Tức giận
2024-08-31 03:00:05
Kiều Thụy rốt cuộc cũng áy náy, nhìn Nhậm Kiều Hạ chậm rãi lại gần, vội vàng lên tiếng bao che, gương mặt bà hiện tại cúi gằm, rõ ràng không có dũng khí để đối diện với cô trong thời điểm này.
“Mẹ xin lỗi.”
Rốt cuộc, điều áy náy đến tận bây giờ, Kiều Thụy không nghĩ còn có thể gặp lại Nhậm Kiều Hạ, mà cô còn thoát được khỏi số nợ để sống như hiện tại.
“Kiều Hạ, thời gian qua con sống tốt không?”
Nhậm Kiều Hạ ngây người, cô hơi nhếch môi cười nhạt nhìn bà.
“Mẹ nghĩ xem, một đứa con gái mười sáu tuổi với số nợ khổng lồ, cha mẹ không còn nữa, con liệu có sống tốt không?”
Điều Nhậm Kiều Hạ oán trách, hoàn toàn không phải bởi vì số nợ ở lại, mà cái cô oán trách, chính là người mẹ này đã bỏ rơi cô.
8:56
Kiều Thụy càng nghe cô nói, càng lúc càng không có dũng khí đối diện. Tưởng chừng như đã sớm quên đứa con này, bà sẽ sống tốt với thân phận hiện tại, phu nhân Doãn gia, ăn sung mặc sướng.
“Mẹ xin lỗi... mẹ không muốn trải qua cảm giác khổ sở hay đánh đập, cũng không muốn tiếp tục đi vào con đường tệ hại với món nợ đó.
Có lẽ thứ cảm giác hiện tại bao trùm chính là sự áy náy. Áy náy vì gặp lại đứa con gái bà vứt bỏ để hứng chịu cái số nợ kia.
Nhậm Kiều Hạ đứng lặng, cô bỗng chốc không biết nên nói gì.
Không muốn bước vào con đường với món nợ, nên đem cô ra thay thế.
Suốt cả quá trình học hành của Nhậm Kiều Hạ, mẹ và cha chưa từng nhìn cô một lần. Thứ duy nhất để họ quay đầu hiện diện với cô, có lẽ chính là thành tích của cô.
Nhậm Kiều Hạ muốn nói gì đó, phía sau hành lang lại có bóng dáng người khác tiến tới. Cũng một tiếng “mẹ” mà cô khao khát mấy năm trời, dễ dàng cất lên.
“Mẹ, mẹ bảo đi vệ sinh, sao lại ở đây.”
Nhậm Kiều Hạ xoay người nhìn, một người con gái xinh đẹp bước đến, là đại tiểu thư Doãn gia, Doãn Niệm.
Doãn Niệm nhìn cô nói chuyện với mẹ mình, hiển nhiên vẫn không biết cô là ai, ánh mắt đầy sự tò mò, thân thiết tiến lại gần, nắm lấy cánh tay Kiều Thụy.
“Mẹ... đây là ai?"
Kiều Thụy nhìn cô, ánh mắt bà xuất hiện tia khác lạ, như muốn van xin cô đừng nhận quen, lại như muốn tha thiết mong cầu cô thông cảm cho bà ấy. Sau cùng, Nhậm Kiều Hạ khẽ lắc đầu, đôi môi khẽ cắn, tâm trạng mỗi lúc một rối bời.
“Vô tình gặp gỡ, tôi thấy bà ấy ngã nên đỡ dậy. Không phiền nữa.”
Cứ thế, xoay người rời đi.
Không gặp lại, trở thành người dưng. Nhưng khi đối diện, cô vẫn chẳng thể nào nhìn người nuôi nấng mình như một người dưng được, dù cho bà là người đã bỏ rơi cô.
Nhậm Kiều Hạ rời đi, bóng lưng mảnh mai trên dãy hành lang dần khuất. Xác thực được rồi, là mẹ cô, nhưng bây giờ, bà ấy cũng không cần cô nữa.
Bà ấy sống rất tốt, nhưng cô thì không.
Những kẻ rời đi, nào biết người ở lại đã phải hứng chịu những điều gì.
Nhậm Kiều Hạ men theo lối mòn rời khỏi, lại thấy cánh cửa mở hờ nối với một khu vực bên ngoài tương đối vắng vẻ, cô tiến lại, bất chợt một lực tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo nhỏ kéo cô ra hướng đó, đến lúc định thần đã va vào lồng ngực ấm áp.
Cánh cửa cũng đóng lại, một tiếng rầm rất to vang lên.
Nhậm Kiều Hạ cứ thế, bị đè ép vào cánh cửa va đập mà đau đớn. Gương mặt xinh đẹp vì thế mà nhăn nhó trở nên tuyệt diễm, như một đóa hoa đang không ngừng giãy dụa tìm lối thoát.
Trình Thâm đẩy cô ra phía sau, gương mặt sự tức giận hằn rõ, lực tay mạnh bạo không có ý định nhân nhượng.
“Kết thúc công việc không trở về biệt thự, lại muốn chạy đến dây dưa với tên họ Bạc kia?”
Nhậm Kiều Hạ ngẩng đầu, khu vực này là một vườn hoa xây riêng đặc cách, bầu trời u tối, nhưng cũng không đáng sợ bằng đôi mắt đen nhánh bao phủ sự tức giận của người trước mặt.
Đối với Trình Thâm, cô không có lý do gì để hiện diện tại một buổi tiệc dành cho những người cấp cao ở giới thượng lưu như thế này.
“Em với Bạc Nguyên Thần, rốt cuộc là mối quan hệ gì?”
Người đàn ông gắn giọng tức giận, rốt cuộc kiềm nén bên trong buổi tiệc, ngay khi ra ngoài cũng chẳng thể nhịn nổi nữa.
“Nói! Hai người là mối quan hệ gì?”
Nhậm Kiều Hạ bị siết chặt dồn ép đến đau đớn, mà người phía trước không có ý định buông ra, cô bất lực giải thích.
“Tôi... tôi tìm mẹ tôi.”
Trình Thâm đứng trước mặt cô, rõ ràng đem cô dồn vào thế bí bắt ép, gương mặt người đàn ông cũng không hề hòa hoãn.
Nhậm Kiều Hạ biết, với tính cách Trình Thâm, không có lời nói chính đáng thì chắc chắn người đàn ông còn gây khó dễ không cho rời đi.
“Tòa soạn báo muốn phỏng vấn Doãn phu nhân, tôi qua chút thông tin biết được Doãn phu nhân họ Kiều, tên Thụy. Trùng hợp với tên mẹ tôi. Nên hôm nay tôi muốn đến đây xác nhận. Ban nãy đứng bên ngoài thấy bà ấy, nên hơi kích động xông vào nhưng bị đuổi ra, trùng hợp gặp Bạc Thiếu Nghiên, anh ta giúp tôi vào được.
“Mẹ của em?”
Trình Thâm nhìn cô, ban nãy cũng trông thấy đứng nói chuyện với người phụ nữ trung niên. Gương mặt khi này khí sắc cũng bớt đi vẻ lạnh nhạt.
Dần dần, tin vào câu chuyện này.
Nhìn vào đáy mắt cô phiếm hồng long lanh như muốn khóc, cũng khiến tâm trạng người đàn ông nhói lên. Muốn vươn tay xoa dịu, nhưng sự tức giận ban nãy chưa nguôi ngoai nên Trình Thâm lập tức rụt tay lại.
“Mẹ xin lỗi.”
Rốt cuộc, điều áy náy đến tận bây giờ, Kiều Thụy không nghĩ còn có thể gặp lại Nhậm Kiều Hạ, mà cô còn thoát được khỏi số nợ để sống như hiện tại.
“Kiều Hạ, thời gian qua con sống tốt không?”
Nhậm Kiều Hạ ngây người, cô hơi nhếch môi cười nhạt nhìn bà.
“Mẹ nghĩ xem, một đứa con gái mười sáu tuổi với số nợ khổng lồ, cha mẹ không còn nữa, con liệu có sống tốt không?”
Điều Nhậm Kiều Hạ oán trách, hoàn toàn không phải bởi vì số nợ ở lại, mà cái cô oán trách, chính là người mẹ này đã bỏ rơi cô.
8:56
Kiều Thụy càng nghe cô nói, càng lúc càng không có dũng khí đối diện. Tưởng chừng như đã sớm quên đứa con này, bà sẽ sống tốt với thân phận hiện tại, phu nhân Doãn gia, ăn sung mặc sướng.
“Mẹ xin lỗi... mẹ không muốn trải qua cảm giác khổ sở hay đánh đập, cũng không muốn tiếp tục đi vào con đường tệ hại với món nợ đó.
Có lẽ thứ cảm giác hiện tại bao trùm chính là sự áy náy. Áy náy vì gặp lại đứa con gái bà vứt bỏ để hứng chịu cái số nợ kia.
Nhậm Kiều Hạ đứng lặng, cô bỗng chốc không biết nên nói gì.
Không muốn bước vào con đường với món nợ, nên đem cô ra thay thế.
Suốt cả quá trình học hành của Nhậm Kiều Hạ, mẹ và cha chưa từng nhìn cô một lần. Thứ duy nhất để họ quay đầu hiện diện với cô, có lẽ chính là thành tích của cô.
Nhậm Kiều Hạ muốn nói gì đó, phía sau hành lang lại có bóng dáng người khác tiến tới. Cũng một tiếng “mẹ” mà cô khao khát mấy năm trời, dễ dàng cất lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, mẹ bảo đi vệ sinh, sao lại ở đây.”
Nhậm Kiều Hạ xoay người nhìn, một người con gái xinh đẹp bước đến, là đại tiểu thư Doãn gia, Doãn Niệm.
Doãn Niệm nhìn cô nói chuyện với mẹ mình, hiển nhiên vẫn không biết cô là ai, ánh mắt đầy sự tò mò, thân thiết tiến lại gần, nắm lấy cánh tay Kiều Thụy.
“Mẹ... đây là ai?"
Kiều Thụy nhìn cô, ánh mắt bà xuất hiện tia khác lạ, như muốn van xin cô đừng nhận quen, lại như muốn tha thiết mong cầu cô thông cảm cho bà ấy. Sau cùng, Nhậm Kiều Hạ khẽ lắc đầu, đôi môi khẽ cắn, tâm trạng mỗi lúc một rối bời.
“Vô tình gặp gỡ, tôi thấy bà ấy ngã nên đỡ dậy. Không phiền nữa.”
Cứ thế, xoay người rời đi.
Không gặp lại, trở thành người dưng. Nhưng khi đối diện, cô vẫn chẳng thể nào nhìn người nuôi nấng mình như một người dưng được, dù cho bà là người đã bỏ rơi cô.
Nhậm Kiều Hạ rời đi, bóng lưng mảnh mai trên dãy hành lang dần khuất. Xác thực được rồi, là mẹ cô, nhưng bây giờ, bà ấy cũng không cần cô nữa.
Bà ấy sống rất tốt, nhưng cô thì không.
Những kẻ rời đi, nào biết người ở lại đã phải hứng chịu những điều gì.
Nhậm Kiều Hạ men theo lối mòn rời khỏi, lại thấy cánh cửa mở hờ nối với một khu vực bên ngoài tương đối vắng vẻ, cô tiến lại, bất chợt một lực tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo nhỏ kéo cô ra hướng đó, đến lúc định thần đã va vào lồng ngực ấm áp.
Cánh cửa cũng đóng lại, một tiếng rầm rất to vang lên.
Nhậm Kiều Hạ cứ thế, bị đè ép vào cánh cửa va đập mà đau đớn. Gương mặt xinh đẹp vì thế mà nhăn nhó trở nên tuyệt diễm, như một đóa hoa đang không ngừng giãy dụa tìm lối thoát.
Trình Thâm đẩy cô ra phía sau, gương mặt sự tức giận hằn rõ, lực tay mạnh bạo không có ý định nhân nhượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kết thúc công việc không trở về biệt thự, lại muốn chạy đến dây dưa với tên họ Bạc kia?”
Nhậm Kiều Hạ ngẩng đầu, khu vực này là một vườn hoa xây riêng đặc cách, bầu trời u tối, nhưng cũng không đáng sợ bằng đôi mắt đen nhánh bao phủ sự tức giận của người trước mặt.
Đối với Trình Thâm, cô không có lý do gì để hiện diện tại một buổi tiệc dành cho những người cấp cao ở giới thượng lưu như thế này.
“Em với Bạc Nguyên Thần, rốt cuộc là mối quan hệ gì?”
Người đàn ông gắn giọng tức giận, rốt cuộc kiềm nén bên trong buổi tiệc, ngay khi ra ngoài cũng chẳng thể nhịn nổi nữa.
“Nói! Hai người là mối quan hệ gì?”
Nhậm Kiều Hạ bị siết chặt dồn ép đến đau đớn, mà người phía trước không có ý định buông ra, cô bất lực giải thích.
“Tôi... tôi tìm mẹ tôi.”
Trình Thâm đứng trước mặt cô, rõ ràng đem cô dồn vào thế bí bắt ép, gương mặt người đàn ông cũng không hề hòa hoãn.
Nhậm Kiều Hạ biết, với tính cách Trình Thâm, không có lời nói chính đáng thì chắc chắn người đàn ông còn gây khó dễ không cho rời đi.
“Tòa soạn báo muốn phỏng vấn Doãn phu nhân, tôi qua chút thông tin biết được Doãn phu nhân họ Kiều, tên Thụy. Trùng hợp với tên mẹ tôi. Nên hôm nay tôi muốn đến đây xác nhận. Ban nãy đứng bên ngoài thấy bà ấy, nên hơi kích động xông vào nhưng bị đuổi ra, trùng hợp gặp Bạc Thiếu Nghiên, anh ta giúp tôi vào được.
“Mẹ của em?”
Trình Thâm nhìn cô, ban nãy cũng trông thấy đứng nói chuyện với người phụ nữ trung niên. Gương mặt khi này khí sắc cũng bớt đi vẻ lạnh nhạt.
Dần dần, tin vào câu chuyện này.
Nhìn vào đáy mắt cô phiếm hồng long lanh như muốn khóc, cũng khiến tâm trạng người đàn ông nhói lên. Muốn vươn tay xoa dịu, nhưng sự tức giận ban nãy chưa nguôi ngoai nên Trình Thâm lập tức rụt tay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro