BỮA ĂN BẤT ỔN
2024-08-10 00:46:34
Bệnh viện Nhân Tâm 3...
Cốc cốc cốc...
“Mời vào!”
Nhận được lời mời từ người bên trong, Đoàn Liễu Như liền tự nhiên mở cửa tiến vào và chào hỏi Hứa Khải Uy bằng nụ cười thân thiện.
“Sao thế, tìm anh có việc gì à?”
“Định đến hỏi xem ai đó có mời em dùng cơm để chúc mừng ngày đầu nhậm chức không ấy mà.” Đoàn Liễu Như ngồi lên sofa và nhìn anh bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật có chứa đựng ẩn ý bên trong.
“Nếu em muốn, anh sẽ mời.” Hứa Khải Uy nhanh chóng hiểu ý và sẵn sàng đáp ứng.
Thế là cả hai đều đang nhìn nhau với tâm trạng thoải mái, điềm nhiên nhất, vui hơn hết chính là Đoàn Liễu Như.
“Vậy phiền anh chọn nhà hàng nha, nói trước là em muốn ăn món Trung Hoa đó.”
“Được thôi.” Hứa Khải Uy điềm đạm nhướng mày.
Sau đó, anh bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc cho ngay ngắn trước khi ra về. Đúng lúc này, Âu Mạn Ny gọi điện tới.
“Gì đấy bé con?” Hứa Khải Uy trìu mến trả lời khi nhận cuộc gọi của Mạn Ny.
[Anh sắp về chưa? Em với ba mẹ đang chờ anh về ăn tối này.] Giọng cô hào hứng vọng qua loa điện thoại.
“Em với ba mẹ cứ ăn trước đi, anh có hẹn với bạn cùng dùng cơm rồi, chút nữa mới về được.” Hứa Khải Uy từ chối ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
Ở bên này, Âu Mạn Ny một mặt buồn bã, yểu xìu hỏi lại:
[Anh đi ăn với chị ta hả?]
“Ừm, nếu không có việc gì thì anh cúp máy nha?”
[Ơ, khoan đã. Anh có thể gửi địa chỉ cho em tới ăn cùng được không? Tự nhiên em cũng muốn ra ngoài ăn cho thay đổi không khí.]
Lời đề nghị bất ngờ của Âu Mạn Ny, khiến Hứa Khải Uy có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn sang Đoàn Liễu Như thì anh vẫn quyết định đồng ý.
“Vậy em chuẩn bị đi, anh gọi điện bảo tài xế đưa em tới nhà hàng sau.”
[Anh đón em đi, rồi chút nữa mình về chung luôn cho tiện. Nha anh...]
Sợ đối phương không đồng ý, thế là Âu Mạn Ny liền giở trò làm nũng. Và cũng bởi vì cô là em gái cưng, nên Hứa Khải Uy càng không muốn từ chối.
“Ừm, khoảng 15 phút nữa anh về tới.”
[Dạ, giờ em đi chuẩn bị ngay.]
Sau cuộc gọi ấy, Đoàn Liễu Như có thể mơ hồ biết được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng vẫn hỏi:
“Ai gọi cho anh vậy?”
“Là tiểu Ny, con bé muốn đi ăn với chúng ta, nên bây giờ phải về nhà đón em ấy đi cùng.”
“Như thế sẽ mất khá nhiều thời gian, vả lại em chỉ muốn đi ăn riêng với anh.”
“Thêm người thêm vui mà. Anh xong rồi, đi thôi.”
Nói tới nói lui, vẫn là không thể thay đổi quyết định của Hứa Khải Uy. Sau đó không lâu, trên chuyến xe của anh và Đoàn Liễu Như đã có thêm Âu Mạn Ny, nhưng đến khi nhìn thấy ghế phụ lái không còn trống, thì cô tiếp tục chưa chịu ngoan ngoãn.
“Anh ơi, em bị say xe nên không ngồi ghế sau được, anh có thể nói chị Như đổi chỗ cho em không?”
Nghe vậy, Đoàn Liễu Như liền nhìn sang Hứa Khải Uy, rồi nhanh chóng lên tiếng:
“Em cũng bị say xe, không ngồi sau được.”
Chưa đi đã bắt đầu thấy rối, Hứa Khải Uy thì nhức nhức cái đầu với hai người phụ nữ này. Có mỗi cái ghế phụ mà ai cũng giành, thôi thì anh xin nhường luôn vị trí tài xế.
“Ai cũng say xe, nhưng ghế phụ chỉ có một, thế một trong hai người ai đảm nhận vô lăng đi, anh ra sau ngồi.”
“Em không lái được.” Đoàn Liễu Như không vui trả lời.
“Vậy là chị dở hơn em rồi. Em biết lái, để em.”
Thế là Âu Mạn Ny liền lập tức đắc ý thể hiện bản thân, nhanh nhẹn đổi chỗ với Hứa Khải Uy, khiến Đoàn Liễu Như ngồi nhìn kiểu không thể chấp nhận.
“Say xe mà lái được xe á? Quan trọng là em có bằng lái ô tô chưa nữa.”
“Đúng lúc ghê, em vừa nhận bằng hôm qua luôn đó chị, nên chị cứ an tâm nha.”
Cô trả lời xong, thì xe cũng khởi động, rồi thẳng tiến tới nhà hàng được Hứa Khải Uy chỉ định.
Khi cả ba ngồi vào bàn ăn, cuộc chiến giữa hai cô gái lại tái diễn, chỉ vì...
“Khải Uy, em gọi món tôm sốt cay chua ngọt nha, trời se lạnh thế này ăn cay cho ấm.”
“Ăn đồ cay nóng không tốt cho dạ dày, đặc biệt là anh Khải Uy bị dị ứng tôm, mà em cũng không ăn được hải sản, nên nếu chị có gọi thì gọi một phần vừa đủ ăn thôi nha.”
Đoàn Liễu Như nói, thì Âu Mạn Ny đáp trả thay anh, cuối cùng lại đưa bầu không khí chìm vào ngột ngạt, người ngượng nghịu không ai khác ngoài Đoàn Liễu Như.
“Vậy thôi, ăn một mình thì em cũng không ăn. Anh với tiểu Ny cứ chọn món đi.”
Thấy Liễu Như không vui, Hứa Khải Uy cũng cảm thấy khó xử, nên lần này anh quyết tâm thay đổi bầu không khí.
“Em thích món gì cứ chọn món đó đi, anh ăn với em.”
“Nhưng em ấy bảo anh bị dị ứng tôm...”
“Ăn một chút cũng không sao, em cứ thoải mái đi, tiểu Ny chỉ lo cho anh quá nên mới nhắc nhở vậy thôi chứ không có ý gì đâu.”
“Ờ, vậy anh ăn thì em cũng ăn á nha? Em chọn món cua.”
Cốc cốc cốc...
“Mời vào!”
Nhận được lời mời từ người bên trong, Đoàn Liễu Như liền tự nhiên mở cửa tiến vào và chào hỏi Hứa Khải Uy bằng nụ cười thân thiện.
“Sao thế, tìm anh có việc gì à?”
“Định đến hỏi xem ai đó có mời em dùng cơm để chúc mừng ngày đầu nhậm chức không ấy mà.” Đoàn Liễu Như ngồi lên sofa và nhìn anh bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật có chứa đựng ẩn ý bên trong.
“Nếu em muốn, anh sẽ mời.” Hứa Khải Uy nhanh chóng hiểu ý và sẵn sàng đáp ứng.
Thế là cả hai đều đang nhìn nhau với tâm trạng thoải mái, điềm nhiên nhất, vui hơn hết chính là Đoàn Liễu Như.
“Vậy phiền anh chọn nhà hàng nha, nói trước là em muốn ăn món Trung Hoa đó.”
“Được thôi.” Hứa Khải Uy điềm đạm nhướng mày.
Sau đó, anh bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc cho ngay ngắn trước khi ra về. Đúng lúc này, Âu Mạn Ny gọi điện tới.
“Gì đấy bé con?” Hứa Khải Uy trìu mến trả lời khi nhận cuộc gọi của Mạn Ny.
[Anh sắp về chưa? Em với ba mẹ đang chờ anh về ăn tối này.] Giọng cô hào hứng vọng qua loa điện thoại.
“Em với ba mẹ cứ ăn trước đi, anh có hẹn với bạn cùng dùng cơm rồi, chút nữa mới về được.” Hứa Khải Uy từ chối ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
Ở bên này, Âu Mạn Ny một mặt buồn bã, yểu xìu hỏi lại:
[Anh đi ăn với chị ta hả?]
“Ừm, nếu không có việc gì thì anh cúp máy nha?”
[Ơ, khoan đã. Anh có thể gửi địa chỉ cho em tới ăn cùng được không? Tự nhiên em cũng muốn ra ngoài ăn cho thay đổi không khí.]
Lời đề nghị bất ngờ của Âu Mạn Ny, khiến Hứa Khải Uy có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn sang Đoàn Liễu Như thì anh vẫn quyết định đồng ý.
“Vậy em chuẩn bị đi, anh gọi điện bảo tài xế đưa em tới nhà hàng sau.”
[Anh đón em đi, rồi chút nữa mình về chung luôn cho tiện. Nha anh...]
Sợ đối phương không đồng ý, thế là Âu Mạn Ny liền giở trò làm nũng. Và cũng bởi vì cô là em gái cưng, nên Hứa Khải Uy càng không muốn từ chối.
“Ừm, khoảng 15 phút nữa anh về tới.”
[Dạ, giờ em đi chuẩn bị ngay.]
Sau cuộc gọi ấy, Đoàn Liễu Như có thể mơ hồ biết được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng vẫn hỏi:
“Ai gọi cho anh vậy?”
“Là tiểu Ny, con bé muốn đi ăn với chúng ta, nên bây giờ phải về nhà đón em ấy đi cùng.”
“Như thế sẽ mất khá nhiều thời gian, vả lại em chỉ muốn đi ăn riêng với anh.”
“Thêm người thêm vui mà. Anh xong rồi, đi thôi.”
Nói tới nói lui, vẫn là không thể thay đổi quyết định của Hứa Khải Uy. Sau đó không lâu, trên chuyến xe của anh và Đoàn Liễu Như đã có thêm Âu Mạn Ny, nhưng đến khi nhìn thấy ghế phụ lái không còn trống, thì cô tiếp tục chưa chịu ngoan ngoãn.
“Anh ơi, em bị say xe nên không ngồi ghế sau được, anh có thể nói chị Như đổi chỗ cho em không?”
Nghe vậy, Đoàn Liễu Như liền nhìn sang Hứa Khải Uy, rồi nhanh chóng lên tiếng:
“Em cũng bị say xe, không ngồi sau được.”
Chưa đi đã bắt đầu thấy rối, Hứa Khải Uy thì nhức nhức cái đầu với hai người phụ nữ này. Có mỗi cái ghế phụ mà ai cũng giành, thôi thì anh xin nhường luôn vị trí tài xế.
“Ai cũng say xe, nhưng ghế phụ chỉ có một, thế một trong hai người ai đảm nhận vô lăng đi, anh ra sau ngồi.”
“Em không lái được.” Đoàn Liễu Như không vui trả lời.
“Vậy là chị dở hơn em rồi. Em biết lái, để em.”
Thế là Âu Mạn Ny liền lập tức đắc ý thể hiện bản thân, nhanh nhẹn đổi chỗ với Hứa Khải Uy, khiến Đoàn Liễu Như ngồi nhìn kiểu không thể chấp nhận.
“Say xe mà lái được xe á? Quan trọng là em có bằng lái ô tô chưa nữa.”
“Đúng lúc ghê, em vừa nhận bằng hôm qua luôn đó chị, nên chị cứ an tâm nha.”
Cô trả lời xong, thì xe cũng khởi động, rồi thẳng tiến tới nhà hàng được Hứa Khải Uy chỉ định.
Khi cả ba ngồi vào bàn ăn, cuộc chiến giữa hai cô gái lại tái diễn, chỉ vì...
“Khải Uy, em gọi món tôm sốt cay chua ngọt nha, trời se lạnh thế này ăn cay cho ấm.”
“Ăn đồ cay nóng không tốt cho dạ dày, đặc biệt là anh Khải Uy bị dị ứng tôm, mà em cũng không ăn được hải sản, nên nếu chị có gọi thì gọi một phần vừa đủ ăn thôi nha.”
Đoàn Liễu Như nói, thì Âu Mạn Ny đáp trả thay anh, cuối cùng lại đưa bầu không khí chìm vào ngột ngạt, người ngượng nghịu không ai khác ngoài Đoàn Liễu Như.
“Vậy thôi, ăn một mình thì em cũng không ăn. Anh với tiểu Ny cứ chọn món đi.”
Thấy Liễu Như không vui, Hứa Khải Uy cũng cảm thấy khó xử, nên lần này anh quyết tâm thay đổi bầu không khí.
“Em thích món gì cứ chọn món đó đi, anh ăn với em.”
“Nhưng em ấy bảo anh bị dị ứng tôm...”
“Ăn một chút cũng không sao, em cứ thoải mái đi, tiểu Ny chỉ lo cho anh quá nên mới nhắc nhở vậy thôi chứ không có ý gì đâu.”
“Ờ, vậy anh ăn thì em cũng ăn á nha? Em chọn món cua.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro