Chương 21
Tiểu Lục Quế
2024-11-19 03:57:04
Cậu vội vàng nói xong, nín thở chờ đợi câu trả lời của đối phương giống như chờ đợi một phiên tòa không xác định.
Hàn Bách nghiêng đầu, kinh ngạc nhướng mày, cười từ chối:
"Đã muộn rồi, bảo tàng lập tức đóng cửa."
Tề Thư cười ngượng ngùng một tiếng, trong lòng cảm xúc dâng trào biến mất, lắp bắp nói:
"Kia, vậy coi như —— "
“Ngày mai.”
Hàn Bách nghĩ nghĩ, vội vàng nói:
“Ngày mai là buổi cuối cùng rồi, có thể mời cậu tham dự buổi triển lãm nghệ thuật này không?”
Tề Thư mở to hai mắt không thể tin được.
Hàn Bách nhìn cậu, ghé sát lại hỏi:
"Hả? Cậu vừa mới nói cái gì?"
“Được!...Được!”
Tề Thư vội vàng đồng ý, cậu nhoẻn miệng cười mãn nguyện và vui sướng, lại cảm thấy xấu hổ rụt cổ lại dụi vào trong cổ áo.
Gió chiều đầu xuân thổi vù vù, rõ ràng đã qua đi đợt lạnh nhất của năm, lại khiến cậu tai mũi đỏ bừng, hai mắt sáng ngời, dưới ánh đèn giống như khối băng trong suốt.
Lạ thật, gió lạnh quá, cậu nghĩ.
---------
"Ngày mai gặp lại, Tiểu Tề. Chúc ngủ ngon."
Tề Thư cầm điện thoại trong tay xóa đi sửa lại, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ “ngủ ngon”.
Cậu không tự chủ nằm xuống gối kêu lên một tiếng dài, mặt đỏ bừng áp vào chăn, cậu muốn kiềm chế mộng tưởng của mình lại, không được nổi lòng tham không đáy.
Nhưng con người luôn luôn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cậu trở mình, giống như một kẻ nghiện ma túy, giống như một con thỏ ăn cỏ non trong lãnh thổ của sư tử, luôn tìm kiếm lý do cho lần sau của mình, để tiến thêm từng bước một.
Chỉ cho cậu nếm một viên kẹo, nhắm mắt lại, cậu không muốn nhiều, chỉ một viên thôi.
Cậu muốn nếm thử hương vị của loại kẹo này.
Triển lãm tranh là triển lãm của một người vẽ tranh sơn dầu khá nổi tiếng trong hai năm qua.
Hai người lặng lẽ xem chỉ thỉnh thoảng trao đổi với nhau vài câu, khi đi ngang qua một bức tranh, Hàn Bách dừng lại nhìn chằm chằm hồi lâu.
Lâu đến nỗi Tề Thư cảm thấy bức tranh này như có ẩn ý gì sâu xa nên cũng thử xem một chút.
Nhưng theo ý kiến của cậu, đây chẳng qua chỉ là một bức tranh rất bình thường.
Người đàn ông trong hình quỳ gối ôm gốc cây, ngẩng đầu khóc sám hối, một cô gái xinh đẹp ngồi dưới tán cây, từ trên cao nhìn xuống anh ta với ánh mắt đầy thương hại.
Tề Thư liếc nhìn người bên cạnh, hắn đang chăm chú nhìn cô gái trên cây, có lẽ trong lòng đối phương cũng có một cô gái như vậy, cũng khao khát có được sự tha thứ từ cô gái ấy.
Tề Thư lại hy vọng rằng cô gái ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ, nhưng đôi mắt của cô gái trong bức tranh lại chứa đầy sự thương hại và hối hận, ngay cả tiêu đề của bức tranh cũng là "Tha thứ", cậu kìm nén nỗi buồn trong lòng, trầm mặc xem.
Dừng lại một hồi lâu Hàn Bách rốt cục ý thức được thời gian, hắn cùng Tề Thư nhìn nhau cười nhạt, chuyển hướng sang bức tranh tiếp theo.
Sau đó họ đến một nhà hàng Quảng Đông khác, Tề Thư từ nhỏ đã yếu ớt, hôm nay đi bộ nhiều, bữa tối hầu như không ăn mấy, ngồi trong xe cố gắng chống lại sự mệt mỏi và buồn ngủ. Cửa sổ xe chậm rãi lóe lên, bọn họ giống như đang trôi trên một dòng sông vàng, êm đềm mơ màng, thân xe khẽ lay động khiến người ta cảm thấy thoải mái, cuối cùng ngã vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Hàn Bách nghiêng đầu, kinh ngạc nhướng mày, cười từ chối:
"Đã muộn rồi, bảo tàng lập tức đóng cửa."
Tề Thư cười ngượng ngùng một tiếng, trong lòng cảm xúc dâng trào biến mất, lắp bắp nói:
"Kia, vậy coi như —— "
“Ngày mai.”
Hàn Bách nghĩ nghĩ, vội vàng nói:
“Ngày mai là buổi cuối cùng rồi, có thể mời cậu tham dự buổi triển lãm nghệ thuật này không?”
Tề Thư mở to hai mắt không thể tin được.
Hàn Bách nhìn cậu, ghé sát lại hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hả? Cậu vừa mới nói cái gì?"
“Được!...Được!”
Tề Thư vội vàng đồng ý, cậu nhoẻn miệng cười mãn nguyện và vui sướng, lại cảm thấy xấu hổ rụt cổ lại dụi vào trong cổ áo.
Gió chiều đầu xuân thổi vù vù, rõ ràng đã qua đi đợt lạnh nhất của năm, lại khiến cậu tai mũi đỏ bừng, hai mắt sáng ngời, dưới ánh đèn giống như khối băng trong suốt.
Lạ thật, gió lạnh quá, cậu nghĩ.
---------
"Ngày mai gặp lại, Tiểu Tề. Chúc ngủ ngon."
Tề Thư cầm điện thoại trong tay xóa đi sửa lại, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ “ngủ ngon”.
Cậu không tự chủ nằm xuống gối kêu lên một tiếng dài, mặt đỏ bừng áp vào chăn, cậu muốn kiềm chế mộng tưởng của mình lại, không được nổi lòng tham không đáy.
Nhưng con người luôn luôn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cậu trở mình, giống như một kẻ nghiện ma túy, giống như một con thỏ ăn cỏ non trong lãnh thổ của sư tử, luôn tìm kiếm lý do cho lần sau của mình, để tiến thêm từng bước một.
Chỉ cho cậu nếm một viên kẹo, nhắm mắt lại, cậu không muốn nhiều, chỉ một viên thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu muốn nếm thử hương vị của loại kẹo này.
Triển lãm tranh là triển lãm của một người vẽ tranh sơn dầu khá nổi tiếng trong hai năm qua.
Hai người lặng lẽ xem chỉ thỉnh thoảng trao đổi với nhau vài câu, khi đi ngang qua một bức tranh, Hàn Bách dừng lại nhìn chằm chằm hồi lâu.
Lâu đến nỗi Tề Thư cảm thấy bức tranh này như có ẩn ý gì sâu xa nên cũng thử xem một chút.
Nhưng theo ý kiến của cậu, đây chẳng qua chỉ là một bức tranh rất bình thường.
Người đàn ông trong hình quỳ gối ôm gốc cây, ngẩng đầu khóc sám hối, một cô gái xinh đẹp ngồi dưới tán cây, từ trên cao nhìn xuống anh ta với ánh mắt đầy thương hại.
Tề Thư liếc nhìn người bên cạnh, hắn đang chăm chú nhìn cô gái trên cây, có lẽ trong lòng đối phương cũng có một cô gái như vậy, cũng khao khát có được sự tha thứ từ cô gái ấy.
Tề Thư lại hy vọng rằng cô gái ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ, nhưng đôi mắt của cô gái trong bức tranh lại chứa đầy sự thương hại và hối hận, ngay cả tiêu đề của bức tranh cũng là "Tha thứ", cậu kìm nén nỗi buồn trong lòng, trầm mặc xem.
Dừng lại một hồi lâu Hàn Bách rốt cục ý thức được thời gian, hắn cùng Tề Thư nhìn nhau cười nhạt, chuyển hướng sang bức tranh tiếp theo.
Sau đó họ đến một nhà hàng Quảng Đông khác, Tề Thư từ nhỏ đã yếu ớt, hôm nay đi bộ nhiều, bữa tối hầu như không ăn mấy, ngồi trong xe cố gắng chống lại sự mệt mỏi và buồn ngủ. Cửa sổ xe chậm rãi lóe lên, bọn họ giống như đang trôi trên một dòng sông vàng, êm đềm mơ màng, thân xe khẽ lay động khiến người ta cảm thấy thoải mái, cuối cùng ngã vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro