Câu này có ý gì?
Phúc Vương
2024-05-20 21:18:47
Tự tìm tới cửa? Câu này có ý gì?
Mọi người không hiểu, cũng không thể hiểu được những lời mà Diệp Lâm nói.
Diệp Lâm cầm bức tượng Phật băng ngọc kia lên.
“Ngài Diệp...” Triệu Uyển Đình cực kỳ lo lắng: “Chẳng lế thật sự là do bức tượng Phật bằng ngọc này hại ông nội của tôi ur?”
“Cô cũng đừng tự trách nữa” Diệp Lâm nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện này không phải do cô.”
Sau đó Diệp Lâm nói chuyện bên trong bức tượng Phật bằng ngọc có tà khí cho mọi người nghe.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ năm anh nhắc tới chuyện này rồi. Tiếc là dù anh có nói tới trớt cả môi, nói đi nói lại cũng không có ai tin.
“Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ người nọ là một tà thuật sư”
“Người nọ chuyên sưu tầm ngọc cổ sau đó truyền một tia tà khí vào trong ngọc, đợi tới sau khi kẻ có tiền mua được thì thân thể nhất định sẽ bị tà khí ăn mòn, không có thuốc nào chữa được.”
“Đến lúc đó, hắn ta sẽ lấy hình tượng cao nhân xuất hiện, loại trừ tà khí, cứu người nguy kịch, từ đó kiếm được một số tiền lớn hoặc là một mối quan hệ.”
Mọi người ở trong phòng nghe xong không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.
Viện trưởng Trần kinh sợ nói: “Người hại người lại chính là người cứu người ư? Đúng là quá sức tưởng tượng, không ngờ trên đời lại có loại người độc ác như thế!”
Diệp Lâm nói: “Đương nhiên mục đích của đối phương nếu. không phải vì danh thì cũng sẽ vì lợi, cũng không phải là thật sự muốn hại chết người ta”
“Chẳng qua không may hôm nay lại gặp được Lưu thần y y học không tỉnh thông, coi tà khí là hàn khí để trị liệu, hoàn toàn kích phát tà khi, trị tới mức không thể cứu vãn nổi.”
Anh vừa dứt lời, Lưu Văn Cảnh lại tiếp tục trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Mọi người nhà họ Triệu tức giận trừng mắt nhìn. Lưu Văn Cảnh xấu hổ cúi đầu.
“Cũng không thể trách Lưu thần y..” Ông cụ Triệu lại rất hiểu lý lẽ: “Ban nấy là tôi đồng ý cho Lưu thần y ấn châm thứ ba, cho nên không thể trách ông ấy”
“Haiz... Sống chết có số, tạo hóa trêu người haiz!”
Vào thời điểm không hiểu rõ mọi chuyện như thế, cho dù chuyện như thế có xảy ra thêm lần nữa, ông cụ Triệu cảm thấy bản thân vẫn sẽ chọn tin tưởng Lưu thần y mà không phải là †in cậu thiếu niên tên Diệp Lâm này.
“Cũng đúng, sau khi kẻ đó nhận được tin tức ông nội tôi nằm viện chắc chắn sẽ tìm tới giả danh lừa bịp!” Triệu Uyển Đình nhíu mày nói.
“Không sai” Diệp Lâm gật đầu: “Nếu như tôi là hẳn, vậy thì đề phòng xảy ra sai sót, tôi sẽ tới càng nhanh càng tốt, có lẽ là hôm nay sẽ đến luôn!”
“Hừi Chỉ cần hôm nay hắn dám đến, tôi sẽ khiến hắn có đi mà không có về!” Triệu Thiên Thông tức giận siết chặt tay nói.
Sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, ông cụ Triệu cũng buông xuôi mọi chuyện, ông quyết định trong một tháng cuối đời này sẽ ở bên cạnh đám cháu chắt, hưởng thụ chút tình thân ấm áp cuối cùng.
“Diệp thần y” Ông cụ Triệu chắp tay nói: “Cũng là do cậu ra tay cho nên tôi mới có thể sống thêm được một tháng.”
“Ơn cứu mạng, không thể nói lời cảm ơn xuông. Nhà họ Triệu chúng tôi nợ cậu một ân tình lớn, nếu như cậu có yêu cầu gì cứ việc mở miệng.”
Thứ Diệp Lâm chờ chính là những lời này.
“Quả thật gần đây tôi có chuyện muốn nhờ ông Triệu giúp đỡ”
Mọi người không hiểu, cũng không thể hiểu được những lời mà Diệp Lâm nói.
Diệp Lâm cầm bức tượng Phật băng ngọc kia lên.
“Ngài Diệp...” Triệu Uyển Đình cực kỳ lo lắng: “Chẳng lế thật sự là do bức tượng Phật bằng ngọc này hại ông nội của tôi ur?”
“Cô cũng đừng tự trách nữa” Diệp Lâm nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện này không phải do cô.”
Sau đó Diệp Lâm nói chuyện bên trong bức tượng Phật bằng ngọc có tà khí cho mọi người nghe.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ năm anh nhắc tới chuyện này rồi. Tiếc là dù anh có nói tới trớt cả môi, nói đi nói lại cũng không có ai tin.
“Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ người nọ là một tà thuật sư”
“Người nọ chuyên sưu tầm ngọc cổ sau đó truyền một tia tà khí vào trong ngọc, đợi tới sau khi kẻ có tiền mua được thì thân thể nhất định sẽ bị tà khí ăn mòn, không có thuốc nào chữa được.”
“Đến lúc đó, hắn ta sẽ lấy hình tượng cao nhân xuất hiện, loại trừ tà khí, cứu người nguy kịch, từ đó kiếm được một số tiền lớn hoặc là một mối quan hệ.”
Mọi người ở trong phòng nghe xong không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.
Viện trưởng Trần kinh sợ nói: “Người hại người lại chính là người cứu người ư? Đúng là quá sức tưởng tượng, không ngờ trên đời lại có loại người độc ác như thế!”
Diệp Lâm nói: “Đương nhiên mục đích của đối phương nếu. không phải vì danh thì cũng sẽ vì lợi, cũng không phải là thật sự muốn hại chết người ta”
“Chẳng qua không may hôm nay lại gặp được Lưu thần y y học không tỉnh thông, coi tà khí là hàn khí để trị liệu, hoàn toàn kích phát tà khi, trị tới mức không thể cứu vãn nổi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vừa dứt lời, Lưu Văn Cảnh lại tiếp tục trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Mọi người nhà họ Triệu tức giận trừng mắt nhìn. Lưu Văn Cảnh xấu hổ cúi đầu.
“Cũng không thể trách Lưu thần y..” Ông cụ Triệu lại rất hiểu lý lẽ: “Ban nấy là tôi đồng ý cho Lưu thần y ấn châm thứ ba, cho nên không thể trách ông ấy”
“Haiz... Sống chết có số, tạo hóa trêu người haiz!”
Vào thời điểm không hiểu rõ mọi chuyện như thế, cho dù chuyện như thế có xảy ra thêm lần nữa, ông cụ Triệu cảm thấy bản thân vẫn sẽ chọn tin tưởng Lưu thần y mà không phải là †in cậu thiếu niên tên Diệp Lâm này.
“Cũng đúng, sau khi kẻ đó nhận được tin tức ông nội tôi nằm viện chắc chắn sẽ tìm tới giả danh lừa bịp!” Triệu Uyển Đình nhíu mày nói.
“Không sai” Diệp Lâm gật đầu: “Nếu như tôi là hẳn, vậy thì đề phòng xảy ra sai sót, tôi sẽ tới càng nhanh càng tốt, có lẽ là hôm nay sẽ đến luôn!”
“Hừi Chỉ cần hôm nay hắn dám đến, tôi sẽ khiến hắn có đi mà không có về!” Triệu Thiên Thông tức giận siết chặt tay nói.
Sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, ông cụ Triệu cũng buông xuôi mọi chuyện, ông quyết định trong một tháng cuối đời này sẽ ở bên cạnh đám cháu chắt, hưởng thụ chút tình thân ấm áp cuối cùng.
“Diệp thần y” Ông cụ Triệu chắp tay nói: “Cũng là do cậu ra tay cho nên tôi mới có thể sống thêm được một tháng.”
“Ơn cứu mạng, không thể nói lời cảm ơn xuông. Nhà họ Triệu chúng tôi nợ cậu một ân tình lớn, nếu như cậu có yêu cầu gì cứ việc mở miệng.”
Thứ Diệp Lâm chờ chính là những lời này.
“Quả thật gần đây tôi có chuyện muốn nhờ ông Triệu giúp đỡ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro