Chương 5
Maxwell
2024-07-03 13:50:12
Vì vậy Hoắc Vân Dung đành chiều theo ý của Bạch Hổ, nàng nhảy lên rồi túm lấy phần lông ở một bên cổ nó, sau đó chán nản nằm trên lưng hổ, mặc cho nó cõng mình chạy khắp nơi. Bạch Hổ chờ nàng ngồi vững rồi sải móng vuốt rong ruổi khắp núi rừng. Hoắc Vân Dung chưa bao giờ cưỡi ngựa mà chỉ từng cưỡi lừa, sau khi so sánh thì nàng nhận thấy Bạch Hổ chạy vừa nhanh lại vừa ổn định, chắc chắn không thể so với lừa.
Gió núi phả vào mặt nàng, cảnh vật trước mắt lướt nhanh về phía sau. Không biết chạy bao lâu thì đột nhiên Bạch Hổ giảm tốc độ rồi chầm chậm dừng lại. Hoắc Vân Dung hiểu ý bèn nhảy xuống lưng hổ, nhìn kỹ thì phát hiện đây là một cái hang!
Hơn nửa tháng nàng ăn quả rừng uống nước suối, ban đêm thì ngủ như dã thú nơi hoang dã, chỉ có thể chịu mưa gió, suýt chút nữa đã biến thành người hoang dã rồi.
Thật không ngờ Bạch Hổ lại tìm được một chỗ trú ẩn cho nàng, hang động này không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, ít nhất cũng dư sức chứa được một người và một hổ.
Nàng thầm mừng rỡ, vội cúi người ôm lấy cổ Bạch Hổ, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi đã tìm một nơi ở cho ta!”
Bạch Hổ dụi vào bên cổ Hoắc Vân Dung rồi đưa lưỡi liếm mặt nàng, động tác vô cùng thân mật.
Mặt Hoắc Vân Dung bị nó liếm đến ngứa ngáy, nàng phải phì cười tránh né: “Ngứa quá, đừng liếm mà…”
Bạch Hổ phớt lờ lời của nàng, nó vẫn vui vẻ liếm láp. Hoắc Vân Dung không tránh được nên chỉ nhẹ nhàng đẩy đầu con hổ ra, người và hổ náo loạn một trận.
Bạch hổ làm mặt Hoắc Vân Dung đỏ ửng, nàng cười đến đau cả bụng, sau khi dùng sức đẩy Bạch Hổ ra một chút thì nghiêm mặt nói: “Đừng làm loạn nữa.”
Từ khi rơi xuống thung lũng này, nàng chưa từng có giây phút nào vui vẻ như vậy, ban đầu ngày nào nàng cũng nơm nớp lo sợ sẽ chết trong miệng hổ, về sau lại thường xuyên chịu đựng cơn đau hành hạ rồi đến việc suy nghĩ cách về nhà nên trong lòng không cảm thấy nhẹ nhõm một phút giây nào.
Hạnh phúc bây giờ không chỉ vì hang động này mà còn vì nàng mơ hồ cảm thấy Bạch Hổ khá giống con người, nó thật sự có thể hiểu được những lo âu trong lòng nàng, còn có thể vì nàng mà phân ưu giải nạn.
Vốn dĩ Hoắc Vân Dung đã có dung mạo ưa nhìn, năm nàng vừa bước qua tuổi mười lăm, người theo đuổi đã vượt qua ngưỡng cửa nhưng bản thân nàng lại chưa muốn xuất giá. Cha mẹ Hoắc gia cũng thầm cảm thấy nếu nữ nhi của họ cứ tuỳ tiện gả cho những dân thường khác trong làng thì thật đáng tiếc, vì vậy đến giờ nàng vẫn chưa thành thân.
Gió núi phả vào mặt nàng, cảnh vật trước mắt lướt nhanh về phía sau. Không biết chạy bao lâu thì đột nhiên Bạch Hổ giảm tốc độ rồi chầm chậm dừng lại. Hoắc Vân Dung hiểu ý bèn nhảy xuống lưng hổ, nhìn kỹ thì phát hiện đây là một cái hang!
Hơn nửa tháng nàng ăn quả rừng uống nước suối, ban đêm thì ngủ như dã thú nơi hoang dã, chỉ có thể chịu mưa gió, suýt chút nữa đã biến thành người hoang dã rồi.
Thật không ngờ Bạch Hổ lại tìm được một chỗ trú ẩn cho nàng, hang động này không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, ít nhất cũng dư sức chứa được một người và một hổ.
Nàng thầm mừng rỡ, vội cúi người ôm lấy cổ Bạch Hổ, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi đã tìm một nơi ở cho ta!”
Bạch Hổ dụi vào bên cổ Hoắc Vân Dung rồi đưa lưỡi liếm mặt nàng, động tác vô cùng thân mật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Hoắc Vân Dung bị nó liếm đến ngứa ngáy, nàng phải phì cười tránh né: “Ngứa quá, đừng liếm mà…”
Bạch Hổ phớt lờ lời của nàng, nó vẫn vui vẻ liếm láp. Hoắc Vân Dung không tránh được nên chỉ nhẹ nhàng đẩy đầu con hổ ra, người và hổ náo loạn một trận.
Bạch hổ làm mặt Hoắc Vân Dung đỏ ửng, nàng cười đến đau cả bụng, sau khi dùng sức đẩy Bạch Hổ ra một chút thì nghiêm mặt nói: “Đừng làm loạn nữa.”
Từ khi rơi xuống thung lũng này, nàng chưa từng có giây phút nào vui vẻ như vậy, ban đầu ngày nào nàng cũng nơm nớp lo sợ sẽ chết trong miệng hổ, về sau lại thường xuyên chịu đựng cơn đau hành hạ rồi đến việc suy nghĩ cách về nhà nên trong lòng không cảm thấy nhẹ nhõm một phút giây nào.
Hạnh phúc bây giờ không chỉ vì hang động này mà còn vì nàng mơ hồ cảm thấy Bạch Hổ khá giống con người, nó thật sự có thể hiểu được những lo âu trong lòng nàng, còn có thể vì nàng mà phân ưu giải nạn.
Vốn dĩ Hoắc Vân Dung đã có dung mạo ưa nhìn, năm nàng vừa bước qua tuổi mười lăm, người theo đuổi đã vượt qua ngưỡng cửa nhưng bản thân nàng lại chưa muốn xuất giá. Cha mẹ Hoắc gia cũng thầm cảm thấy nếu nữ nhi của họ cứ tuỳ tiện gả cho những dân thường khác trong làng thì thật đáng tiếc, vì vậy đến giờ nàng vẫn chưa thành thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro