“NGÂY THƠ”
2024-08-10 00:46:34
Âu Mạn Ny không phải đang cố tình
kiếm chuyện khó dễ với Đoàn Liễu Như, mà sự thật là Hứa Khải Uy bị dị
ứng tôm, còn cô không thích hải sản đặc biệt là không ăn được gạch cua,
nhưng giờ nếu thật sự gọi món cua ra và cô ăn thật thì xác định lát nữa
phải vào viện.
Bình thường cô không nghịch như này, riêng hôm nay lại cứ thích đẩy bầu không khí vào mức cực đoan, khiến anh có đôi chút khó chịu.
“Em sao vậy Ny? Không thể vui vẻ ăn một bữa tối được sao?”
“Thì em có làm gì đâu, anh ăn tôm của anh, em ăn cua của em thôi.”
“Còn cãi cùn nữa hả? Đã biết rõ bản thân không ăn được gạch cua mà còn cố tình gọi.”
Thấy anh thoáng bực, Mạn Ny liền chơi trò xụ mặt, chỉ là không một ai biết cô có thật sự nhận ra lỗi sai chưa, trừ người đàn ông ấy.
“Nói tới là xị mặt ra.”
Hứa Khải Uy tiếp tục càu nhàu, rồi quay sang nói với phục vụ: “Thay món tôm thành súp tôm thịt, món cua thành lẩu hai ngăn.”
“Vâng! Vậy mình uống gì ạ?”
“Rượu vang và một ly nước ép táo.”
“ Vâng, quý khách vui lòng chờ. Thức ăn sẽ được mang ra ngay.”
Phục vụ vừa rời đi, Mạn Ny liền lí nhí cất lời:
“Em lớn rồi, em cũng muốn uống rượu.”
“Không biết thì đừng tập.” Hứa Khải Uy thẳng thắn từ chối.
“Thế thì mai mốt bước ra xã hội sẽ dễ dàng cho kẻ xấu có cơ hội lợi dụng em, ví dụ như chuốc say rồi làm hại em chẳng hạn, với cả...”
“Thôi thôi, uống thì uống, mà uống ít hộ tôi.”
Quá bất lực với cô em gái còn trẻ người non dạ này rồi, Hứa Khải Uy chỉ còn biết thỏa hiệp và thỏa hiệp cho xong chuyện.
Từ bữa ăn đồng nghiệp lại biến thành bữa cơm gia đình, khiến Đoàn Liễu Như cứ như đang biến thành bù nhìn ngồi đó xem hai anh em họ tình cảm, quan tâm qua lại. Thoạt nhìn qua thái độ của cô em gái này, cô cũng có thể nhìn thấu tâm tư đối phương, vì cô cũng biết Âu Mạn Ny chỉ là con nuôi của Hứa gia.
“Anh đi rửa tay một chút, thức ăn mang ra thì cả hai cứ ăn trước đi.”
Dặn dò xong, Hứa Khải Uy liền rời đi. Ngay lúc này, Đoàn Liễu Như cũng cất lời:
“Em có biết giữa anh em trong gia đình thì không thể phát triển tình cảm xa hơn không?”
“Chị nói gì, em không hiểu.” Thái độ của Âu Mạn Ny chính là hiểu, nhưng cố tình tỏ ra không hiểu, khiến đối phương phải bực tức trong lòng.
“Em đừng làm bộ làm tịch nữa, Khải Uy đã nói em chỉ là con nuôi của Hứa gia thôi, đến cả họ cũng khác biệt rành rành ra đó mà em còn chối làm gì nữa?”
Tự nhiên khi nghe Đoàn Liễu Như cao ngạo nói xong, Âu Mạn Ny lại bật cười, rồi nhìn đối phương mà nhàn nhã hỏi:
“Lỗ tai nào của chị nghe em chối vậy? Từ nãy giờ toàn nghe chị nói thôi à, chứ em có nói gì đâu. Ừ thì em họ Âu, em là con nuôi của ba mẹ, lẽ nào ý chị muốn nói em không được quan tâm anh trai của mình hả?”
Nhìn một mặt hồn nhiên tỉnh bơ khi trả lời của Âu Mạn Ny, mà Đoàn Liễu Như tức tới đỏ mặt tía tai. Cái cảm giác cứ như đang nói chuyện với người vô tri làm cô ta tức tới nghẹn họng.
“Nhưng vấn đề chị đang muốn nói là em không hề xem Khải Uy là anh trai, em ghen khi thấy anh ấy thân thiết, gần gũi với chị.”
“Ô, đi ăn với nhau có một bữa mà đã được cho là thân thiết, gần gũi rồi hả ta? Cái này là chị tự luyến hay do em đơn thuần nhỉ?”
“Âu Mạn Ny, cô...”
“Có chuyện gì vậy?”
Trước thềm bùng nổ cảm xúc, Đoàn Liễu Như sắp không giữ được bình tĩnh lẫn kiên nhẫn với Âu Mạn Ny, thì Hứa Khải Uy ra tới. Nghe giọng anh, cô ta liền thay đổi sắc mặt, biến cơn bực tức thành nụ cười nhã nhặn.
“Có gì đâu anh, bọn em chỉ đang nói chuyện phím thôi à, đúng không tiểu Ny?”
Giây phút hồi hộp chính là đây, chỉ cần Mạn Ny bép xép vài câu thì hình tượng dịu dàng, đoan trang của Đoàn Liễu Như trong mắt Hứa Khải Uy sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Dạ đúng rồi, chị Như nói anh với chị ấy rất thân thiết và gần gũi nhau nên em có đôi chút bất ngờ, mà em cũng thấy đúng là anh với chịu ấy rất thân mật, gần gũi...”
Âu Mạn Ny không nói thẳng, mà lại chơi trò úp mở để xem xem phản ứng của người đàn ông ấy thế nào.
Cuối cùng, anh thẳng thừng đáp:
“Bạn bè thân thiết bình thường thôi, thân mật gần gũi gì chứ? Em xem phim ngôn tình ít thôi, kẻo nhìn đâu cũng thấy ngôn tình thì hỏng bét hết tâm tư.”
Một câu chí mạng đi sâu vào lòng người của Hứa Khải Uy, trực tiếp đưa Đoàn Liễu Như đi vào ngượng nghịu.
Pha vả mặt này, đúng là vừa bất ngờ vừa quá là đau.
Bình thường cô không nghịch như này, riêng hôm nay lại cứ thích đẩy bầu không khí vào mức cực đoan, khiến anh có đôi chút khó chịu.
“Em sao vậy Ny? Không thể vui vẻ ăn một bữa tối được sao?”
“Thì em có làm gì đâu, anh ăn tôm của anh, em ăn cua của em thôi.”
“Còn cãi cùn nữa hả? Đã biết rõ bản thân không ăn được gạch cua mà còn cố tình gọi.”
Thấy anh thoáng bực, Mạn Ny liền chơi trò xụ mặt, chỉ là không một ai biết cô có thật sự nhận ra lỗi sai chưa, trừ người đàn ông ấy.
“Nói tới là xị mặt ra.”
Hứa Khải Uy tiếp tục càu nhàu, rồi quay sang nói với phục vụ: “Thay món tôm thành súp tôm thịt, món cua thành lẩu hai ngăn.”
“Vâng! Vậy mình uống gì ạ?”
“Rượu vang và một ly nước ép táo.”
“ Vâng, quý khách vui lòng chờ. Thức ăn sẽ được mang ra ngay.”
Phục vụ vừa rời đi, Mạn Ny liền lí nhí cất lời:
“Em lớn rồi, em cũng muốn uống rượu.”
“Không biết thì đừng tập.” Hứa Khải Uy thẳng thắn từ chối.
“Thế thì mai mốt bước ra xã hội sẽ dễ dàng cho kẻ xấu có cơ hội lợi dụng em, ví dụ như chuốc say rồi làm hại em chẳng hạn, với cả...”
“Thôi thôi, uống thì uống, mà uống ít hộ tôi.”
Quá bất lực với cô em gái còn trẻ người non dạ này rồi, Hứa Khải Uy chỉ còn biết thỏa hiệp và thỏa hiệp cho xong chuyện.
Từ bữa ăn đồng nghiệp lại biến thành bữa cơm gia đình, khiến Đoàn Liễu Như cứ như đang biến thành bù nhìn ngồi đó xem hai anh em họ tình cảm, quan tâm qua lại. Thoạt nhìn qua thái độ của cô em gái này, cô cũng có thể nhìn thấu tâm tư đối phương, vì cô cũng biết Âu Mạn Ny chỉ là con nuôi của Hứa gia.
“Anh đi rửa tay một chút, thức ăn mang ra thì cả hai cứ ăn trước đi.”
Dặn dò xong, Hứa Khải Uy liền rời đi. Ngay lúc này, Đoàn Liễu Như cũng cất lời:
“Em có biết giữa anh em trong gia đình thì không thể phát triển tình cảm xa hơn không?”
“Chị nói gì, em không hiểu.” Thái độ của Âu Mạn Ny chính là hiểu, nhưng cố tình tỏ ra không hiểu, khiến đối phương phải bực tức trong lòng.
“Em đừng làm bộ làm tịch nữa, Khải Uy đã nói em chỉ là con nuôi của Hứa gia thôi, đến cả họ cũng khác biệt rành rành ra đó mà em còn chối làm gì nữa?”
Tự nhiên khi nghe Đoàn Liễu Như cao ngạo nói xong, Âu Mạn Ny lại bật cười, rồi nhìn đối phương mà nhàn nhã hỏi:
“Lỗ tai nào của chị nghe em chối vậy? Từ nãy giờ toàn nghe chị nói thôi à, chứ em có nói gì đâu. Ừ thì em họ Âu, em là con nuôi của ba mẹ, lẽ nào ý chị muốn nói em không được quan tâm anh trai của mình hả?”
Nhìn một mặt hồn nhiên tỉnh bơ khi trả lời của Âu Mạn Ny, mà Đoàn Liễu Như tức tới đỏ mặt tía tai. Cái cảm giác cứ như đang nói chuyện với người vô tri làm cô ta tức tới nghẹn họng.
“Nhưng vấn đề chị đang muốn nói là em không hề xem Khải Uy là anh trai, em ghen khi thấy anh ấy thân thiết, gần gũi với chị.”
“Ô, đi ăn với nhau có một bữa mà đã được cho là thân thiết, gần gũi rồi hả ta? Cái này là chị tự luyến hay do em đơn thuần nhỉ?”
“Âu Mạn Ny, cô...”
“Có chuyện gì vậy?”
Trước thềm bùng nổ cảm xúc, Đoàn Liễu Như sắp không giữ được bình tĩnh lẫn kiên nhẫn với Âu Mạn Ny, thì Hứa Khải Uy ra tới. Nghe giọng anh, cô ta liền thay đổi sắc mặt, biến cơn bực tức thành nụ cười nhã nhặn.
“Có gì đâu anh, bọn em chỉ đang nói chuyện phím thôi à, đúng không tiểu Ny?”
Giây phút hồi hộp chính là đây, chỉ cần Mạn Ny bép xép vài câu thì hình tượng dịu dàng, đoan trang của Đoàn Liễu Như trong mắt Hứa Khải Uy sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Dạ đúng rồi, chị Như nói anh với chị ấy rất thân thiết và gần gũi nhau nên em có đôi chút bất ngờ, mà em cũng thấy đúng là anh với chịu ấy rất thân mật, gần gũi...”
Âu Mạn Ny không nói thẳng, mà lại chơi trò úp mở để xem xem phản ứng của người đàn ông ấy thế nào.
Cuối cùng, anh thẳng thừng đáp:
“Bạn bè thân thiết bình thường thôi, thân mật gần gũi gì chứ? Em xem phim ngôn tình ít thôi, kẻo nhìn đâu cũng thấy ngôn tình thì hỏng bét hết tâm tư.”
Một câu chí mạng đi sâu vào lòng người của Hứa Khải Uy, trực tiếp đưa Đoàn Liễu Như đi vào ngượng nghịu.
Pha vả mặt này, đúng là vừa bất ngờ vừa quá là đau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro