Cương Thi Hoàng Hậu Nàng Một Thai Hai Bảo
A Chúc Biến Thành Người (3)
200.000 một tháng
2024-07-21 05:55:50
——
Mặt trời mọc phía đông, đỏ như lửa.
Dưới ánh nắng mặt trời, bên bờ sông Thanh Thành.
Lúc đó.
A Chúc, người vụng về và chưa quen với việc biến thành con người, đang ngẩng mặt tự mãn ngắm nhìn vẻ đẹp của mình, nhìn đôi lông mày lá liễu cong cong này, nhìn cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào này, nhìn đôi mắt lấp lánh như hạnh nhân này... Chính mình cũng thật đáng xem a!
" Ta đẹp quá! "
" Ta thật tuyệt sắc! "
" Ta đẹp như Tây Thi! "
" Làm sao lại có người nhìn thấy bản thân lại xinh đẹp như vậy cơ chứ! "
A Chúc lục lọi ruột gan của mình dùng tất cả những từ có thể khen mình đều dùng hết một lần, nhìn mình phản chiếu trong nước thế nào cũng không đủ, điên cuồng tự kỷ.
Quan trọng hơn là—
Sau khi nàng biến thành con người.
A Chúc hoàn toàn có thể xuất hiện dưới ánh nắng chói chang của mặt trời mà không lo bị cháy nắng, quả thực là quá sảng khoái!
Vậy là.
Sau khi tự mãn suốt nửa giờ, A Chúc quyết định nàng sẽ đi khám phá huyện Thanh Thành của con người nhìn một cái, cảm thụ cảm giác của những con cương thi khác hình dung đầy đường đều là ngân hàng máu!
Đúng rồi.
Làm sao để đến huyện Thanh Thành nhỉ?
A Chúc nhớ rõ lúc nghe những cương thi khác lẩm bẩm, nói là đi dọc theo một con sông Thanh Thành rộng lớn đi xuống là có thể tới.
Giống như đó chính là con sông trước mắt này?
Tuy nhiên,
A Chúc cảm thấy bực bội vì sau khi biến thành người, nàng nhảy chậm, nhảy nhót chậm, đi cũng chậm. Vì thế, đôi mắt đen nhánh của nàng ấy lăn lóc xoay tròn một cách điên cuồng, A Chúc nghĩ ra một ý tưởng.
Có rồi!
A Chúc bất ngờ nảy ra một ý tưởng sáng suốt!
Ngay sau đó,
Phù phù! Nàng nhảy xuống sông Thanh Thành, nằm trên mặt nước như một xác chết, hai tay còn đan chéo chỗ thắt lưng, rồi từ từ trôi xuôi dòng sông, tiết kiệm thời gian và sức lực.
A!
Nàng ấy thật sự rất thông minh!
Làm sao có thể có người thông minh như nàng!
Thông minh như nàng a!
Trong lòng A Chúc vui sướng nghĩ, nàng thậm chí còn ngủ một giấc ngon trên mặt nước ấm áp dưới ánh nắng mặt trời, chờ nàng tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Mặt trời lặn về phía Tây.
Ánh đỏ hoàng hôn trải khắp bầu trời.
A Chúc đã đến được huyện Thanh Thành.
Ừm.
Nàng đã đến nghĩa trang hẻo lánh ở vùng ngoại ô huyện Thanh Thành, nơi chất đầy thi thể không người nhận! Nơi này âm u hoang vu, chỉ có quan tài cùng thi thể.
——
Lưu ý: Câu chuyện này mang tính giải trí nhẹ nhàng và không cần suy nghĩ quá sâu, cảm ơn.
Mặt trời mọc phía đông, đỏ như lửa.
Dưới ánh nắng mặt trời, bên bờ sông Thanh Thành.
Lúc đó.
A Chúc, người vụng về và chưa quen với việc biến thành con người, đang ngẩng mặt tự mãn ngắm nhìn vẻ đẹp của mình, nhìn đôi lông mày lá liễu cong cong này, nhìn cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào này, nhìn đôi mắt lấp lánh như hạnh nhân này... Chính mình cũng thật đáng xem a!
" Ta đẹp quá! "
" Ta thật tuyệt sắc! "
" Ta đẹp như Tây Thi! "
" Làm sao lại có người nhìn thấy bản thân lại xinh đẹp như vậy cơ chứ! "
A Chúc lục lọi ruột gan của mình dùng tất cả những từ có thể khen mình đều dùng hết một lần, nhìn mình phản chiếu trong nước thế nào cũng không đủ, điên cuồng tự kỷ.
Quan trọng hơn là—
Sau khi nàng biến thành con người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Chúc hoàn toàn có thể xuất hiện dưới ánh nắng chói chang của mặt trời mà không lo bị cháy nắng, quả thực là quá sảng khoái!
Vậy là.
Sau khi tự mãn suốt nửa giờ, A Chúc quyết định nàng sẽ đi khám phá huyện Thanh Thành của con người nhìn một cái, cảm thụ cảm giác của những con cương thi khác hình dung đầy đường đều là ngân hàng máu!
Đúng rồi.
Làm sao để đến huyện Thanh Thành nhỉ?
A Chúc nhớ rõ lúc nghe những cương thi khác lẩm bẩm, nói là đi dọc theo một con sông Thanh Thành rộng lớn đi xuống là có thể tới.
Giống như đó chính là con sông trước mắt này?
Tuy nhiên,
A Chúc cảm thấy bực bội vì sau khi biến thành người, nàng nhảy chậm, nhảy nhót chậm, đi cũng chậm. Vì thế, đôi mắt đen nhánh của nàng ấy lăn lóc xoay tròn một cách điên cuồng, A Chúc nghĩ ra một ý tưởng.
Có rồi!
A Chúc bất ngờ nảy ra một ý tưởng sáng suốt!
Ngay sau đó,
Phù phù! Nàng nhảy xuống sông Thanh Thành, nằm trên mặt nước như một xác chết, hai tay còn đan chéo chỗ thắt lưng, rồi từ từ trôi xuôi dòng sông, tiết kiệm thời gian và sức lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A!
Nàng ấy thật sự rất thông minh!
Làm sao có thể có người thông minh như nàng!
Thông minh như nàng a!
Trong lòng A Chúc vui sướng nghĩ, nàng thậm chí còn ngủ một giấc ngon trên mặt nước ấm áp dưới ánh nắng mặt trời, chờ nàng tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Mặt trời lặn về phía Tây.
Ánh đỏ hoàng hôn trải khắp bầu trời.
A Chúc đã đến được huyện Thanh Thành.
Ừm.
Nàng đã đến nghĩa trang hẻo lánh ở vùng ngoại ô huyện Thanh Thành, nơi chất đầy thi thể không người nhận! Nơi này âm u hoang vu, chỉ có quan tài cùng thi thể.
——
Lưu ý: Câu chuyện này mang tính giải trí nhẹ nhàng và không cần suy nghĩ quá sâu, cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro