Ngươi thật nhàm...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
- Lời nói của tên vô lại này có đôi khi vẫn đáng tin, tỷ tỷ ngươi hãy cầm đi.
Diệp Tri Thu gật đầu, bỏ Huyền Linh Diệu Quả vào giới chỉ, cảm kích nói:
- Như vậy đa tạ hai vị, phần ân tình này Tri Thu nhớ kỹ.
- Được rồi, chia của xong rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cá nướng đi.
Đường Uyển Nhi kéo Diệp Tri Thu, nói.
Long Trần bĩu môi, lắc đầu nói:
- Các ngươi đi đi, ta không đi đâu.
- Nếu ngươi không đi, chúng ta lấy đâu ra cá nướng mà ăn?
Đường Uyển Nhi cả giận nói.
- Có lầm không đó, vì sao ăn cá của ta mà người mời khách lại là ngươi?
Long Trần đương nhiên là có chút khó chịu.
- Ngươi là thủ hạ của ta, của ngươi cũng chính là của ta, ngươi muốn tạo phản à?
Đường Uyển Nhi chống nhanh, nói.
Long Trần:
- ...
Sau một tiếng đồng hồ, cuối một sơn cốc, nước đầm trong suốt, nước chảy róc rách, trên đá to sạch sẽ, cá nướng thơm phức.
- Long Trần đúng là có bản lĩnh, không ngờ có thể lấy được Kỳ Lăng Ngư và mật của Điệp Ngọc Phong.
Diệp Tri Thu ăn cá nướng, rất hiếm thấy tán dương một cái câu.
Có điều Long Trần lấy ra chỉ là mật bình thường, trộn một ít mật của Phong Vương, vị rất ngọt, nếu trực tiếp uống mật Phong Vương, hắn cũng có chút tiếc rẻ, như vậy thì quá lãng phí.
Long Trần vừa nướng cá vừa giơ ngón tay cái về phía Diệp Tri Thu, vẻ mặt tán thưởng nói:
- Tri Thu tiểu thư đúng là minh bạch lí lẽ, không giống như người nào đó, ăn của người khác, uống của người khác, ngay cả một tiếng cũng không nói.
Long Trần miệng thì nói, mắt lại liếc về phía Đường Uyển Nhi ở bên cạnh, Đường Uyển Nhi lúc này đang ăn cá nướng, uống mật của Điệp Ngọc Phong, trên mặt toàn là vẻ say mê.
Lúc này tâm tình của Đường Uyển Nhi rất tốt, làm bộ như nghe không thấy Long Trần nói gì, nàng ta biết Long Trần chính là cố ý chọc giận nàng ta, nếu tức giận thì thành trúng gian kế của Long Trần.
- Long Trần, Lôi Thiên Thương hận ngươi thì ta còn có thể lý giải, nhưng ta rất lạ, vì sao Tề Tín nhìn thấy ngươi, lại giống như chó điên cắn người vậy?
Đường Uyển Nhi có chút khó hiểu nói.
-Câu hỏi ngây thơ như vậy mà cũng hỏi ra được à? Đương nhiên là ghen tị với vẻ đẹp trai của ta rồi!
Miệng Long Trần nhét đầy thịt cá, nói một cách mơ hồ không rõ.
- Nói chuyện đứng đắn với ngươi mà? Con người ngươi làm sao vậy!
Đường Uyển Nhi giận dữ nói.
- Cái này cũng không thể trách ta, con người của ta bình thường rất đứng đắn, mấu chốt là gặp phải ngươi, ta liền không kìm lòng được, con người của ta rất dễ bị lây bệnh!
Long Trần nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Hỗn đản, ngươi mới là không đứng đắn.
Đường Uyển Nhi sao không nghe ra Long Trần đang vòng vo mắng người, ném đầu cá trong tay về phía Long Trần.
Long Trần cười hì hì né đầu cá, thấy Đường Uyển Nhi thật sự có chút tức giận, biết không thể đùa quá đà, vội vàng lại rót một chén mật cho Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu.
- Mật Phong Vương hiện tại các ngươi đang uống chính là nhờ hắn mà có được.
Long Trần kể lại từ đầu chí cuối chuyện mình "Phối hợp" với Tề Tín tấn công tổ ong như thế nào, dù sao tố chất tâm lý của Long Trần cũng rất tốt, cảm thấy chuyện có thể nói với ngươi khác thì sẽ không giấu diếm.
Sau khi Long Trần kể xong, Diệp Tri Thu thở dài, lắc đầu nói:
- Tề Tín này cũng đúng là xui xẻo, sao lại trêu chọc ngươi chứ.
Đường Uyển Nhi thì rất không có tiết tháo tựa vào vai Diệp Tri Thu, cười tới run cả người, cảm thấy sắp không thở nổi.
- Long Trần, ngươi thật sự rất. . .xấu xa.
Đường Uyển Nhi thở gấp nói, trên mặt đỏ ửng, có một nét đẹp khác lạ.
Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu lúc này mới hiểu vì sao Tề Tín lúc ấy lại điên cuồng như vậy, tuy hắn về sau có thể là cố ý.
Nhưng trước đó tức tới run cả người tuyệt đối là thật, muốn giả vờ cũng không được, nghe thấy Long Trần nói như vậy, tất cả đều trở nên đương nhiên, đổi lại là ai cũng phải tức tới ngắc ngoải.
Long Trần nhìn vẻ mặt của Đường Uyển Nhi, không có hảo ý nói:
- Uyển Nhi tiểu thư, những lời này của ngươi nếu như lúc nói có thể làm nũng một chút thì ta sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
- Long Trần chết tiệt, không nói nổi vài ba câu đứng đắn, không để ý tới ngươi nữa.
Đường Uyển Nhi quay đầu đi, cố ý không nhìn Long Trần.
Diệp Tri Thu bỗng nhiên nhắc nhở:
- Long Trần, tuy chiến lực của ngươi cường hãn, có điều tu vi của ngươi chỉ có Ngưng Huyết trung kỳ, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.
Tuy lần này chúng ta khiến Lôi Thiên Thương, Tề Tín chịu thiệt, nhưng cũng không phải là bọn họ yếu, mà là trong lòng bọn họ có cố kỵ, không dám dùng toàn lực, ngươi phải cẩn trọng chứ không được khinh suất.
Tuy Diệp Tri Thu tính tình lạnh lùng, nhưng hiển nhiên là ổn trọng hơn Đường Uyển Nhi, thấy Long Trần cợt nhả, cho nên lên tiếng nhắc nhở Long Trần một chút.
Long Trần ngẩn ra:
- Nói như vậy, các ngươi đều không dùng toàn lực.
- Ừ, tuy Huyền Linh Diệu Quả trọng yếu, nhưng thí luyện hạch tâm còn trọng yếu hơn, không ai muốn bị thương vào lúc này, bởi vì còn mười ngày nữa chính là thời gian khảo hạch cuối cùng, có lấy được danh ngạch hạch tâm hay không thì chính vào ngày này.
Đường Uyển Nhi lúc này cũng không còn tức giận, nghiêm mặt nói.
Long Trần gật gật đầu, chẳng trách luôn cảm giác thiếu chút gì đó, trong cảm nhận của hắn, cường giả cấp quái vật, chiến lực không nên chỉ có như vậy.
Thì ra bọn họ hướng mục tiêu vào khảo hạch cuối cùng, nếu nói như vậy thì rõ rồi.
Bỗng nhiên Long Trần nói với Đường Uyển Nhi:
- Ngươi có thể triệu hồi ra phong nhận của ngươi cho ta nhìn kỹ không.
Diệp Tri Thu gật đầu, bỏ Huyền Linh Diệu Quả vào giới chỉ, cảm kích nói:
- Như vậy đa tạ hai vị, phần ân tình này Tri Thu nhớ kỹ.
- Được rồi, chia của xong rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cá nướng đi.
Đường Uyển Nhi kéo Diệp Tri Thu, nói.
Long Trần bĩu môi, lắc đầu nói:
- Các ngươi đi đi, ta không đi đâu.
- Nếu ngươi không đi, chúng ta lấy đâu ra cá nướng mà ăn?
Đường Uyển Nhi cả giận nói.
- Có lầm không đó, vì sao ăn cá của ta mà người mời khách lại là ngươi?
Long Trần đương nhiên là có chút khó chịu.
- Ngươi là thủ hạ của ta, của ngươi cũng chính là của ta, ngươi muốn tạo phản à?
Đường Uyển Nhi chống nhanh, nói.
Long Trần:
- ...
Sau một tiếng đồng hồ, cuối một sơn cốc, nước đầm trong suốt, nước chảy róc rách, trên đá to sạch sẽ, cá nướng thơm phức.
- Long Trần đúng là có bản lĩnh, không ngờ có thể lấy được Kỳ Lăng Ngư và mật của Điệp Ngọc Phong.
Diệp Tri Thu ăn cá nướng, rất hiếm thấy tán dương một cái câu.
Có điều Long Trần lấy ra chỉ là mật bình thường, trộn một ít mật của Phong Vương, vị rất ngọt, nếu trực tiếp uống mật Phong Vương, hắn cũng có chút tiếc rẻ, như vậy thì quá lãng phí.
Long Trần vừa nướng cá vừa giơ ngón tay cái về phía Diệp Tri Thu, vẻ mặt tán thưởng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tri Thu tiểu thư đúng là minh bạch lí lẽ, không giống như người nào đó, ăn của người khác, uống của người khác, ngay cả một tiếng cũng không nói.
Long Trần miệng thì nói, mắt lại liếc về phía Đường Uyển Nhi ở bên cạnh, Đường Uyển Nhi lúc này đang ăn cá nướng, uống mật của Điệp Ngọc Phong, trên mặt toàn là vẻ say mê.
Lúc này tâm tình của Đường Uyển Nhi rất tốt, làm bộ như nghe không thấy Long Trần nói gì, nàng ta biết Long Trần chính là cố ý chọc giận nàng ta, nếu tức giận thì thành trúng gian kế của Long Trần.
- Long Trần, Lôi Thiên Thương hận ngươi thì ta còn có thể lý giải, nhưng ta rất lạ, vì sao Tề Tín nhìn thấy ngươi, lại giống như chó điên cắn người vậy?
Đường Uyển Nhi có chút khó hiểu nói.
-Câu hỏi ngây thơ như vậy mà cũng hỏi ra được à? Đương nhiên là ghen tị với vẻ đẹp trai của ta rồi!
Miệng Long Trần nhét đầy thịt cá, nói một cách mơ hồ không rõ.
- Nói chuyện đứng đắn với ngươi mà? Con người ngươi làm sao vậy!
Đường Uyển Nhi giận dữ nói.
- Cái này cũng không thể trách ta, con người của ta bình thường rất đứng đắn, mấu chốt là gặp phải ngươi, ta liền không kìm lòng được, con người của ta rất dễ bị lây bệnh!
Long Trần nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Hỗn đản, ngươi mới là không đứng đắn.
Đường Uyển Nhi sao không nghe ra Long Trần đang vòng vo mắng người, ném đầu cá trong tay về phía Long Trần.
Long Trần cười hì hì né đầu cá, thấy Đường Uyển Nhi thật sự có chút tức giận, biết không thể đùa quá đà, vội vàng lại rót một chén mật cho Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu.
- Mật Phong Vương hiện tại các ngươi đang uống chính là nhờ hắn mà có được.
Long Trần kể lại từ đầu chí cuối chuyện mình "Phối hợp" với Tề Tín tấn công tổ ong như thế nào, dù sao tố chất tâm lý của Long Trần cũng rất tốt, cảm thấy chuyện có thể nói với ngươi khác thì sẽ không giấu diếm.
Sau khi Long Trần kể xong, Diệp Tri Thu thở dài, lắc đầu nói:
- Tề Tín này cũng đúng là xui xẻo, sao lại trêu chọc ngươi chứ.
Đường Uyển Nhi thì rất không có tiết tháo tựa vào vai Diệp Tri Thu, cười tới run cả người, cảm thấy sắp không thở nổi.
- Long Trần, ngươi thật sự rất. . .xấu xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Uyển Nhi thở gấp nói, trên mặt đỏ ửng, có một nét đẹp khác lạ.
Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu lúc này mới hiểu vì sao Tề Tín lúc ấy lại điên cuồng như vậy, tuy hắn về sau có thể là cố ý.
Nhưng trước đó tức tới run cả người tuyệt đối là thật, muốn giả vờ cũng không được, nghe thấy Long Trần nói như vậy, tất cả đều trở nên đương nhiên, đổi lại là ai cũng phải tức tới ngắc ngoải.
Long Trần nhìn vẻ mặt của Đường Uyển Nhi, không có hảo ý nói:
- Uyển Nhi tiểu thư, những lời này của ngươi nếu như lúc nói có thể làm nũng một chút thì ta sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
- Long Trần chết tiệt, không nói nổi vài ba câu đứng đắn, không để ý tới ngươi nữa.
Đường Uyển Nhi quay đầu đi, cố ý không nhìn Long Trần.
Diệp Tri Thu bỗng nhiên nhắc nhở:
- Long Trần, tuy chiến lực của ngươi cường hãn, có điều tu vi của ngươi chỉ có Ngưng Huyết trung kỳ, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.
Tuy lần này chúng ta khiến Lôi Thiên Thương, Tề Tín chịu thiệt, nhưng cũng không phải là bọn họ yếu, mà là trong lòng bọn họ có cố kỵ, không dám dùng toàn lực, ngươi phải cẩn trọng chứ không được khinh suất.
Tuy Diệp Tri Thu tính tình lạnh lùng, nhưng hiển nhiên là ổn trọng hơn Đường Uyển Nhi, thấy Long Trần cợt nhả, cho nên lên tiếng nhắc nhở Long Trần một chút.
Long Trần ngẩn ra:
- Nói như vậy, các ngươi đều không dùng toàn lực.
- Ừ, tuy Huyền Linh Diệu Quả trọng yếu, nhưng thí luyện hạch tâm còn trọng yếu hơn, không ai muốn bị thương vào lúc này, bởi vì còn mười ngày nữa chính là thời gian khảo hạch cuối cùng, có lấy được danh ngạch hạch tâm hay không thì chính vào ngày này.
Đường Uyển Nhi lúc này cũng không còn tức giận, nghiêm mặt nói.
Long Trần gật gật đầu, chẳng trách luôn cảm giác thiếu chút gì đó, trong cảm nhận của hắn, cường giả cấp quái vật, chiến lực không nên chỉ có như vậy.
Thì ra bọn họ hướng mục tiêu vào khảo hạch cuối cùng, nếu nói như vậy thì rõ rồi.
Bỗng nhiên Long Trần nói với Đường Uyển Nhi:
- Ngươi có thể triệu hồi ra phong nhận của ngươi cho ta nhìn kỹ không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro