Ngươi là nam nh...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Thiếu nữ đó vẻ mặt say mê, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Long Trần, trong hai mắt toàn là thần sắc thỏa mãn hưng phấn
- Khụ, cô nương...
- Gọi ta là tiểu Hoa.
- Ừ... Tiểu Hoa cô nương, nam nhân này là của ai, chúng ta để tối nay hẵng nghiên cứu, ngươi có thể nói cho ta biết, thương thế trên người ta làm thế nào mà lành không?
Long Trần hỏi.
Bởi vì Long Trần phát hiện, thân thể hắn không ngờ khỏi hẳn giống như kỳ tích, nghe tiểu Hoa kể lại, hôm nay là ngày thứ ba hắn được cứu.
Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, hắn không ăn một viên đan dược nào, lại không chỉ thương thế khỏi hẳn, ngay cả kinh lạc đã nứt toác trong cơ thể cũng toàn bộ phục hồi như cũ, điều này khiến hắn rất chấn động.
- Đây là thần rừng giúp ngươi khôi phục.
Tiểu Hoa đáp.
- Thần rừng?
Long Trần chấn động, thế giới này thật sự có thần?
- Được rồi được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, tới giờ ăn cơm rồi?
Thấy Long Trần vẫn muốn hỏi, tiểu Hoa cắt ngang Long Trần, lấy cái nồi trên bếp xuống, mang ra ngoài.
Long Trần thấy thế cũng ngại ngồi giả vờ bị thương, vội vàng đi tới hỗ trợ, hắn phát hiện trong bát tô đựng cháo loãng.
Cầm cháo ra khỏi nhà gỗ, Long Trần mới chú ý, nơi này là một thôn trang nhỏ dựa vào núi mà xây.
Chung quanh dùng bụi gai rất dày làm rào chắn, rào chắn cao chừng ba trượng, những bụi gai đó là một loại thực vật có độc tính vô cùng mãnh liệt, dã thú bình thường nhìn thấy những thứ này đều sẽ tránh xa.
Trong rào chắn có mấy chục nhà gỗ đơn sơ, theo một tiếng gọi của tiểu Hoa, tất cả mọi người từ trong nhà gỗ đi ra, trong đó có mười mấy hài tử và năm sáu lão nhân.
Có điều đại đa số đều là người trẻ tuổi, Long Trần biết, dùng săn bắn mà sống, thể lực không theo kịp, trong săn bắn là nguy hiểm nhất, một khi sơ sẩy là mất mạng.
Cho nên trong thôn đại đa số đều là thanh tráng, đây cũng là pháp tắc đào thải tự nhiên, cuộc sống chính là vô tình như vậy.
Một lão giả tinh thần quắc thước đi đến trước mặt Long Trần, gật đầu nói:
- Giỏi lắm, một mình có thể đấu với ma thú.
Long Trần cảm ứng một chút, phát hiện lão giả này không ngờ là một cường giả Ngưng Huyết cảnh, có điều chỉ là Ngưng Huyết sơ kỳ mà thôi.
Nếu Long Trần đoán không sai, lão giả này chắc là muộn mới tiến vào Ngưng Huyết cảnh, khí huyết đã suy bại, cho dù tiến vào Ngưng Huyết cảnh, chiến lực cũng sẽ không tăng trưởng rõ ràng.
- Tiền bối quá khen.
Long Trần hơi thi lễ nói.
- Tiền bối thì không dám, cho dù ta vào lúc cường thịnh, cũng không thể so sánh với ngươi.
Lão giả đó nhìn Long Trần, trong hai mắt toàn là vẻ tán thưởng.
- Gia gia, ngài đừng khách khí nữa, mau ăn cháo đi.
Tiểu Hoa lúc này đang chia cháo, mỗi người một chén, bưng hai bát tới, phân biệt đưa cho Long Trần và lão giả đó.
- Giới thiệu với ngươi một chút, đây là gia gia của ta, cũng là trưởng thôn của chúng ta, ái chà, đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên của ngươi.
Tiểu Hoa đột nhiên hỏi.
- Cám ơn, ta tên là Long Trần.
Long Trần cười cười nhận bát cháo.
Lúc này nam nữ già trẻ cả thôn đều đi tới, chào hỏi với Long Trần, Long Trần vội vàng buông bát, nhất nhất đáp lễ.
Dù sao mạng này của mình cũng là họ cứu, phần nhân tình này hắn ghi nhớ trong lòng, những người này vô cùng giản dị, không biết gì về lễ tiết, có điều sự thân thiết trong ánh mắt đã nói lên tất cả.
Long Trần tính qua một chút, trong thôn có hơn một trăm người, chỉ có ba mươi mấy nữ tử, thiếu nữ thì chỉ có một mình tiểu Hoa, còn lại đều là một đám trẻ con hỉ mũi chưa sạch.
- Đại ca ca, nghe nói ngươi vô cùng lợi hại, một quyền có thể đánh bay một con báo to như con trâu, là thật à?
Một tiểu hài tử chỉ cao tới đầu gối Long Trần ôm đùi Long Trần, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn nói.
- Đương nhiên là thật, cha ta nói, vị đại ca ca này là dũng sĩ chân chính, con hắn và A Hoa tỷ tỷ sau này sinh ra, nhất định là chiến sĩ cường đại nhất của thôn chúng ta.
Khi Long Trần còn chưa biết trả lời thế nào, một tiểu tử bảy tám tuổi đã cướp lời.
Có điều tiểu hài tử bảy tám tuổi đó nói xong, lại vẻ mặt cấp thiết nói với Long Trần:
- Đại ca ca, ngươi khi nào mới có thể sinh ra chiến sĩ mạnh nhất cho thôn chúng ta.
Mặt Long Trần cứng đờ, nam nữ già trẻ chung quanh cười ha ha, ngay cả tiểu Hoa cũng che miệng cười không ngừng, khiến Long Trần rất xấu hổ.
Vội vàng bưng bát cháp lên húp mấy miếng, nói tránh đi:
- Các ngươi không phải đã trảm sát ma thú đó rồi à? Sao không ăn thịt nó?
Long Trần vừa nói xong, liền phát giác không khí chung quanh có chút cổ quái, nhìn về phía lão giả đó, chỉ thấy lão giả đó vừa muốn lên tiếng thì Tiểu Hoa đã tiếp lời:
- Chuyện này hay là để ta nói cho.
- Khụ, cô nương...
- Gọi ta là tiểu Hoa.
- Ừ... Tiểu Hoa cô nương, nam nhân này là của ai, chúng ta để tối nay hẵng nghiên cứu, ngươi có thể nói cho ta biết, thương thế trên người ta làm thế nào mà lành không?
Long Trần hỏi.
Bởi vì Long Trần phát hiện, thân thể hắn không ngờ khỏi hẳn giống như kỳ tích, nghe tiểu Hoa kể lại, hôm nay là ngày thứ ba hắn được cứu.
Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, hắn không ăn một viên đan dược nào, lại không chỉ thương thế khỏi hẳn, ngay cả kinh lạc đã nứt toác trong cơ thể cũng toàn bộ phục hồi như cũ, điều này khiến hắn rất chấn động.
- Đây là thần rừng giúp ngươi khôi phục.
Tiểu Hoa đáp.
- Thần rừng?
Long Trần chấn động, thế giới này thật sự có thần?
- Được rồi được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, tới giờ ăn cơm rồi?
Thấy Long Trần vẫn muốn hỏi, tiểu Hoa cắt ngang Long Trần, lấy cái nồi trên bếp xuống, mang ra ngoài.
Long Trần thấy thế cũng ngại ngồi giả vờ bị thương, vội vàng đi tới hỗ trợ, hắn phát hiện trong bát tô đựng cháo loãng.
Cầm cháo ra khỏi nhà gỗ, Long Trần mới chú ý, nơi này là một thôn trang nhỏ dựa vào núi mà xây.
Chung quanh dùng bụi gai rất dày làm rào chắn, rào chắn cao chừng ba trượng, những bụi gai đó là một loại thực vật có độc tính vô cùng mãnh liệt, dã thú bình thường nhìn thấy những thứ này đều sẽ tránh xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong rào chắn có mấy chục nhà gỗ đơn sơ, theo một tiếng gọi của tiểu Hoa, tất cả mọi người từ trong nhà gỗ đi ra, trong đó có mười mấy hài tử và năm sáu lão nhân.
Có điều đại đa số đều là người trẻ tuổi, Long Trần biết, dùng săn bắn mà sống, thể lực không theo kịp, trong săn bắn là nguy hiểm nhất, một khi sơ sẩy là mất mạng.
Cho nên trong thôn đại đa số đều là thanh tráng, đây cũng là pháp tắc đào thải tự nhiên, cuộc sống chính là vô tình như vậy.
Một lão giả tinh thần quắc thước đi đến trước mặt Long Trần, gật đầu nói:
- Giỏi lắm, một mình có thể đấu với ma thú.
Long Trần cảm ứng một chút, phát hiện lão giả này không ngờ là một cường giả Ngưng Huyết cảnh, có điều chỉ là Ngưng Huyết sơ kỳ mà thôi.
Nếu Long Trần đoán không sai, lão giả này chắc là muộn mới tiến vào Ngưng Huyết cảnh, khí huyết đã suy bại, cho dù tiến vào Ngưng Huyết cảnh, chiến lực cũng sẽ không tăng trưởng rõ ràng.
- Tiền bối quá khen.
Long Trần hơi thi lễ nói.
- Tiền bối thì không dám, cho dù ta vào lúc cường thịnh, cũng không thể so sánh với ngươi.
Lão giả đó nhìn Long Trần, trong hai mắt toàn là vẻ tán thưởng.
- Gia gia, ngài đừng khách khí nữa, mau ăn cháo đi.
Tiểu Hoa lúc này đang chia cháo, mỗi người một chén, bưng hai bát tới, phân biệt đưa cho Long Trần và lão giả đó.
- Giới thiệu với ngươi một chút, đây là gia gia của ta, cũng là trưởng thôn của chúng ta, ái chà, đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên của ngươi.
Tiểu Hoa đột nhiên hỏi.
- Cám ơn, ta tên là Long Trần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Trần cười cười nhận bát cháo.
Lúc này nam nữ già trẻ cả thôn đều đi tới, chào hỏi với Long Trần, Long Trần vội vàng buông bát, nhất nhất đáp lễ.
Dù sao mạng này của mình cũng là họ cứu, phần nhân tình này hắn ghi nhớ trong lòng, những người này vô cùng giản dị, không biết gì về lễ tiết, có điều sự thân thiết trong ánh mắt đã nói lên tất cả.
Long Trần tính qua một chút, trong thôn có hơn một trăm người, chỉ có ba mươi mấy nữ tử, thiếu nữ thì chỉ có một mình tiểu Hoa, còn lại đều là một đám trẻ con hỉ mũi chưa sạch.
- Đại ca ca, nghe nói ngươi vô cùng lợi hại, một quyền có thể đánh bay một con báo to như con trâu, là thật à?
Một tiểu hài tử chỉ cao tới đầu gối Long Trần ôm đùi Long Trần, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn nói.
- Đương nhiên là thật, cha ta nói, vị đại ca ca này là dũng sĩ chân chính, con hắn và A Hoa tỷ tỷ sau này sinh ra, nhất định là chiến sĩ cường đại nhất của thôn chúng ta.
Khi Long Trần còn chưa biết trả lời thế nào, một tiểu tử bảy tám tuổi đã cướp lời.
Có điều tiểu hài tử bảy tám tuổi đó nói xong, lại vẻ mặt cấp thiết nói với Long Trần:
- Đại ca ca, ngươi khi nào mới có thể sinh ra chiến sĩ mạnh nhất cho thôn chúng ta.
Mặt Long Trần cứng đờ, nam nữ già trẻ chung quanh cười ha ha, ngay cả tiểu Hoa cũng che miệng cười không ngừng, khiến Long Trần rất xấu hổ.
Vội vàng bưng bát cháp lên húp mấy miếng, nói tránh đi:
- Các ngươi không phải đã trảm sát ma thú đó rồi à? Sao không ăn thịt nó?
Long Trần vừa nói xong, liền phát giác không khí chung quanh có chút cổ quái, nhìn về phía lão giả đó, chỉ thấy lão giả đó vừa muốn lên tiếng thì Tiểu Hoa đã tiếp lời:
- Chuyện này hay là để ta nói cho.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro