Chương 30 - TIỆC ĐỘC THÂN

LỘT DA RÚT XƯƠN...

2024-08-10 00:46:34

Khoa môi bạn tình là một kỹ năng không phải cô gái nào cũng dám mạnh dạn chủ động thực hiện, nhưng với Âu Mạn Ny thì khác...

Trong cơn ghen tuông, buồn bực, cô đã khóa tay vào cổ anh và khóa luôn đôi môi mỏng bạc tình ấy một cách mạnh bạo, dứt khoát đầy ngang tàn. Nụ hôn kéo dài đến khi tự cô cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa thì dừng lại với nhịp thở nhanh hì hụt.

Âu Mạn Ny giương đôi mắt đỏ au nhìn người đàn ông, lạnh lùng hỏi:

"Anh với cô ta đã đi đâu?"

Hứa Khải Uy lúc này vẫn đang cau mày vì chưa hiểu ý cô muốn nói tới chuyện gì, chỉ đành thành thật trả lời:

"Đi đâu chứ?"

Vừa nghe xong, cô lập tức đấy anh ra, rồi ngồi dậy.

"Em đi tìm anh, vậy anh đoán xem em đã thấy gì ngay khi còn chưa kịp mở cửa xe đặt chân vào nhà hàng?"

Giờ thì Hứa Khải Uy mới ngộ ra vấn đề nên liền nhanh chóng giải thích:

"Sau khi từ chối tìm hiểu thì anh với cô Tô đều về, nhưng do trời mưa quá, cô ấy không đón được xe nên anh mới đưa về dùm thôi. Bọn anh trong sáng, anh càng không có tội gì."

"Anh khẳng định là bản thân vô tội?" Âu Mạn Ny gằng giọng hỏi, mắt nhìn anh trừng trừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Anh không biết mình đã làm sai chuyện gì hết." Hứa Khải Uy vẫn dửng dưng đáp.

Bầu không khí được đẩy lên cực điểm từ đó. Âu Mạn Ny cũng không nói gì thêm, chỉ là từ từ bước tới gần anh với ánh mắt chứa toàn sát khí, khiến người đàn ông ấy cũng phải dè chừng, bất giác lui về sau, lùi một hồi lại bị dí vào tường.

Cục diện hồi hộp, bỗng dưng Âu Mạn Ny bất ngờ đưa tay bóp cổ anh, rồi gằng lên từng chữ.

"Hứa Khải Uy, anh cho gái đi chung xe, còn đưa về tới tận nhà riêng mà nói không có lỗi hả? Hay phải đợi tới lúc anh với cô ta xảy ra chuyện gì khác thì mới thấy sai? Anh nói đi, anh mà nói không xong thì đêm nay chết chắc."

Trước trận lôi đình của cô gái, không hiếu sao Hứa Khải Uy lại như hóá thành mèo con cụp đuôi. Anh biết, không nên chọc giận "đứa em" này, vì đắc tội là đời anh coi như xong.

Nhanh chóng đưa tay ôm eo cô gái, miệng mỉm cười và gắng sức nói lời ngon ngọt:

"Anh biết sai rồi, thôi em buông tay cho anh dễ thở, dễ giải thích ha."

Nhận được lời ngon ngọt, tâm tình của Âu Mạn Ny cũng hạ hỏa được đôi chút. Cô cũng chịu buông tay, nhưng sau đó chuyển qua "chơi đùa" với mấy chiếc khuy áo sơ mi trên người anh, rồi nhàn nhạt cất lời:

"Anh nói vậy thì em tin vậy, cần gì giải thích nữa. Vả lại em chỉ muốn nhắc cho anh nhớ thôi, một lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng... Anh có muốn nghe em nhắc gì không?" Âu Mạn Ny giương đôi mắt long lanh nhưng chứa đầy tâm cơ lên nhìn người đàn ông.

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này thì Hứa Khải Uy nào dám nói không.

"Em nói đi, anh nghe."

"Thì là vậy nè, lần này em tin anh cũng đồng ý tha thứ cho anh, nhưng kể từ giây phút này trở đi chỉ cần em nhìn thấy anh tiếp xúc gần quá hai bước chân với người phụ nữ khác, thì em nhất định sẽ lột da rút xương anh, kể cả người phụ nữ đó cũng không thể yên thân với em, anh chịu không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Âm giọng của cô nàng vô cùng bình thản, nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại xoáy sâu vào từng biểu hiện của người đàn ông, khiến anh càng rén hơn.

"Ừ thì sao anh có thể từ chối bất cứ một điều gì từ em chứ, cho nên bảo bối đừng giận nữa."

"Đâu, em đâu có dám giận hờn gì anh, mà em chỉ muốn phạt anh thôi à."

Miệng nói, tay cô cũng cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng trên người anh và bàn tay mềm mại cũng đã đang mơn trớn trên vòm ngực săn chắc ấy, khiến lòng anh bồn chồn, tinh thần kích động...

"Tiểu Ny, đừng nghịch. Em say rồi, mau trở về giường nằm xuống." Hứa Khải Uy nắm tay cô để ngăn cản hành vi ve văn đang diễn ra.

Vậy mà Âu Mạn Ny chỉ cười một cái, rồi tiếp tục tìm xuống thắt lưng của anh với ý định cởi bỏ.

"Anh làm sao vậy? Đã sai thì phải chịu phạt chứ, hay anh muốn đổi sang hình phạt khác?"

Hỏi xong, thắt lưng cũng cởi xong, khi cô định mở luôn khoá quần, thì Hứa Khải Uy không chịu nổi nữa. Sau ba bảy hai mốt lần yết hầu chuyển động, anh cũng chủ động đưa cô lên giường.

"Sao anh lại không muốn gần em được chứ, chẳng qua anh sợ sáng mai em lại không xuống nổi giường như lần trước, nên đừng khiêu khích anh."Ôm cô trong lòng, anh trầm giọng nhắc nhở.

Cô nghe xong lại thản nhiên cười khấy:

"Trông em giống đang sợ anh sao? Có giỏi thì anh làm đi, để xem tối nay anh "lên" được mấy lần."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - TIỆC ĐỘC THÂN

Số ký tự: 0