Thần rừng (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
- Tiểu Hoa...
Lão giả đó nhướng mày.
- Gia gia, Long Trần là nam nhân của ta, sau này cũng là một thành viên trong thôn, hắn có quyền được biết chuyện này.
Tiểu Hoa nghĩa chính ngôn từ nói.
Nghe tiểu Hoa nói như vậy, lão giả đó không nói nữa, người khác cũng đều ăn nốt cháo trong bát, quay về nhà, chỉ để lại ba người bọn Long Trần.
- Ma thú đó bị chúng ta hiến tế rồi.
Tiểu Hoa nhìn vào mắt Long Trần, nói.
- Hiến tế?
Long Trần cả kinh, hắn lần đầu tiên nghe thấy chữ này.
- Đúng vậy, lúc ấy thương thế của ngươi quá nặng, tùy thời đều sẽ chết, chúng ta không biết làm sao, liền đưa ngươi tới trước mặt thần rừng.
Thần rừng cứu trị cho đem ngươi, nhưng chúng ta cần hiến tế con Nham Báo đó cho hắn, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngươi trong thời gian ba ngày ngắn ngủi đã có thể hoàn toàn bình phục.
Tiểu Hoa nói.
Trong lòng Long Trần chấn động mãnh liệt, thế giới này không ngờ thật sự có thần tồn tại, điều này hoàn toàn làm đảo lộn nhận thức của hắn.
- Không chỉ là như vậy, thương thế của ngươi thật sự quá nặng, chúng ta trừ Nham Báo đó ra, con hiến tế toàn bộ tất cả huyết nhục trong thôn.
Cho dù là như vậy, chúng ta vẫn nợ thần rừng rất nhiều huyết nhục, chúng ta cần tiếp tục săn thú để trả nợ.
Tiểu Hoa buồn bã nói.
Long Trần lúc này mới hiểu, vì sao cả thôn xóm chỉ ăn cháo, không thấy thịt.
Nghĩ tới những tráng hán này phải dựa vào huyết nhục để đề thăng thể lực, vì mình, lại chỉ có thể đói bụng đi săn, trong lòng không khỏi buồn bã.
- Long Trần, ta nói với ngươi những cái này, không phải muốn ngươi áy náy, nhưng ngươi hiện tại cũng là một thành viên trong thôn, ta cảm thấy ngươi có quyền được biết chân tướng.
Tiểu Hoa kéo tay Long Trần, ôn nhu nói.
Tiểu Hoa càng nói như vậy, Long Trần càng cảm thấy áy náy, trường kỳ sinh hoạt trong hoàn cảnh tàn khốc như đế đô, loại tín nhiệm này khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Có thể nói cho ta biết thần rừng của các ngươi là thế nào không?
Tiểu Hoa nhìn nhìn gia gia, thấy gia gia gật đầu, mới kể lại một sự thật giống như cố sự thần thoại cho Long Trần.
Thì ra thôn này vừa thành lập không lâu, tổ tiên của bọn họ liền phát hiện một gốc đại thụ vô cùng thần kỳ, tổ tiên của bọn họ từng có một lần bị ma thú tập kích, thiếu chút nữa thì chết, kết quả chạy tới trước cây đại thụ này.
Đại thụ đó nhỏ xuống một giọt chất lỏng, tổ tiên bọn họ chỉ mất thời gian nửa ngày ngắn ngủi, vết thương nặng trên người hoàn toàn khôi phục.
Để cảm nhiệm ân đức của đại thụ, bọn họ liệp sát một con dã thú, làm tế phẩm đặt trước đại thụ, bọn họ phát hiện, cây đại thụ đó không ngờ trong nháy mắt đã hấp thu hết dã thú.
Từ đó về sau, mỗi khi có người bị thương, đều chạy đến chỗ đại thụ để trị liệu, đại thụ mỗi lần đều sẽ chữa khỏi cho bọn họ.
Để tỏ ý tôn kính với đại thụ, bọn họ liền gọi nó là thần rừng, không lâu sau bởi vì bọn họ hiến tế quá nhiều dã thú, đại thụ đó không ngờ bắt đầu câu thông với bọn họ, cũng lập khế ước với bọn họ.
Nó có thể chữa thương cho người trong thôn, nhưng nó cần hiến tế để hồi báo, về phần hồi báo bao nhiêu, phải xem thương thế nặng nhẹ thế nào.
Cái này giống như y sư nhận thù lao vậy, có điều nhiều năm như vậy trôi qua, thần rừng không nhận bao nhiêu thù lao.
Bọn họ cũng không cần hiến tế quá nhiều, chỉ là Long Trần lại ngoại lệ, thần rừng ra giá kinh người mới bằng lòng cứu trị cho Long Trần.
- Nó muốn gì?
Long Trần hỏi.
Tiểu Hoa nhìn nhìn Long Trần, cắn răng một cái nói:
- Mười con ma thú cấp một, một con ma thú cấp hai.
Long Trần biến sắc, một con ma thú cấp một, đã cần lực lượng của toàn thôn đi đối phó, hơn nữa còn mang theo phiêu lưu cực lớn.
Mà một con ma thú cấp hai, vậy cần mấy vị cường giả Ngưng Huyết cảnh hợp lực mới có thể kích sát, đối với bọn tiểu Hoa mà nói, đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành, cái gọi là thần rừng đó quả thực là muốn bức người ta vào chỗ chết.
Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Long Trần, tiểu Hoa vội vàng nói:
- Long Trần, ngươi ngàn vạn lần đừng sinh ra lòng oán hận đối với thần rừng.
Nó rất công bằng, nhiều năm như vậy, bất kể chúng ta bị thương bao nhiêu, nó đều chỉ nhận từng ấy thù lao, lần này cần nhiều như vậy, tuyệt đối là có nguyên nhân
Huống hồ ngươi hiện tại đã khỏe, chỉ cần chúng ta đồng lòng hợp sức, tin rằng rất nhanh có thể trả nợ cho thần rừng.
Đừng nói là một con ma thú cấp hai, cho dù là mười con ma thú cấp hai, chúng ta cũng sẽ đáp ứng, chúng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết được, hu hu...
Nói đến về sau, tiểu Hoa đã gục vào trong lòng Long Trần mà khóc lên nấc, lão giả đó cũng thở dài một tiếng, nói:
- Long Trần, thần rừng tuyệt đối là công bằng, nó nhận thù lao cao như vậy, tuyệt đối là có đạo lý của nó, ngươi đừng tức giận.
- Ta muốn đi gặp thần rừng.
Long Trần nói, hắn muốn làm rõ thần rừng này rốt cuộc là gì.
Về phần giá nó đưa ra, Long Trần cũng không để ở trong lòng, hiện tại thân thể hắn đã khôi phục, có thể miểu sát ma thú cấp một, ma thú cấp hai, chỉ cần nó không trốn, cũng có thể bắt được.
Ma thú cấp hai chỉ tương đương với cường giả Ngưng Huyết cảnh nhân loại mà thôi, chỉ là thân thể ma thú quá cường hãn, nhân loại cùng cấp không phải là đối thủ của là ma thú.
Có điều Long Trần là ai, trừ cường giả Dịch Cân cảnh ra, hắn không ngại bất kỳ Ngưng Huyết cảnh nào, hắn không thích nợ người khác, nếu xác định thần rừng này không phải loại lừa gạt, hắn muốn trả nợ sớm một chút, ngoài ra hắn muốn biết, cái gọi là thần, rốt cuộc là gì.
Được gia gia nàng ta đồng ý, Long Trần đi theo tiểu Hoa rời khỏi thôn, tới thẳng một sơn đạo.
Hiển nhiên tiểu Hoa đã vô cùng quen thuộc với nơi này, dẫn theo Long Trần một đường tiến về phía trước, tiểu Hoa đeo cung tên, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, nghe ngóng thanh âm ở phụ cận.
Có đôi khi còn dẫn theo Long Trần đi xem một số cạm bẫy được bố trí chung quanh, xem có thể đợi được một số dã thú không.
Có điều khiến người ta thất vọng là, trên đường đi kiểm tra mười mấy cạm bẫy, không có một cái nào được kích phát, không có bất kỳ thu hoạch gì.
- Đúng là khiến người ta chán ngán, mấy ngày nay trong thôn không có thịt, chúng ta rất bức thiết cần thịt để bổ sung thể lực, nếu không rất khó bắt được con mồi.
Lão giả đó nhướng mày.
- Gia gia, Long Trần là nam nhân của ta, sau này cũng là một thành viên trong thôn, hắn có quyền được biết chuyện này.
Tiểu Hoa nghĩa chính ngôn từ nói.
Nghe tiểu Hoa nói như vậy, lão giả đó không nói nữa, người khác cũng đều ăn nốt cháo trong bát, quay về nhà, chỉ để lại ba người bọn Long Trần.
- Ma thú đó bị chúng ta hiến tế rồi.
Tiểu Hoa nhìn vào mắt Long Trần, nói.
- Hiến tế?
Long Trần cả kinh, hắn lần đầu tiên nghe thấy chữ này.
- Đúng vậy, lúc ấy thương thế của ngươi quá nặng, tùy thời đều sẽ chết, chúng ta không biết làm sao, liền đưa ngươi tới trước mặt thần rừng.
Thần rừng cứu trị cho đem ngươi, nhưng chúng ta cần hiến tế con Nham Báo đó cho hắn, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngươi trong thời gian ba ngày ngắn ngủi đã có thể hoàn toàn bình phục.
Tiểu Hoa nói.
Trong lòng Long Trần chấn động mãnh liệt, thế giới này không ngờ thật sự có thần tồn tại, điều này hoàn toàn làm đảo lộn nhận thức của hắn.
- Không chỉ là như vậy, thương thế của ngươi thật sự quá nặng, chúng ta trừ Nham Báo đó ra, con hiến tế toàn bộ tất cả huyết nhục trong thôn.
Cho dù là như vậy, chúng ta vẫn nợ thần rừng rất nhiều huyết nhục, chúng ta cần tiếp tục săn thú để trả nợ.
Tiểu Hoa buồn bã nói.
Long Trần lúc này mới hiểu, vì sao cả thôn xóm chỉ ăn cháo, không thấy thịt.
Nghĩ tới những tráng hán này phải dựa vào huyết nhục để đề thăng thể lực, vì mình, lại chỉ có thể đói bụng đi săn, trong lòng không khỏi buồn bã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Long Trần, ta nói với ngươi những cái này, không phải muốn ngươi áy náy, nhưng ngươi hiện tại cũng là một thành viên trong thôn, ta cảm thấy ngươi có quyền được biết chân tướng.
Tiểu Hoa kéo tay Long Trần, ôn nhu nói.
Tiểu Hoa càng nói như vậy, Long Trần càng cảm thấy áy náy, trường kỳ sinh hoạt trong hoàn cảnh tàn khốc như đế đô, loại tín nhiệm này khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Có thể nói cho ta biết thần rừng của các ngươi là thế nào không?
Tiểu Hoa nhìn nhìn gia gia, thấy gia gia gật đầu, mới kể lại một sự thật giống như cố sự thần thoại cho Long Trần.
Thì ra thôn này vừa thành lập không lâu, tổ tiên của bọn họ liền phát hiện một gốc đại thụ vô cùng thần kỳ, tổ tiên của bọn họ từng có một lần bị ma thú tập kích, thiếu chút nữa thì chết, kết quả chạy tới trước cây đại thụ này.
Đại thụ đó nhỏ xuống một giọt chất lỏng, tổ tiên bọn họ chỉ mất thời gian nửa ngày ngắn ngủi, vết thương nặng trên người hoàn toàn khôi phục.
Để cảm nhiệm ân đức của đại thụ, bọn họ liệp sát một con dã thú, làm tế phẩm đặt trước đại thụ, bọn họ phát hiện, cây đại thụ đó không ngờ trong nháy mắt đã hấp thu hết dã thú.
Từ đó về sau, mỗi khi có người bị thương, đều chạy đến chỗ đại thụ để trị liệu, đại thụ mỗi lần đều sẽ chữa khỏi cho bọn họ.
Để tỏ ý tôn kính với đại thụ, bọn họ liền gọi nó là thần rừng, không lâu sau bởi vì bọn họ hiến tế quá nhiều dã thú, đại thụ đó không ngờ bắt đầu câu thông với bọn họ, cũng lập khế ước với bọn họ.
Nó có thể chữa thương cho người trong thôn, nhưng nó cần hiến tế để hồi báo, về phần hồi báo bao nhiêu, phải xem thương thế nặng nhẹ thế nào.
Cái này giống như y sư nhận thù lao vậy, có điều nhiều năm như vậy trôi qua, thần rừng không nhận bao nhiêu thù lao.
Bọn họ cũng không cần hiến tế quá nhiều, chỉ là Long Trần lại ngoại lệ, thần rừng ra giá kinh người mới bằng lòng cứu trị cho Long Trần.
- Nó muốn gì?
Long Trần hỏi.
Tiểu Hoa nhìn nhìn Long Trần, cắn răng một cái nói:
- Mười con ma thú cấp một, một con ma thú cấp hai.
Long Trần biến sắc, một con ma thú cấp một, đã cần lực lượng của toàn thôn đi đối phó, hơn nữa còn mang theo phiêu lưu cực lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà một con ma thú cấp hai, vậy cần mấy vị cường giả Ngưng Huyết cảnh hợp lực mới có thể kích sát, đối với bọn tiểu Hoa mà nói, đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành, cái gọi là thần rừng đó quả thực là muốn bức người ta vào chỗ chết.
Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Long Trần, tiểu Hoa vội vàng nói:
- Long Trần, ngươi ngàn vạn lần đừng sinh ra lòng oán hận đối với thần rừng.
Nó rất công bằng, nhiều năm như vậy, bất kể chúng ta bị thương bao nhiêu, nó đều chỉ nhận từng ấy thù lao, lần này cần nhiều như vậy, tuyệt đối là có nguyên nhân
Huống hồ ngươi hiện tại đã khỏe, chỉ cần chúng ta đồng lòng hợp sức, tin rằng rất nhanh có thể trả nợ cho thần rừng.
Đừng nói là một con ma thú cấp hai, cho dù là mười con ma thú cấp hai, chúng ta cũng sẽ đáp ứng, chúng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết được, hu hu...
Nói đến về sau, tiểu Hoa đã gục vào trong lòng Long Trần mà khóc lên nấc, lão giả đó cũng thở dài một tiếng, nói:
- Long Trần, thần rừng tuyệt đối là công bằng, nó nhận thù lao cao như vậy, tuyệt đối là có đạo lý của nó, ngươi đừng tức giận.
- Ta muốn đi gặp thần rừng.
Long Trần nói, hắn muốn làm rõ thần rừng này rốt cuộc là gì.
Về phần giá nó đưa ra, Long Trần cũng không để ở trong lòng, hiện tại thân thể hắn đã khôi phục, có thể miểu sát ma thú cấp một, ma thú cấp hai, chỉ cần nó không trốn, cũng có thể bắt được.
Ma thú cấp hai chỉ tương đương với cường giả Ngưng Huyết cảnh nhân loại mà thôi, chỉ là thân thể ma thú quá cường hãn, nhân loại cùng cấp không phải là đối thủ của là ma thú.
Có điều Long Trần là ai, trừ cường giả Dịch Cân cảnh ra, hắn không ngại bất kỳ Ngưng Huyết cảnh nào, hắn không thích nợ người khác, nếu xác định thần rừng này không phải loại lừa gạt, hắn muốn trả nợ sớm một chút, ngoài ra hắn muốn biết, cái gọi là thần, rốt cuộc là gì.
Được gia gia nàng ta đồng ý, Long Trần đi theo tiểu Hoa rời khỏi thôn, tới thẳng một sơn đạo.
Hiển nhiên tiểu Hoa đã vô cùng quen thuộc với nơi này, dẫn theo Long Trần một đường tiến về phía trước, tiểu Hoa đeo cung tên, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, nghe ngóng thanh âm ở phụ cận.
Có đôi khi còn dẫn theo Long Trần đi xem một số cạm bẫy được bố trí chung quanh, xem có thể đợi được một số dã thú không.
Có điều khiến người ta thất vọng là, trên đường đi kiểm tra mười mấy cạm bẫy, không có một cái nào được kích phát, không có bất kỳ thu hoạch gì.
- Đúng là khiến người ta chán ngán, mấy ngày nay trong thôn không có thịt, chúng ta rất bức thiết cần thịt để bổ sung thể lực, nếu không rất khó bắt được con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro