Tôi chỉ sống được
Phúc Vương
2024-05-20 21:18:47
“Kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích trong giới y học!”
Hơn nửa đời người chú tâm vào y học, viện trưởng Trần cảm giác hôm nay bản thân mới thực sự bước chân vào lĩnh vực y học, còn những thứ trước kia học cũng chỉ là vài ba thứ râu ria bên ngoài mà thôi.
Đúng lúc này, Lưu thần y Lưu Văn Cảnh từ xa bước vội tới trước mặt Diệp Lâm.
“Thịch” một tiếng, quỳ xuống. Ngay cả Diệp Lâm cũng bị hành động này dọa cho giật
mình không kh về phía sau một bước, anh thầm nghĩ, cho dù là xin lỗi thì cũng không cần phải làm đại lễ như thế chứ?
“Thánh Y!” Lưu Văn Cảnh ôm chặt đùi Diệp Lâm, năn nỉ nói: “Cầu xin cậu nhận tôi làm đồ đệ đi!”
Sau khi nhận thức được y thuật siêu phàm của Diệp Lâm, sao Lưu Văn Cảnh có thể bỏ qua cơ hội này chứ, gì thì gì cũng
phải bái anh làm sư phụ mới được.
Cho dù chỉ học được vài thứ linh tinh từ chỗ Diệp Lâm cũng khiến ông ta thỏa mãn rồi.
“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Lâm bất đắc dĩ lùi về phía sau một bước.
“Như vậy sao được?” Lưu Văn Cảnh quỳ lết theo: “Ban nãy chúng ta đã đánh cược rồi, nếu tôi không trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu thì sẽ bái cậu làm sư phụ!”
“Tôi nhận thua!”
“Bái kiến sư phụ...”
Vừa nói Lưu Văn Cảnh vừa dập đầu với Diệp Lâm.
Lúc này Lưu Văn Cảnh rất giống cao da chó, quấn lấy Diệp Lâm khiến anh muốn bỏ cũng không xong.
Diệp Lâm chỉ có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng tuyệt đối không nhận đồ đệ.
Vào lúc mọi người đang lên tiếng chúc mừng thì Diệp Lâm lại mở miệng nói: “Các người đừng vui mừng quá sớm, tuy
rằng đã cứu được người, nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi: Cái gì! Anh vừa dứt lời, xung quanh lại hoàn toàn tĩnh lặng. Lời của Diệp Lâm không khác gì một chậu nước lạnh đột nhiên hắt vào trên người đám người nhà họ Triệu, khiến lòng
bọn họ lạnh ngắt.
“Diệp thần y, lời ngày của cậu có ý gì?” Triệu Bình Minh sửa lại xưng hô đối với Diệp Lâm.
“Ý trên mặt chữ.” Diêp Lâm nói: “Thật ra dương thọ của ông cụ Triệu đã hết, tôi có dùng hết khả năng cũng chỉ kéo lại được chút hơi tàn mà thôi.”
“Nhưng chút hơi tàn này không được lâu, nhiều nhất là một tháng!”
Một tháng!
Đám người nhà họ Triệu nghe vậy thì không khỏi “ơ” một tiếng, không thể chấp nhận được.
“Ý cậu là... Tôi chỉ sống được... Một tháng nữa mà thôi?”
Ông cụ Triệu không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc.
“Đúng thế” Diệp Lâm gật đầu: “Nhiều nhất là một tháng.” Sau một lúc im lặng, đám người nhà họ Triệu buồn bã không thôi, bọn họ không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
Nhưng ông cụ Triệu lại thản nhiên đối mặt với cái chết.
“Ha ha...” Ông cụ Triều cười nhạt: “Có lẽ đấy chính là số của tôi! Có thể biết được thời gian chết cụ thể của mình cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ có điều...”
Giọng nói ông cụ Triệu thay đổi, sắc mặt cũng thay đổi theo, ông ấy nói: “Trước khi chết tôi muốn làm rõ một chuyện.”
“Đó chính là rốt cuộc là kẻ nào đang muốn hại tôi!”
“Thân thể của tôi vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể nói bệnh là bệnh được?”
Đối với vấn đề này, ông cụ Triệu nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nếu như thật sự có kẻ nào đang hại mình, vậy thì trước khi mình chết cũng phải bắt được kẻ đó mới có thể nhằm mắt xuôi tay được.
“AI” Lúc này Triệu Uyển Đình như nghĩ tới chuyện gì đó, cô kêu lên một tiếng, sau đó nhìn về khía bức tượng Phật bằng ngọc kia.
Quả thật là bản thân mình hại ông nội!
Mà Diệp Lâm lại nở nụ cười thần bí nói: “Không cần lo lắng chuyện này.”
“Bởi vì... Kẻ ra tay, sẽ nhanh chóng tìm tới cửa mà thôi!
Hơn nửa đời người chú tâm vào y học, viện trưởng Trần cảm giác hôm nay bản thân mới thực sự bước chân vào lĩnh vực y học, còn những thứ trước kia học cũng chỉ là vài ba thứ râu ria bên ngoài mà thôi.
Đúng lúc này, Lưu thần y Lưu Văn Cảnh từ xa bước vội tới trước mặt Diệp Lâm.
“Thịch” một tiếng, quỳ xuống. Ngay cả Diệp Lâm cũng bị hành động này dọa cho giật
mình không kh về phía sau một bước, anh thầm nghĩ, cho dù là xin lỗi thì cũng không cần phải làm đại lễ như thế chứ?
“Thánh Y!” Lưu Văn Cảnh ôm chặt đùi Diệp Lâm, năn nỉ nói: “Cầu xin cậu nhận tôi làm đồ đệ đi!”
Sau khi nhận thức được y thuật siêu phàm của Diệp Lâm, sao Lưu Văn Cảnh có thể bỏ qua cơ hội này chứ, gì thì gì cũng
phải bái anh làm sư phụ mới được.
Cho dù chỉ học được vài thứ linh tinh từ chỗ Diệp Lâm cũng khiến ông ta thỏa mãn rồi.
“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Lâm bất đắc dĩ lùi về phía sau một bước.
“Như vậy sao được?” Lưu Văn Cảnh quỳ lết theo: “Ban nãy chúng ta đã đánh cược rồi, nếu tôi không trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu thì sẽ bái cậu làm sư phụ!”
“Tôi nhận thua!”
“Bái kiến sư phụ...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói Lưu Văn Cảnh vừa dập đầu với Diệp Lâm.
Lúc này Lưu Văn Cảnh rất giống cao da chó, quấn lấy Diệp Lâm khiến anh muốn bỏ cũng không xong.
Diệp Lâm chỉ có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng tuyệt đối không nhận đồ đệ.
Vào lúc mọi người đang lên tiếng chúc mừng thì Diệp Lâm lại mở miệng nói: “Các người đừng vui mừng quá sớm, tuy
rằng đã cứu được người, nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi: Cái gì! Anh vừa dứt lời, xung quanh lại hoàn toàn tĩnh lặng. Lời của Diệp Lâm không khác gì một chậu nước lạnh đột nhiên hắt vào trên người đám người nhà họ Triệu, khiến lòng
bọn họ lạnh ngắt.
“Diệp thần y, lời ngày của cậu có ý gì?” Triệu Bình Minh sửa lại xưng hô đối với Diệp Lâm.
“Ý trên mặt chữ.” Diêp Lâm nói: “Thật ra dương thọ của ông cụ Triệu đã hết, tôi có dùng hết khả năng cũng chỉ kéo lại được chút hơi tàn mà thôi.”
“Nhưng chút hơi tàn này không được lâu, nhiều nhất là một tháng!”
Một tháng!
Đám người nhà họ Triệu nghe vậy thì không khỏi “ơ” một tiếng, không thể chấp nhận được.
“Ý cậu là... Tôi chỉ sống được... Một tháng nữa mà thôi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ Triệu không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc.
“Đúng thế” Diệp Lâm gật đầu: “Nhiều nhất là một tháng.” Sau một lúc im lặng, đám người nhà họ Triệu buồn bã không thôi, bọn họ không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
Nhưng ông cụ Triệu lại thản nhiên đối mặt với cái chết.
“Ha ha...” Ông cụ Triều cười nhạt: “Có lẽ đấy chính là số của tôi! Có thể biết được thời gian chết cụ thể của mình cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ có điều...”
Giọng nói ông cụ Triệu thay đổi, sắc mặt cũng thay đổi theo, ông ấy nói: “Trước khi chết tôi muốn làm rõ một chuyện.”
“Đó chính là rốt cuộc là kẻ nào đang muốn hại tôi!”
“Thân thể của tôi vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể nói bệnh là bệnh được?”
Đối với vấn đề này, ông cụ Triệu nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nếu như thật sự có kẻ nào đang hại mình, vậy thì trước khi mình chết cũng phải bắt được kẻ đó mới có thể nhằm mắt xuôi tay được.
“AI” Lúc này Triệu Uyển Đình như nghĩ tới chuyện gì đó, cô kêu lên một tiếng, sau đó nhìn về khía bức tượng Phật bằng ngọc kia.
Quả thật là bản thân mình hại ông nội!
Mà Diệp Lâm lại nở nụ cười thần bí nói: “Không cần lo lắng chuyện này.”
“Bởi vì... Kẻ ra tay, sẽ nhanh chóng tìm tới cửa mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro