SAU NÀY, ĐỂ SAU...
2024-08-10 00:46:34
Chén anh chén em được một lúc, thì Âu Mạn Ny cũng ngà ngà say. Đây là lần đầu tiên cô uống rượu, nhưng lại uống được khá nhiều, khiến Hứa Khải Uy ngồi bên cạnh cũng thấy bất ngờ.
Đang yên đang lành thì Đoàn Liễu Như chợt có câu hỏi:
“Tiểu Ny này, em dù gì cũng đã tới tuổi cập kê, thế có nhìn trúng anh nào vừa ý chưa, nếu cần thì chị giới thiệu cho. Chị có mấy cậu bạn chung ngành đẹp trai lắm.”
“Quan trọng là có đẹp bằng anh Khải Uy của em không? Có tài giỏi bằng anh ấy không? Nếu như vừa đẹp trai, vừa tài giỏi thì chị để dành cho mình đi, chứ em cũng không cần đâu. Bởi vì trong mắt em, Hứa Khải Uy chính là số một, không ai có thể thay thế.”
Âu Mạn Ny miệng nói, còn hai tay thì lại thành thật chuyển sang ôm chầm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Cũng một màn thân mật ấy mà khiến hai mắt Đoàn Liễu Như nổi đầy đốm lửa.
Sao cứ mở miệng ra là giống như cô đang tạo cơ hội cho đối phương phát cơm chó vào tận miệng mình vậy? Đoàn Liễu Như căn bản đang tức không chịu được.
“Em say rồi đó, đừng uống nữa.” Hứa Khải Uy nghiêm giọng nhắc nhở cô em gái bé nhỏ của mình.
Và thế là cô liền hồn nhiên mỉm cười.
“Tại hôm nay em vui, nên em mới uống á.”
“Vui vì chuyện gì?”
“Vì anh không có bỏ em để một mình đi ăn với người khác, em vui vì anh luôn chiều chuộng em.”
Lời nói chân thành, đơn thuần của cô gái làm anh khẽ cong nhẹ khoé môi, tạo thành nụ cười mị hoặc.
“Đồ ngốc, cô là em gái tôi, tôi không thương, không chiều cô thì chiều ai, thương ai?”
“Giờ là vậy thôi, chứ sau này anh còn phải lập gia đình, nên đâu thể nào cứ giữ mãi khoảng cách đặc biệt này với em gái nuôi được, vợ anh sẽ không vui đâu.”
Với vai trò chỉ là bạn, nhưng Đoàn Liễu Như đã có lời nhắc nhở hết sức tinh tế dành cho Hứa Khải Uy, nhưng Âu Mạn Ny lại dõng dạc đáp:
“Chị cũng biết đó là chuyện của sau này rồi, sao giờ còn nói ra chi? Lo tốt cho hiện tại đã, tương lai cứ để sau, đúng không anh?” Cô vươn đôi mắt bé con lên nhìn anh.
“Phải phải, em nói cái gì cũng phải. Thế bây giờ về được chưa? Muộn rồi, kẻo ba mẹ trông.” Hứa Khải Uy yêu chiều đáp.
“Về cũng được, nhưng mà chờ em đi vệ sinh một xíu.”
“Đi đứng cẩn thận, đừng để ngã.”
“Em biết mà...”
Âu Mạn Ny rời đi, Đoàn Liễu Như liền nói:
“Bữa ăn này vốn dĩ là anh dành cho em, nhưng giờ thì hỏng cả rồi. Từ nãy giờ, anh toàn quan tâm tới cô em gái của anh chứ chẳng đoái hoài gì đến em, em hơi buồn.”
Tuy cô ấy có vẻ ngoài nửa thật, nửa đùa, nhưng thật tâm trong lòng lại đang nói thật, cơ mà hiện tại người đàn ông ấy vẫn rất vô tư, điềm đạm bảo rằng:
“Tiểu Ny là em gái anh, con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, lại được nuông chiều từ bé mới có tính hay nhõng nhẽo thế thôi, chứ thật ra không có ác ý gì. Nếu em buồn thì hôm khác anh mời em lại bữa khác, coi như bù đắp.”
“Em đâu cần anh mời, em chỉ muốn anh quan tâm em hơn một chút thôi. Chúng ta quen biết nhau cũng hơn mười lăm năm trời, lẽ nào anh không hiểu...”
Reng reng reng...
Đoàn Liễu Như còn chưa kịp tỏ bày tâm tư đã bị tiếng chuông điện thoại của Hứa Khải Uy cắt ngang.
“Tiểu Ny gọi, chắc con bé gặp vấn đề gì rồi.” Anh chỉ nói có vậy, rồi cũng nhanh chóng nghe điện thoại.
“Anh nghe nè!”
[Anh ơi, em bị ngã ở trước cửa nhà vệ sinh, hình như cổ chân bị bong gân nên không tự đứng dậy nổi, hic...]
“Đã bảo đi đứng cẩn thận rồi đấy. Ở yên đó, anh tới ngay.”
Chỉ cần vừa nghe Âu Mạn Ny gặp rắc rối, Hứa Khải Uy liền cau mày rồi cũng nhanh chân rời đi, để lại Đoàn Liễu Như ngơ ngác nhìn theo mà còn nhìn trong bất lực xen lẫn bực tức.
Trong khi đó, người đàn ông đi một mạch tới toilet nữ, thấy Âu Mạn Ny ngồi bệch dưới nên nhà, anh vội bước tới hỏi thăm với nét mặt khẩn trương.
Còn cô, vừa nhìn thấy anh liền bật ngay chế độ mít ướt, nức nở than khóc.
“Anh ơi, em đau...”
“Để anh xem.”
Hứa Khải Uy vừa định chạm vào, Mạn Ny đã rụt chân lại mà kêu lên:
“Thôi, anh đừng chạm vào, em đau lắm.”
“Biết là đau, nhưng phải cho anh xem mới được. Em quên anh là bác sĩ rồi hả?”
“Em nhớ, nhưng mà em sợ. Hay là anh cõng em về nhà trước nha, về nhà rồi tính.”
Nói gì nói, đau thì đau đó, nhưng Âu Mạn Ny nhất quyết không cho Hứa Khải Uy chạm vào chân đau của mình, nên anh cũng đành hết cách, im lặng quay lưng lại cho cô trèo lên.
“Về nhà phải cho anh xem có phải bong gân hay trật khớp để còn biết đường trị, nghe chưa?”
“Dạ nghe.”
Đang yên đang lành thì Đoàn Liễu Như chợt có câu hỏi:
“Tiểu Ny này, em dù gì cũng đã tới tuổi cập kê, thế có nhìn trúng anh nào vừa ý chưa, nếu cần thì chị giới thiệu cho. Chị có mấy cậu bạn chung ngành đẹp trai lắm.”
“Quan trọng là có đẹp bằng anh Khải Uy của em không? Có tài giỏi bằng anh ấy không? Nếu như vừa đẹp trai, vừa tài giỏi thì chị để dành cho mình đi, chứ em cũng không cần đâu. Bởi vì trong mắt em, Hứa Khải Uy chính là số một, không ai có thể thay thế.”
Âu Mạn Ny miệng nói, còn hai tay thì lại thành thật chuyển sang ôm chầm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Cũng một màn thân mật ấy mà khiến hai mắt Đoàn Liễu Như nổi đầy đốm lửa.
Sao cứ mở miệng ra là giống như cô đang tạo cơ hội cho đối phương phát cơm chó vào tận miệng mình vậy? Đoàn Liễu Như căn bản đang tức không chịu được.
“Em say rồi đó, đừng uống nữa.” Hứa Khải Uy nghiêm giọng nhắc nhở cô em gái bé nhỏ của mình.
Và thế là cô liền hồn nhiên mỉm cười.
“Tại hôm nay em vui, nên em mới uống á.”
“Vui vì chuyện gì?”
“Vì anh không có bỏ em để một mình đi ăn với người khác, em vui vì anh luôn chiều chuộng em.”
Lời nói chân thành, đơn thuần của cô gái làm anh khẽ cong nhẹ khoé môi, tạo thành nụ cười mị hoặc.
“Đồ ngốc, cô là em gái tôi, tôi không thương, không chiều cô thì chiều ai, thương ai?”
“Giờ là vậy thôi, chứ sau này anh còn phải lập gia đình, nên đâu thể nào cứ giữ mãi khoảng cách đặc biệt này với em gái nuôi được, vợ anh sẽ không vui đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với vai trò chỉ là bạn, nhưng Đoàn Liễu Như đã có lời nhắc nhở hết sức tinh tế dành cho Hứa Khải Uy, nhưng Âu Mạn Ny lại dõng dạc đáp:
“Chị cũng biết đó là chuyện của sau này rồi, sao giờ còn nói ra chi? Lo tốt cho hiện tại đã, tương lai cứ để sau, đúng không anh?” Cô vươn đôi mắt bé con lên nhìn anh.
“Phải phải, em nói cái gì cũng phải. Thế bây giờ về được chưa? Muộn rồi, kẻo ba mẹ trông.” Hứa Khải Uy yêu chiều đáp.
“Về cũng được, nhưng mà chờ em đi vệ sinh một xíu.”
“Đi đứng cẩn thận, đừng để ngã.”
“Em biết mà...”
Âu Mạn Ny rời đi, Đoàn Liễu Như liền nói:
“Bữa ăn này vốn dĩ là anh dành cho em, nhưng giờ thì hỏng cả rồi. Từ nãy giờ, anh toàn quan tâm tới cô em gái của anh chứ chẳng đoái hoài gì đến em, em hơi buồn.”
Tuy cô ấy có vẻ ngoài nửa thật, nửa đùa, nhưng thật tâm trong lòng lại đang nói thật, cơ mà hiện tại người đàn ông ấy vẫn rất vô tư, điềm đạm bảo rằng:
“Tiểu Ny là em gái anh, con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, lại được nuông chiều từ bé mới có tính hay nhõng nhẽo thế thôi, chứ thật ra không có ác ý gì. Nếu em buồn thì hôm khác anh mời em lại bữa khác, coi như bù đắp.”
“Em đâu cần anh mời, em chỉ muốn anh quan tâm em hơn một chút thôi. Chúng ta quen biết nhau cũng hơn mười lăm năm trời, lẽ nào anh không hiểu...”
Reng reng reng...
Đoàn Liễu Như còn chưa kịp tỏ bày tâm tư đã bị tiếng chuông điện thoại của Hứa Khải Uy cắt ngang.
“Tiểu Ny gọi, chắc con bé gặp vấn đề gì rồi.” Anh chỉ nói có vậy, rồi cũng nhanh chóng nghe điện thoại.
“Anh nghe nè!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Anh ơi, em bị ngã ở trước cửa nhà vệ sinh, hình như cổ chân bị bong gân nên không tự đứng dậy nổi, hic...]
“Đã bảo đi đứng cẩn thận rồi đấy. Ở yên đó, anh tới ngay.”
Chỉ cần vừa nghe Âu Mạn Ny gặp rắc rối, Hứa Khải Uy liền cau mày rồi cũng nhanh chân rời đi, để lại Đoàn Liễu Như ngơ ngác nhìn theo mà còn nhìn trong bất lực xen lẫn bực tức.
Trong khi đó, người đàn ông đi một mạch tới toilet nữ, thấy Âu Mạn Ny ngồi bệch dưới nên nhà, anh vội bước tới hỏi thăm với nét mặt khẩn trương.
Còn cô, vừa nhìn thấy anh liền bật ngay chế độ mít ướt, nức nở than khóc.
“Anh ơi, em đau...”
“Để anh xem.”
Hứa Khải Uy vừa định chạm vào, Mạn Ny đã rụt chân lại mà kêu lên:
“Thôi, anh đừng chạm vào, em đau lắm.”
“Biết là đau, nhưng phải cho anh xem mới được. Em quên anh là bác sĩ rồi hả?”
“Em nhớ, nhưng mà em sợ. Hay là anh cõng em về nhà trước nha, về nhà rồi tính.”
Nói gì nói, đau thì đau đó, nhưng Âu Mạn Ny nhất quyết không cho Hứa Khải Uy chạm vào chân đau của mình, nên anh cũng đành hết cách, im lặng quay lưng lại cho cô trèo lên.
“Về nhà phải cho anh xem có phải bong gân hay trật khớp để còn biết đường trị, nghe chưa?”
“Dạ nghe.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro