Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng

Không Ngờ Tới (...

Thuyên Thạch

2024-09-10 03:28:18

Editor: Kingofbattle

Cũng không trách người ta nghĩ nhiều, trong núi đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi, lại có dáng vẻ môi hồng răng trắng, dùng lời của người dân thôn thì giống như đồng tử theo hầu Quan Âm Bồ Tát, dù không phải là kỳ nhân, thì cũng là người có bản lĩnh, nếu không làm sao tự nuôi sống bản thân trắng tốt như vậy?

Về chuyện Cô Tứ Duy nói mất trí nhớ, mọi người cũng không ngu ngốc, nghe thì nghe thôi, người ta không muốn nói, tốt nhất là mình không hỏi.

Dương Truyền Ngũ lập tức vẫy tay: “Không có việc gì lớn, đồng chí Cô ngồi xuống đi.”

Nghe vậy, Cô Tứ Duy liền tìm đại một chỗ ngồi xuống.

Chờ Cô Tứ Duy ngồi xuống, Dương Truyền Ngũ hỏi: “đồng chí Cô, cậu thấy thôn chúng ta thế nào?”

“Tốt lắm,” Cô Tứ Duy nói.

Đây không phải là nói khách sáo, từ khi tiếp xúc với những người này, Cô Tứ Duy cảm thấy người dân thôn phần lớn đều rất thật thà, nói lời thật lòng, Cô Tứ Duy muốn sống ở trong thôn, cũng là bị bầu không khí này cảm hóa, người dân trong thôn phần lớn thật thà đến mức ngốc nghếch.

Tất nhiên, cái ngốc này là so với môi trường xã hội mấy chục năm sau mà nói.

“Cậu cũng không nhớ mình sống ở đâu, có nghĩ đến việc dời đến thôn chúng ta sống tạm hay không?” Dương Truyền Ngũ tiếp tục nói.

Nếu là hôm qua, thậm chí là sáng nay Dương Truyền Ngũ đưa ra câu hỏi này, Cô Tứ Duy sẽ lập tức đồng ý, nhưng bây giờ hắn có chút do dự.

Lưu Phúc Lâm thấy vậy nói: “Thực ra định cư cũng tốt, cậu có giấy chứng nhận của mình, sau này đi đâu trao đổi hay mua gì cũng tiện, nếu không có thứ này ra ngoài muốn ở trọ cũng khó…”

Nghe vậy, Cô Tứ Duy liền nhíu mày, hắn biết hiện tại chưa có làm giấy căn cước, cũng không biết khi nào mới thực hiện quy định này, còn cho rằng không có căn cước thì có thể đi lại khắp nơi.

Giờ nghe Lưu Phúc Lâm nói vậy, mới hiểu ra không có căn cước, nhưng hiện tại có giấy giới thiệu, nếu muốn chạy tới chạy lui mà thiếu thứ này thì rất khó, thậm chí ở trọ mấy thị trấn cũng không ai dám nhận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tóm lại một câu, hiện tại giấy giới thiệu của thôn, nhà máy hoặc đơn vị chính là căn cước sau này.

Không có căn cước, nhưng đã có hộ khẩu rồi, bắt đầu năm 1950 đã có quy chế hộ khẩu, đến năm 1958 thì có sổ hộ khẩu.

Có thể nói Cô Tứ Duy đến đây cũng là may mắn, bởi vì tình hình xã hội hiện tại rất hỗn loạn, nhiều thứ trong huyện không biết đã đi đâu, nên chỉ cần trong thôn có ghi chép, thì không ai phủ nhận được thân phận của hắn.

“Nếu nói vậy thì ở lại đây cũng tốt,” Cô Tứ Duy nói.

Dương Truyền Ngũ vỗ đùi một cái: “Vậy thì quyết định vậy đi, đợi ngày kia tôi đi nhận cứu trợ sẽ làm cho cậu giấy giới thiệu.”

“Nhận cứu trợ?” Cô Tứ Duy hơi tò mò.

Nghe vậy, Lưu Phúc Lâm giải thích cho Cô Tứ Duy, lúc này Cô Tứ Duy mới biết, Thạch Ma là thôn nghèo nhất cả huyện, địa thế vốn đã không tốt, giờ lại sinh nhiều con cái, phía trên nếu không cứu trợ thì thôn Thạch Ma sẽ có người chết đói vào mỗi mùa đông.

Nhưng hiện tại cả nước đều khó khăn, cái gọi là cứu trợ cũng chỉ để không đói chết mà thôi.

“Có còn hơn không.” Cô Tứ Duy thuận miệng nói.

Quách Hương Bình thở dài: “Cái gì mà có còn hơn không, trước đây còn tạm được, bây giờ ngoài kia nổi dậy, cứu trợ càng ngày càng ít, không được ba phần so với trước.”

Nghe vậy, Cô Tứ Duy nhếch miệng nghĩ thầm: Đã xin cứu trợ, lại còn chê ít?

“Thôi, không nói chuyện này nữa,” Dương Truyền Ngũ không muốn nhắc đến.

“Hiện tại cậu đã là người của thôn chúng ta, có vài lời phải nói với cậu.” Dương Truyền Ngũ nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô Tứ Duy nghiêm túc gật đầu.

Dương Truyền Ngũ nói: “Đất màu hai bên sông cậu không được chia, điểm này cậu không có ý kiến chứ?”

Cô Tứ Duy vốn không định lấy đất của người ta, hắn muốn khai khẩn đất, trong không gian có sẵn, trồng gì cũng nhanh, trồng gì cũng đẹp, cần gì phải nghĩ đến đất của người khác.

Gật đầu, Cô Tứ Duy nói: “Đó là điều tất nhiên, những đất này vốn không liên quan đến tôi.”

“Nhà cửa thì thôn có vài cái bỏ hoang, từ đầu làng đến cuối làng có năm cái, nhưng đều đã lâu không được tu sửa…” Lưu Phúc Lâm nói.

Cô Tứ Duy nghĩ một lúc, rồi nói: “Nếu ngôi nhà ở phía Tây không có ai ở, tôi muốn cái viện tử đó.”

(viện tử: nhà có khoảng sân ở giữa, 4 mặt xung quanh có nhà ở như kiểu tứ hợp viện)

Câu nói này khiến mọi người sững sờ

Quách Hương Bình tò mò hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”

Hiện tại trong thôn có bốn, năm nhà bỏ hoang, phần lớn là vô chủ, dùng cách nói của người xưa là không người nối dõi, người trong nhà đã chết hết, hoặc trong nhà có con gái, con gái đã gả đi, người già thì đã chết hoặc đi theo con gái, cho nên không cần viện tử này nữa.

Nói chung, vì nhiều lý do, những ngôi nhà này trở thành nhà vô chủ.

Cô Tứ Duy chọn viện tử rách nát xa người dân nhất, điều này thực sự khiến người ta không ngờ tới.

Người dân tuy thật thà, nhưng nói hoàn toàn không có tư tâm thì là nói khoác, nhà nào cũng nhiều con cái, nhìn con cái sắp lớn, chia nhà sống riêng là chuyện trước mắt, đương nhiên muốn giữ nhà gần cho con cái mình ở.

Một là gần, hai là nhà tuy cũ nhưng nền móng vẫn có, chỉ cần sửa sang lại, tiết kiệm hơn nhiều so với xây mới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng

Số ký tự: 0