Chương 22
Tiểu Lục Quế
2024-11-19 03:57:04
Khi tỉnh lại, Tề Thư bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm đen kịt, giống như hồ nước giữa đêm khuya, ý thức cùng tâm trí mơ màng, ngơ ngác ngước mắt nhìn lại đối phương.
Hàn Bách đột nhiên nở nụ cười:
“Sao cậu lại giống trẻ con như vậy?”
Giống như đang trêu chọc, cậu đột nhiên tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười với Hàn Bách.
Đã đến nơi, Tề Thư cũng không biết đối phương đã đợi bao lâu, vội vàng cởi dây an toàn:
"Thực xin lỗi, tôi. . . Tôi, anh mau trở về đi. Cám ơn đã chở tôi về."
"Không cần phải gấp. Nhìn cậu trông mệt quá tôi mới không có gọi cậu dậy, tính để cậu nghỉ ngơi một lúc nữa."
Hàn Bách hai tay chống lên tay lái nhìn cậu, Tề Thư lúng túng xuống xe, cùng hắn tạm biệt.
"Cám ơn anh. Lái xe chú ý an toàn."
“Thứ hai gặp.” Hàn Bách đáp.
Chờ xe chạy đi, Tề Thư mới xoay người đi lên lầu, thiếu chút nữa vui mừng nhảy dựng lên. Không, phải dè dặt hơn, cậu cười tự trách mình, lại tự khen mình vì đã mạnh dạn hơn trước đây.
Thứ Hai gặp.
Thật là một khởi đầu tuyệt vời cho thứ Hai.
Bởi vì quá vui sướng, phấn khích nên cậu không nhận ra bất cứ điều gì khác thường trên đường về phòng.
Đèn hành lang trong khu chung cư kiểu cũ về cơ bản đều không tốt, phải tự bỏ tiền ra thay, đèn trước cửa Tề Thư từ khi cậu chuyển đến đã hỏng, cậu cũng quen rồi, giống như vòi hoa sen trong phòng tắm vậy.
Liên tục đút chìa khóa ba lần, cuối cùng Tề Thư cũng mở được cửa, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay phía sau đột nhiên bịt miệng cậu lại, trong nháy mắt, một thân hình cường tráng xa lạ đè lên người cậu, đẩy cậu vào nhà một cách thô bạo và thô bạo, đóng sầm cửa lại với một tiếng “ầm”, ngôi nhà hoàn toàn tối om.
Tề thư bị bịt miệng, không còn gì ngoài sự tuyệt vọng. Sự hạnh phúc trong khoảng thời gian này khiến cậu thả lỏng cảnh giác, lại một lần nữa bị người khác nhân lúc vắng nhà mà vào, bị xâm phạm ở nơi riêng tư thầm kín nhất của mình.
Khuôn mặt đỏ bừng và phấn khích của Tề Thư lập tức trở nên tái nhợt.
Là một tên trộm sao? Sẽ có vũ khí sao?
Người đứng phía sau đem cậu áp chặt vào tường, cánh tay cường tráng của hắn bịt miệng và ôm chặt eo cậu, bàn tay của Tề Thư hoảng loạn nắm lấy cánh tay của đối phương, cách một lớp quần áo mùa đông, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc của hắn.
Kẻ phía sau là một người đàn ông khỏe mạnh, vô luận như thế nào Tề Thư cũng khó có thể phản kháng lại được.
Cảm nhận được người bên dưới đang run rẩy, người đàn ông tựa đầu vào vai Tề Thư, hơi thở ấm nóng quyện vào nhau rồi tan biến, một bên gấp gáp, một bên thoải mái.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, giống như tiếng sét nổ bên tai Tề Thư, chậm rãi thì thầm như ác mộng: “Bảo bối về muộn như vậy, để anh đợi lâu rồi đấy.”
Sau đó, hắn trìu mến xoa xoa vai cậu.
Không thể trốn thoát.
Tề Thư toát mồ hôi lạnh, cảm giác bất lực cùng sợ hãi dâng lên, hai chân yếu ớt, không tự chủ được trượt xuống, bị nam nhân tóm lấy, gắt gao ôm vào trong ngực.
Trói buộc trên miệng được nới lỏng ra, Tề Thư không kìm được muốn khóc, thanh âm run rẩy cầu xin: "Buông... thả tôi ra, làm ơn..."
Người đàn ông cuồng nhiệt hôn lấy cậu:
"Bảo bối đừng nói nhảm, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, anh yêu em, làm sao có thể bỏ qua cho em."
Hàn Bách đột nhiên nở nụ cười:
“Sao cậu lại giống trẻ con như vậy?”
Giống như đang trêu chọc, cậu đột nhiên tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười với Hàn Bách.
Đã đến nơi, Tề Thư cũng không biết đối phương đã đợi bao lâu, vội vàng cởi dây an toàn:
"Thực xin lỗi, tôi. . . Tôi, anh mau trở về đi. Cám ơn đã chở tôi về."
"Không cần phải gấp. Nhìn cậu trông mệt quá tôi mới không có gọi cậu dậy, tính để cậu nghỉ ngơi một lúc nữa."
Hàn Bách hai tay chống lên tay lái nhìn cậu, Tề Thư lúng túng xuống xe, cùng hắn tạm biệt.
"Cám ơn anh. Lái xe chú ý an toàn."
“Thứ hai gặp.” Hàn Bách đáp.
Chờ xe chạy đi, Tề Thư mới xoay người đi lên lầu, thiếu chút nữa vui mừng nhảy dựng lên. Không, phải dè dặt hơn, cậu cười tự trách mình, lại tự khen mình vì đã mạnh dạn hơn trước đây.
Thứ Hai gặp.
Thật là một khởi đầu tuyệt vời cho thứ Hai.
Bởi vì quá vui sướng, phấn khích nên cậu không nhận ra bất cứ điều gì khác thường trên đường về phòng.
Đèn hành lang trong khu chung cư kiểu cũ về cơ bản đều không tốt, phải tự bỏ tiền ra thay, đèn trước cửa Tề Thư từ khi cậu chuyển đến đã hỏng, cậu cũng quen rồi, giống như vòi hoa sen trong phòng tắm vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên tục đút chìa khóa ba lần, cuối cùng Tề Thư cũng mở được cửa, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay phía sau đột nhiên bịt miệng cậu lại, trong nháy mắt, một thân hình cường tráng xa lạ đè lên người cậu, đẩy cậu vào nhà một cách thô bạo và thô bạo, đóng sầm cửa lại với một tiếng “ầm”, ngôi nhà hoàn toàn tối om.
Tề thư bị bịt miệng, không còn gì ngoài sự tuyệt vọng. Sự hạnh phúc trong khoảng thời gian này khiến cậu thả lỏng cảnh giác, lại một lần nữa bị người khác nhân lúc vắng nhà mà vào, bị xâm phạm ở nơi riêng tư thầm kín nhất của mình.
Khuôn mặt đỏ bừng và phấn khích của Tề Thư lập tức trở nên tái nhợt.
Là một tên trộm sao? Sẽ có vũ khí sao?
Người đứng phía sau đem cậu áp chặt vào tường, cánh tay cường tráng của hắn bịt miệng và ôm chặt eo cậu, bàn tay của Tề Thư hoảng loạn nắm lấy cánh tay của đối phương, cách một lớp quần áo mùa đông, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc của hắn.
Kẻ phía sau là một người đàn ông khỏe mạnh, vô luận như thế nào Tề Thư cũng khó có thể phản kháng lại được.
Cảm nhận được người bên dưới đang run rẩy, người đàn ông tựa đầu vào vai Tề Thư, hơi thở ấm nóng quyện vào nhau rồi tan biến, một bên gấp gáp, một bên thoải mái.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, giống như tiếng sét nổ bên tai Tề Thư, chậm rãi thì thầm như ác mộng: “Bảo bối về muộn như vậy, để anh đợi lâu rồi đấy.”
Sau đó, hắn trìu mến xoa xoa vai cậu.
Không thể trốn thoát.
Tề Thư toát mồ hôi lạnh, cảm giác bất lực cùng sợ hãi dâng lên, hai chân yếu ớt, không tự chủ được trượt xuống, bị nam nhân tóm lấy, gắt gao ôm vào trong ngực.
Trói buộc trên miệng được nới lỏng ra, Tề Thư không kìm được muốn khóc, thanh âm run rẩy cầu xin: "Buông... thả tôi ra, làm ơn..."
Người đàn ông cuồng nhiệt hôn lấy cậu:
"Bảo bối đừng nói nhảm, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, anh yêu em, làm sao có thể bỏ qua cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro