Cuộc Sống Xuyên Thư Của Thanh Niên Trí Thức Điền Mật Mật Niên Đại 70
Vạch Trần Lý La...
2024-10-01 08:56:39
Anh cả Điền biết chuyện này hệ trọng, vội nói: “Được, bây giờ con đi nghe ngóng xem sao”
Ba Điền lại nói với anh hai Điền: “Ái Quân, mấy ngày tới con đừng tới nhà họ Lý đón Lý Lai Nam, cũng đừng nói với Lý Lai Nam chuyện em gái con đã tỉnh, miễn cho nhà họ Lý đến sinh sự, đợi khi nào tra rõ ràng rồi lại nói tiếp.”
Anh hai Điền rầu rĩ “ừm” một tiếng, coi như là đồng ý rồi.
Chuyện này không nghe ngóng rõ ràng thì sẽ không giải quyết được chuyện của Lý Lai Nam.
Lại nghĩ đến chuyện ba chị em phải về nông thôn, thương lượng với mẹ Điền: “Chuyện ba chị em Tranh Tranh phải về nông thôn này phải làm thế nào?”
Mẹ Điền tuy lúc nghe đến chuyện này cũng tức nổ đầu, nhưng cũng chẳng còn cách nào tốt, đau lòng một tay nắm lấy tay Điền Tranh Tranh, một tay kéo Điền Mật Mật.
Điền Tranh Tranh nghe ba mẹ Điền nói đến chuyện ba chị em họ phải hành hương, sợ ba mẹ buồn bã tích tụ như kiếp trước, vội vàng nói ra ý định của mình.
“Ba, mẹ, ba chị em bọn con đã bị đăng ký về quê rồi, chắc chắn là không sửa được, nhân lúc vẫn còn chưa phân xong địa điểm, con nghĩ chúng ta có thể lôi kéo quan hệ để xếp cho ba đứa bọn con về cùng một chỗ, nếu có thể phân về chỗ nhà ông Hai, vậy thì là tốt nhất.”
Mẹ Điền nghe Điền Tranh Tranh phân tích xong bỗng hai mắt phát sáng: “Đúng, gửi ba đứa các con đến nhà chú Hai là vừa hay, bây giờ mẹ sẽ đi tìm giám đốc công xưởng Diêu Phó, vợ giám đốc Diêu Phó không phải chính là chủ nhiệm ban công vụ sao.”
Mẹ Điền nói xong liền giao phó cho ba Điền chăm sóc Điền Tranh Tranh, hùng hùng hổ hổ rời đi rồi.
Điền Tranh Tranh thấy mẹ rời đi, cũng thực sự lo lắng không biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo, ba cô ấy lơ là hơn mẹ cô ấy nhiều, không nhân lúc này mà xuất viện, mẹ cô kiểu gì cũng sẽ bắt cô nằm viện thêm mấy ngày nữa cho xem, mau chóng nói với ba Điền: “Ba, con thấy con khoẻ hơn nhiều rồi, ba làm thủ tục xuất viện cho con đi.”
Ba Điền vừa nghe con gái muốn xuất viện, vội nói: “Cái này không được đâu, vốn dĩ con đã xuất huyết quá nhiều, còn chấn động não, sao có thể xuất viện được chứ, nghe lời đi, chúng ta đợi khi nào khoẻ hẳn thì xuất viện.”
Điền Tranh Tranh phớt lờ ba Điền nói: “Chảy máu quá nhiều thì truyền thêm máu là được, truyền máu thì ở đâu cũng như nau, ở nhà lại tiện nghi, hơn nữa chỉ là chấn động não nhẹ thôi, nằm hai hôm nghỉ ngơi tử tế là không sao rồi, nằm ở nhà thoải mái hơn nằm trong viện, ba không tin thì gọi bác sĩ đến hỏi xem.”
Điền Mật Mật biết Điền Tranh Tranh tỉnh là không sao nữa rồi, sau khi trọng sinh mà không giải quyết những chuyện này, cô cũng không chịu nổi nằm trong viện, liền nhìn xem Điền Tranh Tranh thao túng ba Điền y như tình tiết trong sách.
Ba Điền lại nói với anh hai Điền: “Ái Quân, mấy ngày tới con đừng tới nhà họ Lý đón Lý Lai Nam, cũng đừng nói với Lý Lai Nam chuyện em gái con đã tỉnh, miễn cho nhà họ Lý đến sinh sự, đợi khi nào tra rõ ràng rồi lại nói tiếp.”
Anh hai Điền rầu rĩ “ừm” một tiếng, coi như là đồng ý rồi.
Chuyện này không nghe ngóng rõ ràng thì sẽ không giải quyết được chuyện của Lý Lai Nam.
Lại nghĩ đến chuyện ba chị em phải về nông thôn, thương lượng với mẹ Điền: “Chuyện ba chị em Tranh Tranh phải về nông thôn này phải làm thế nào?”
Mẹ Điền tuy lúc nghe đến chuyện này cũng tức nổ đầu, nhưng cũng chẳng còn cách nào tốt, đau lòng một tay nắm lấy tay Điền Tranh Tranh, một tay kéo Điền Mật Mật.
Điền Tranh Tranh nghe ba mẹ Điền nói đến chuyện ba chị em họ phải hành hương, sợ ba mẹ buồn bã tích tụ như kiếp trước, vội vàng nói ra ý định của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ba, mẹ, ba chị em bọn con đã bị đăng ký về quê rồi, chắc chắn là không sửa được, nhân lúc vẫn còn chưa phân xong địa điểm, con nghĩ chúng ta có thể lôi kéo quan hệ để xếp cho ba đứa bọn con về cùng một chỗ, nếu có thể phân về chỗ nhà ông Hai, vậy thì là tốt nhất.”
Mẹ Điền nghe Điền Tranh Tranh phân tích xong bỗng hai mắt phát sáng: “Đúng, gửi ba đứa các con đến nhà chú Hai là vừa hay, bây giờ mẹ sẽ đi tìm giám đốc công xưởng Diêu Phó, vợ giám đốc Diêu Phó không phải chính là chủ nhiệm ban công vụ sao.”
Mẹ Điền nói xong liền giao phó cho ba Điền chăm sóc Điền Tranh Tranh, hùng hùng hổ hổ rời đi rồi.
Điền Tranh Tranh thấy mẹ rời đi, cũng thực sự lo lắng không biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo, ba cô ấy lơ là hơn mẹ cô ấy nhiều, không nhân lúc này mà xuất viện, mẹ cô kiểu gì cũng sẽ bắt cô nằm viện thêm mấy ngày nữa cho xem, mau chóng nói với ba Điền: “Ba, con thấy con khoẻ hơn nhiều rồi, ba làm thủ tục xuất viện cho con đi.”
Ba Điền vừa nghe con gái muốn xuất viện, vội nói: “Cái này không được đâu, vốn dĩ con đã xuất huyết quá nhiều, còn chấn động não, sao có thể xuất viện được chứ, nghe lời đi, chúng ta đợi khi nào khoẻ hẳn thì xuất viện.”
Điền Tranh Tranh phớt lờ ba Điền nói: “Chảy máu quá nhiều thì truyền thêm máu là được, truyền máu thì ở đâu cũng như nau, ở nhà lại tiện nghi, hơn nữa chỉ là chấn động não nhẹ thôi, nằm hai hôm nghỉ ngơi tử tế là không sao rồi, nằm ở nhà thoải mái hơn nằm trong viện, ba không tin thì gọi bác sĩ đến hỏi xem.”
Điền Mật Mật biết Điền Tranh Tranh tỉnh là không sao nữa rồi, sau khi trọng sinh mà không giải quyết những chuyện này, cô cũng không chịu nổi nằm trong viện, liền nhìn xem Điền Tranh Tranh thao túng ba Điền y như tình tiết trong sách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro