thay đồ khác cho ông, còn dám cãi lại với ông, có tin ông đánh gãy chân mày không?”
Vừa mới nãy Điền Trường Quý còn bệ vệ đi vào trong sân, vài giây sau thì chuồn ra khỏi cửa giống như con nhỏ nhát gan vậy, nấp đằng sau cổng lớn, thò đầu nhìn xung quanh, không dám quay lại.
Ở trong sân, ông ngoại Tôn Biền cầm lấy cây que gạt lửa từ trong tay anh họ mình và ném sang một bên, khuyên giải: “Anh cả, đừng tức giận nữa, vào trong rồi nói.”
“Anh không có muốn giận, nhưng chú xem thử thằng nhóc đó có giống người không? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm mất mặt ai chứ?”
“Thôi được rồi bỏ đi, ngày vui của Thục Phân, đừng so đo với bọn nhỏ nữa, đi thôi, chúng ta vào nhà.”
Ông ngoại Tôn Biền vừa nói vừa kéo anh họ ông ấy vào trong nhà, ông già đó quay người lại trừng mắt nhìn cháu trai mình một cái,cuối cùng vẫn là im lặng, chỉ là cho đối phương một ánh mắt rằng “mày về nhà sẽ biết tay ông”.
Đợi ông nội của mình vào nhà, lúc này Điền Trường Quý mới lại vào trong sân, đến chỗ thùng đựng tiền cưới móc ra hai tệ, đợi mừng cưới.
Có một số hạt dưa, kẹo, thuốc lá và những thứ tương tự nằm rải rác trên bàn ở khu vực tiếp tân. Khác với nhà những gia đình khác, gia đình ông ngoại hai của Tôn Biền hôm nay thực sự dám tiêu tiền. Thuốc lá chuẩn bị cho khách không phải là thuốc lá cuốn mà là thuốc lá điếu, loại thuốc lá đựng trong bao, điếu thuốc có ống ngậm.
Người phụ trách viết thiệp mừng cưới chính là bà ngoại của Tôn Biền, việc này thường sẽ giao cho người viết chữ đẹp nhất trong thôn, nét bút của bà ngoại Tôn Biền thanh thoát rõ ràng, kể từ khi gả vào trong thôn, thiệp mừng cưới trong thôn hầu như đều do một tay bà ấy viết.
Nhìn thấy Điền Trường Quý đang xếp hàng ở ngoài sau đợi viết thiệp mừng, bà ngoại vừa viết vừa nhắc anh ta: “Trường Quý, đứa trẻ chưa kết hôn không tính là một hộ, không cần mừng cưới.”
Điền Trường Quý nghe vậy thì chỉnh chỉnh cặp mắt kính râm của mình rồi nói: “Cháu biết, đây là chú Thuyên Trụ nhờ con mang đến giúp, chú ấy có việc không về được.”
Bà cụ Điền nghe vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, bà tiếp tục công việc trong tay mình, còn Điền Trường Quý gửi tiền mừng xong thì nhanh chóng ra khỏi sân, trông có vẻ là muốn cách xa nhà bên trong một chút, tránh để ông nội anh ta thấy lại xông ra đánh anh ta nữa.
Anh ta thì muốn đi luôn, nhưng ông hai anh ta vẫn còn đang trong nhà đợi ăn tiệc, vé xe với vé tàu đều trên người đối phương, anh ta đi không được chỉ còn cách chờ đợi.
Đợi người quả thực là rất buồn chán, Điền Trường Quý muốn ngồi xổm xuống dưới bóng râm chỗ cổng để nghỉ ngơi, nhưng anh ta nhận ra quần quá bó, hoàn toàn không ngồi xổm xuống được, qua vùng đầu gối, xuống phía dưới chút nữa có khả năng bị rách quần.
Thử mấy lần phát hiện vẫn như thế, không còn cách nào khác, cuối cùng Điền Trường Quý chỉ có thể đứng dựa vào tường.
“Thế hôm nay anh ta mặc, ông lớn không tức giận, không đánh anh ta nữa sao?”
“Sao có thể được, có điều như lúc nãy em nói đấy, tham gia hôn lễ của chị Thục Phân xong thì họ sẽ đi, chị đoán là Trường Quý đã đến thành phố mua vé xe cả rồi, nên mới không quan tâm ông của anh ta có giận hay không.”
Lời của chị gái này vừa dứt, trong sân nhà ông ngoại hai Tôn Biền liền vang lên tiếng la hét giận dữ của một ông già: “Cái thằng ranh con này, mày mặc cái quái quỷ gì đây? Nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn không mau thay đồ khác cho ông, còn dám cãi lại với ông, có tin ông đánh gãy chân mày không?”
Vừa mới nãy Điền Trường Quý còn bệ vệ đi vào trong sân, vài giây sau thì chuồn ra khỏi cửa giống như con nhỏ nhát gan vậy, nấp đằng sau cổng lớn, thò đầu nhìn xung quanh, không dám quay lại.
Ở trong sân, ông ngoại Tôn Biền cầm lấy cây que gạt lửa từ trong tay anh họ mình và ném sang một bên, khuyên giải: “Anh cả, đừng tức giận nữa, vào trong rồi nói.”
“Anh không có muốn giận, nhưng chú xem thử thằng nhóc đó có giống người không? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm mất mặt ai chứ?”
“Thôi được rồi bỏ đi, ngày vui của Thục Phân, đừng so đo với bọn nhỏ nữa, đi thôi, chúng ta vào nhà.”
Ông ngoại Tôn Biền vừa nói vừa kéo anh họ ông ấy vào trong nhà, ông già đó quay người lại trừng mắt nhìn cháu trai mình một cái,cuối cùng vẫn là im lặng, chỉ là cho đối phương một ánh mắt rằng “mày về nhà sẽ biết tay ông”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi ông nội của mình vào nhà, lúc này Điền Trường Quý mới lại vào trong sân, đến chỗ thùng đựng tiền cưới móc ra hai tệ, đợi mừng cưới.
Có một số hạt dưa, kẹo, thuốc lá và những thứ tương tự nằm rải rác trên bàn ở khu vực tiếp tân. Khác với nhà những gia đình khác, gia đình ông ngoại hai của Tôn Biền hôm nay thực sự dám tiêu tiền. Thuốc lá chuẩn bị cho khách không phải là thuốc lá cuốn mà là thuốc lá điếu, loại thuốc lá đựng trong bao, điếu thuốc có ống ngậm.
Người phụ trách viết thiệp mừng cưới chính là bà ngoại của Tôn Biền, việc này thường sẽ giao cho người viết chữ đẹp nhất trong thôn, nét bút của bà ngoại Tôn Biền thanh thoát rõ ràng, kể từ khi gả vào trong thôn, thiệp mừng cưới trong thôn hầu như đều do một tay bà ấy viết.
Nhìn thấy Điền Trường Quý đang xếp hàng ở ngoài sau đợi viết thiệp mừng, bà ngoại vừa viết vừa nhắc anh ta: “Trường Quý, đứa trẻ chưa kết hôn không tính là một hộ, không cần mừng cưới.”
Điền Trường Quý nghe vậy thì chỉnh chỉnh cặp mắt kính râm của mình rồi nói: “Cháu biết, đây là chú Thuyên Trụ nhờ con mang đến giúp, chú ấy có việc không về được.”
Bà cụ Điền nghe vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, bà tiếp tục công việc trong tay mình, còn Điền Trường Quý gửi tiền mừng xong thì nhanh chóng ra khỏi sân, trông có vẻ là muốn cách xa nhà bên trong một chút, tránh để ông nội anh ta thấy lại xông ra đánh anh ta nữa.
Anh ta thì muốn đi luôn, nhưng ông hai anh ta vẫn còn đang trong nhà đợi ăn tiệc, vé xe với vé tàu đều trên người đối phương, anh ta đi không được chỉ còn cách chờ đợi.
Đợi người quả thực là rất buồn chán, Điền Trường Quý muốn ngồi xổm xuống dưới bóng râm chỗ cổng để nghỉ ngơi, nhưng anh ta nhận ra quần quá bó, hoàn toàn không ngồi xổm xuống được, qua vùng đầu gối, xuống phía dưới chút nữa có khả năng bị rách quần.
Thử mấy lần phát hiện vẫn như thế, không còn cách nào khác, cuối cùng Điền Trường Quý chỉ có thể đứng dựa vào tường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro