Chương 6
Maxwell
2024-07-03 13:50:12
chương 6
Lúc không cười nàng đã rất xinh đẹp, khi cười thì lại càng quyến rũ hơn, ánh mắt nàng khẽ đảo, khuôn mặt xinh đẹp khiến Bạch Hổ ngẩn ngơ đứng nhìn.
Hoắc Vân Dung không hề phát hiện, nàng đi thẳng vào trong động. Sau khi xem xét cẩn thận thì thấy động này như được hình thành trong tự nhiên, cửa động chỉ đủ cho một người đi qua nhưng bên trong lại rất rộng rãi, vừa cao lại vừa sâu mà không bị tù túng chút nào.
Nhưng bên trong lại không có gì, bàn ghế, giường chiếu, chăn mền, nồi niêu… Những thứ dùng hàng ngày đều không có, cuộc sống thật sự vẫn còn khó khăn. Hoắc Vân Dung khẽ cau mày, dường như nàng rất khổ sở.
Ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy mình thật nực cười, tìm được một nơi che mưa chắn gió như vậy đã là nhờ ơn trời rồi, cần nồi niêu chén bát để làm gì nữa, chẳng lẽ để sống cả đời trong chốn thâm sơn cùng cốc hoang vắng này?
Nồi thì có thể không có nhưng lò nấu thì có lẽ sẽ có cách. Hoắc Vân Dung nhìn quanh trong hang rồi suy nghĩ một chút, sau đó nàng quyết định ra ngoài tìm một ít lá cây và cỏ khô để đêm ngủ có thể thoải mái hơn.
Vừa định đi ra thì Bạch Hổ đi vào từ bên ngoài, trong miệng nó ngậm một đống cỏ khô lớn mà không biết đã tìm được ở đâu.
Hoắc Vân Dung kinh ngạc, nàng vội vàng tiến lên hỏi: “Làm sao ngươi biết trong lòng ta muốn gì?”
Bạch Hổ ném cỏ khô trong miệng lên mặt đất, nó dụi mũi vào cổ nàng, chiếc đuôi phía sau phe phẩy qua lại.
Hoắc Vân Dung trìu mến vỗ đầu nó, nàng cười nói: “Chút này chưa đủ đâu, ngươi tìm được ở đâu thì dẫn ta theo với.”
Bạch Hổ cọ vào cổ Hoắc Vân Dung rồi dùng đầu lưỡi liếm lên mặt nàng, đến khi liếm đủ rồi mới luồn ra khỏi vòng tay nàng rồi lắc đầu vẫy đuôi đi ra khỏi hang, có nghĩa là nàng không cần đi cùng.
Hoắc Vân Dung buồn cười nhìn bóng dáng Bạch Hổ, sau đó cúi đầu nhìn đống cỏ khô trên mặt đất, trong lòng nàng vô cùng cảm động.
follow ủng hộ mk nha
Lúc không cười nàng đã rất xinh đẹp, khi cười thì lại càng quyến rũ hơn, ánh mắt nàng khẽ đảo, khuôn mặt xinh đẹp khiến Bạch Hổ ngẩn ngơ đứng nhìn.
Hoắc Vân Dung không hề phát hiện, nàng đi thẳng vào trong động. Sau khi xem xét cẩn thận thì thấy động này như được hình thành trong tự nhiên, cửa động chỉ đủ cho một người đi qua nhưng bên trong lại rất rộng rãi, vừa cao lại vừa sâu mà không bị tù túng chút nào.
Nhưng bên trong lại không có gì, bàn ghế, giường chiếu, chăn mền, nồi niêu… Những thứ dùng hàng ngày đều không có, cuộc sống thật sự vẫn còn khó khăn. Hoắc Vân Dung khẽ cau mày, dường như nàng rất khổ sở.
Ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy mình thật nực cười, tìm được một nơi che mưa chắn gió như vậy đã là nhờ ơn trời rồi, cần nồi niêu chén bát để làm gì nữa, chẳng lẽ để sống cả đời trong chốn thâm sơn cùng cốc hoang vắng này?
Nồi thì có thể không có nhưng lò nấu thì có lẽ sẽ có cách. Hoắc Vân Dung nhìn quanh trong hang rồi suy nghĩ một chút, sau đó nàng quyết định ra ngoài tìm một ít lá cây và cỏ khô để đêm ngủ có thể thoải mái hơn.
Vừa định đi ra thì Bạch Hổ đi vào từ bên ngoài, trong miệng nó ngậm một đống cỏ khô lớn mà không biết đã tìm được ở đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Vân Dung kinh ngạc, nàng vội vàng tiến lên hỏi: “Làm sao ngươi biết trong lòng ta muốn gì?”
Bạch Hổ ném cỏ khô trong miệng lên mặt đất, nó dụi mũi vào cổ nàng, chiếc đuôi phía sau phe phẩy qua lại.
Hoắc Vân Dung trìu mến vỗ đầu nó, nàng cười nói: “Chút này chưa đủ đâu, ngươi tìm được ở đâu thì dẫn ta theo với.”
Bạch Hổ cọ vào cổ Hoắc Vân Dung rồi dùng đầu lưỡi liếm lên mặt nàng, đến khi liếm đủ rồi mới luồn ra khỏi vòng tay nàng rồi lắc đầu vẫy đuôi đi ra khỏi hang, có nghĩa là nàng không cần đi cùng.
Hoắc Vân Dung buồn cười nhìn bóng dáng Bạch Hổ, sau đó cúi đầu nhìn đống cỏ khô trên mặt đất, trong lòng nàng vô cùng cảm động.
follow ủng hộ mk nha
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro