Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Không Ngờ Tới (...
Thuyên Thạch
2024-09-10 03:28:18
Editor: Kingofbattle
Ban đầu mọi người khi nói chuyện chọn nơi ở với Cô Tứ Duy, có người sợ Cô Tứ Duy chọn nhà gần bọn họ.
Nhưng không ai ngờ tới, Cô Tứ Duy lại chọn viện tử mà không ai nghĩ đến.
Cô Tứ Duy giải thích: “Tôi quen sống một mình, không thích ồn ào, cũng sợ nhiều thói quen của bản thân ảnh hưởng đến mọi người, nên chọn viện tử xa nhất ở phía Tây.”
“Cái viện tử kia muốn sửa cũng khá phiền, đã bỏ không gần hai mươi năm rồi, chủ ngôi nhà đó cũng đi theo lão Tưởng rồi.” Lưu Phúc Lâm nói.
Nói đến đây, lập tức có người nói.
“Cũng không biết là chết bên ngoài hay thực sự như người ta nói theo lão Tưởng đến Đài Loan.” Luyện Đại Thọ thở dài nói.
“Thời đại loạn lạc, mười phần thì chắc chín là đã chết,” Quách Hương Bình nói.
Trước khi quốc gia được thành lập , thời đó mới gọi là loạn, khắp nơi đều bắt thanh niên đi lính, có người ra ngoài kiếm sống, bị bắt không phải một, hai người, giờ những người này hầu như không có tin tức, khả năng còn sống là rất thấp, phần lớn không biết chết ở hóc nào.
Nói đến đây thì loạn lên.
Cô Tứ Duy không ngắt lời bọn họ, ngược lại rất tò mò nghe bọn họ nói đến chuyện này.
Ở thời hiện đại, Cô Tứ Duy sinh vào những năm 90, những chuyện mà các cụ nói cảm thấy quá xa xôi, đừng nói chuyện bắt lính trước khi lập quốc, khi Cô Tứ Duy ra đời, đất nước gần như không có khu nào bị nạn đói, ở Giang Nam thì khá hơn một chút, có thể ăn no gạo trắng, bột mì.
Vì vậy, nỗi khổ cực mà các cụ kể lại, đối với hắn mà nói thì chỉ là những câu chuyện hấp dẫn, muốn đồng cảm cũng không thể, dù trong câu chuyện là người thật chuyện thật, hắn cũng không có khái niệm, nói đồng cảm thì giả quá.
Giống như người ta đọc sách lịch sử viết về việc ăn thịt con, người hiện đại nghe thấy thì cho rằng đây là một câu chuyện tàn nhẫn, không thể hiểu được tâm trạng của người trong cuộc.
Nói khoảng mười phút, Dương Truyền Ngũ mới kịp tỉnh ra.
“Sao lại nói đi đâu rồi, quay lại, quay lại, nói chuyện của đồng chí Cô,” Dương Truyền Ngũ cười nói.
Cô Tứ Duy cười nói: “Đừng gọi tôi là đồng chí Cô nữa, gọi tôi là Tứ Duy, hoặc Tiểu Cô cũng được.”
“Vậy gọi là Tứ Duy đi, cậu còn trẻ, gọi đồng chí Cô không thuận miệng.” Dương Truyền Ngũ cười nói.
“Tứ Duy à, tôi nghĩ thế này, cho hộ khẩu của cậu vào nhà người khác, làm như vậy sẽ thuận tiện hơn…”
Nghe vậy, Cô Tứ Duy có chút mơ hồ, vội nói: “Khoan đã, vào nhà người khác? Tôi họ Cô, trong làng có ai cùng họ với tôi à?”
“Nói có thì có, mà nói không thì không.”
Quách Hương Bình cười mỉm nói.
Lúc này, Cô Tứ Duy nhìn Quách Hương Bình với khuôn mặt đầy ngơ ngác, trong lòng nghĩ: Mẹ nó, đây là họ mà, làm sao mà như thiếu nữ biến thân, muốn sao cũng được? Cho vào nhà người khác, bắt tôi đổi họ thì tôi không đồng ý, nếu bắt người khác đổi họ theo tôi, ý tưởng này thấy thế nào cũng không đứng đắn.
“Chuyện là thế này.”
Lưu Phúc Lâm nhìn cũng đã hiểu, liền cười nói với Cô Tứ Duy: “Trong làng có một cô bé mồ côi, một mình nàng thì khó mà sống nổi, chỉ khoảng mười tuổi… tất nhiên, nếu cậu muốn con trai cũng có, nhưng lớn tuổi hơn một chút.”
“Dừng, dừng, dừng!”
Nghe vậy, Cô Tứ Duy cảm thấy đau đầu, quay lại nhìn mọi người nói: “Chuyện này không thể làm vậy được.”
“Cậu nghe tôi nói, không phải chúng tôi muốn ép cậu, mà là trong làng ngoài cậu ra, nhà khác thật sự không nuôi nổi cô bé này, giờ nhà ai chẳng năm, sáu miệng ăn?” Lưu Phúc Lâm thuyết phục.
“Vả lại cô bé này có hộ khẩu, một mình lập hộ khẩu rất khó, nhưng thêm một tên vào hộ khẩu thì không có vấn đề gì.” Lưu Phúc Lâm nói thêm.
Cô Tứ Duy suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng chặn miệng mọi người: “Thế này nhé, các người nuôi không nổi lại muốn tôi nuôi, nhưng cô bé phải đổi họ, đổi sang họ Cô…”
“Chụp!”
Nghe vậy, Dương Truyền Ngũ lập tức vỗ đùi một cái: “Vậy là xong, chuyện đã quyết định, từ nay Tứ Thúy Nhi là em gái của Tứ Duy, đổi sang họ Cô.”
Mẹ nó!
Cô Tứ Duy suýt nữa không thở nổi.
Vốn dĩ hắn nói vậy chỉ để chặn miệng người khác, trong suy nghĩ của hắn, mấy chục năm sau vẫn có người vì họ của con cái mà cãi nhau, giờ bắt một người đổi họ thì sao mà được?
Chắc chắn sẽ không ai đồng ý, chỉ cần không đồng ý, thì Cô Tứ Duy sẽ có cớ từ chối.
Kế hoạch quá hoàn hảo.
Đáng tiếc kịch bản không theo ý của Cô Tứ Duy.
Có một chuyện mà Cô Tứ Duy không biết rằng, vào thời đại này, người ta rất coi trọng họ của mình, hầu hết mọi người sẽ không bao giờ thay đổi họ của mình dù có chết đi chăng nữa.
Tuy nhiên, sự coi trọng đó chỉ dành cho con trai, còn họ của con gái thì không quan trọng, đặc biệt là trong những gia đình có cả con trai và con gái, người ta càng không coi trọng họ của con gái.
Trong quan niệm của bọn họ, con gái cũng là con của người ta, họ gì không quan trọng, thậm chí có tên hay không cũng không quan trọng, đã không thể vào gia phả của gia đình, thì họ gì chẳng được.
Một nữ cô nhi, có thể sống bình an đến tuổi trưởng thành đã là may mắn lắm rồi, còn để ý đến chuyện họ gì, trong mắt của Dương Truyền Ngũ và những người khác, chuyện này hoàn toàn không đáng quan tâm.
Phải nói rằng, rốt cuộc kinh nghiệm chủ quan đã khiến Cô Tứ Duy bị sập hố.
"Dù sao cũng không được, tôi làm sao mà nuôi được một đứa trẻ, không thể, không thể được!" Cô Tứ Duy suy nghĩ một lúc vẫn kiên quyết lắc đầu.
Ban đầu mọi người khi nói chuyện chọn nơi ở với Cô Tứ Duy, có người sợ Cô Tứ Duy chọn nhà gần bọn họ.
Nhưng không ai ngờ tới, Cô Tứ Duy lại chọn viện tử mà không ai nghĩ đến.
Cô Tứ Duy giải thích: “Tôi quen sống một mình, không thích ồn ào, cũng sợ nhiều thói quen của bản thân ảnh hưởng đến mọi người, nên chọn viện tử xa nhất ở phía Tây.”
“Cái viện tử kia muốn sửa cũng khá phiền, đã bỏ không gần hai mươi năm rồi, chủ ngôi nhà đó cũng đi theo lão Tưởng rồi.” Lưu Phúc Lâm nói.
Nói đến đây, lập tức có người nói.
“Cũng không biết là chết bên ngoài hay thực sự như người ta nói theo lão Tưởng đến Đài Loan.” Luyện Đại Thọ thở dài nói.
“Thời đại loạn lạc, mười phần thì chắc chín là đã chết,” Quách Hương Bình nói.
Trước khi quốc gia được thành lập , thời đó mới gọi là loạn, khắp nơi đều bắt thanh niên đi lính, có người ra ngoài kiếm sống, bị bắt không phải một, hai người, giờ những người này hầu như không có tin tức, khả năng còn sống là rất thấp, phần lớn không biết chết ở hóc nào.
Nói đến đây thì loạn lên.
Cô Tứ Duy không ngắt lời bọn họ, ngược lại rất tò mò nghe bọn họ nói đến chuyện này.
Ở thời hiện đại, Cô Tứ Duy sinh vào những năm 90, những chuyện mà các cụ nói cảm thấy quá xa xôi, đừng nói chuyện bắt lính trước khi lập quốc, khi Cô Tứ Duy ra đời, đất nước gần như không có khu nào bị nạn đói, ở Giang Nam thì khá hơn một chút, có thể ăn no gạo trắng, bột mì.
Vì vậy, nỗi khổ cực mà các cụ kể lại, đối với hắn mà nói thì chỉ là những câu chuyện hấp dẫn, muốn đồng cảm cũng không thể, dù trong câu chuyện là người thật chuyện thật, hắn cũng không có khái niệm, nói đồng cảm thì giả quá.
Giống như người ta đọc sách lịch sử viết về việc ăn thịt con, người hiện đại nghe thấy thì cho rằng đây là một câu chuyện tàn nhẫn, không thể hiểu được tâm trạng của người trong cuộc.
Nói khoảng mười phút, Dương Truyền Ngũ mới kịp tỉnh ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao lại nói đi đâu rồi, quay lại, quay lại, nói chuyện của đồng chí Cô,” Dương Truyền Ngũ cười nói.
Cô Tứ Duy cười nói: “Đừng gọi tôi là đồng chí Cô nữa, gọi tôi là Tứ Duy, hoặc Tiểu Cô cũng được.”
“Vậy gọi là Tứ Duy đi, cậu còn trẻ, gọi đồng chí Cô không thuận miệng.” Dương Truyền Ngũ cười nói.
“Tứ Duy à, tôi nghĩ thế này, cho hộ khẩu của cậu vào nhà người khác, làm như vậy sẽ thuận tiện hơn…”
Nghe vậy, Cô Tứ Duy có chút mơ hồ, vội nói: “Khoan đã, vào nhà người khác? Tôi họ Cô, trong làng có ai cùng họ với tôi à?”
“Nói có thì có, mà nói không thì không.”
Quách Hương Bình cười mỉm nói.
Lúc này, Cô Tứ Duy nhìn Quách Hương Bình với khuôn mặt đầy ngơ ngác, trong lòng nghĩ: Mẹ nó, đây là họ mà, làm sao mà như thiếu nữ biến thân, muốn sao cũng được? Cho vào nhà người khác, bắt tôi đổi họ thì tôi không đồng ý, nếu bắt người khác đổi họ theo tôi, ý tưởng này thấy thế nào cũng không đứng đắn.
“Chuyện là thế này.”
Lưu Phúc Lâm nhìn cũng đã hiểu, liền cười nói với Cô Tứ Duy: “Trong làng có một cô bé mồ côi, một mình nàng thì khó mà sống nổi, chỉ khoảng mười tuổi… tất nhiên, nếu cậu muốn con trai cũng có, nhưng lớn tuổi hơn một chút.”
“Dừng, dừng, dừng!”
Nghe vậy, Cô Tứ Duy cảm thấy đau đầu, quay lại nhìn mọi người nói: “Chuyện này không thể làm vậy được.”
“Cậu nghe tôi nói, không phải chúng tôi muốn ép cậu, mà là trong làng ngoài cậu ra, nhà khác thật sự không nuôi nổi cô bé này, giờ nhà ai chẳng năm, sáu miệng ăn?” Lưu Phúc Lâm thuyết phục.
“Vả lại cô bé này có hộ khẩu, một mình lập hộ khẩu rất khó, nhưng thêm một tên vào hộ khẩu thì không có vấn đề gì.” Lưu Phúc Lâm nói thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Tứ Duy suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng chặn miệng mọi người: “Thế này nhé, các người nuôi không nổi lại muốn tôi nuôi, nhưng cô bé phải đổi họ, đổi sang họ Cô…”
“Chụp!”
Nghe vậy, Dương Truyền Ngũ lập tức vỗ đùi một cái: “Vậy là xong, chuyện đã quyết định, từ nay Tứ Thúy Nhi là em gái của Tứ Duy, đổi sang họ Cô.”
Mẹ nó!
Cô Tứ Duy suýt nữa không thở nổi.
Vốn dĩ hắn nói vậy chỉ để chặn miệng người khác, trong suy nghĩ của hắn, mấy chục năm sau vẫn có người vì họ của con cái mà cãi nhau, giờ bắt một người đổi họ thì sao mà được?
Chắc chắn sẽ không ai đồng ý, chỉ cần không đồng ý, thì Cô Tứ Duy sẽ có cớ từ chối.
Kế hoạch quá hoàn hảo.
Đáng tiếc kịch bản không theo ý của Cô Tứ Duy.
Có một chuyện mà Cô Tứ Duy không biết rằng, vào thời đại này, người ta rất coi trọng họ của mình, hầu hết mọi người sẽ không bao giờ thay đổi họ của mình dù có chết đi chăng nữa.
Tuy nhiên, sự coi trọng đó chỉ dành cho con trai, còn họ của con gái thì không quan trọng, đặc biệt là trong những gia đình có cả con trai và con gái, người ta càng không coi trọng họ của con gái.
Trong quan niệm của bọn họ, con gái cũng là con của người ta, họ gì không quan trọng, thậm chí có tên hay không cũng không quan trọng, đã không thể vào gia phả của gia đình, thì họ gì chẳng được.
Một nữ cô nhi, có thể sống bình an đến tuổi trưởng thành đã là may mắn lắm rồi, còn để ý đến chuyện họ gì, trong mắt của Dương Truyền Ngũ và những người khác, chuyện này hoàn toàn không đáng quan tâm.
Phải nói rằng, rốt cuộc kinh nghiệm chủ quan đã khiến Cô Tứ Duy bị sập hố.
"Dù sao cũng không được, tôi làm sao mà nuôi được một đứa trẻ, không thể, không thể được!" Cô Tứ Duy suy nghĩ một lúc vẫn kiên quyết lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro