Tiểu Tuyết tới...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Người trong thôn đều tập hợp lại một chỗ, tay cầm trường mâu, thần sắc khẩn trương, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Ở phía trước bọn họ là một con sói nhỏ dài hơn ba thước, nhìn qua thì giống như chó hoang bình thường, chỉ có điều cả người tỏa ra khí tức hung lệ, khiến người ta không rét mà run.
Đặc biệt là cặp mắt đó, tràn ngập lãnh ý khát máu, khiến những thợ săn hàng năm chém giết với dã thú cũng phải vô cùng khẩn trương, giống như tiểu gia hỏa này còn khủng bố hơn ma thú bình thường.
Vốn mọi người đều đang nghỉ ngơi, đột nhiên trẻ con đang chơi trong sân phát ra tiếng hét hoảng sợ, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Khi bọn họ nhìn thấy con sói con này, ai nấy đều hoảng sợ, trên tường vây của bọn họ phủ đầy bụi gai có độc, ma thú trời sinh rất e ngại thứ này, sẽ không cố lao vào.
Nhưng con ma thú này không ngờ vẫn vào, lập tức khiến mọi người cảnh giác, đều đốt lửa cầm đuốc đánh nó.
- Dừng tay.
Một thanh âm truyền đến, một đạo thân ảnh giống như gió xoáy, ôm lấy ma thú vô cùng hung lệ đó vào trong lòng.
Người đó chính là Long Trần, hắn quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, ma thú đó không ngờ là Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết lúc này đã trưởng thành hơn rất nhiều, có điều trên lông tơ vốn trắng ngần toàn là nước bùn, cũng có không ít vết máu.
Cả người trên dưới có mấy chục vết thương, vài chỗ còn đang nhỏ máu, có chỗ thậm chí có thể nhìn thấy cả xương, vô cùng dọa người.
- Ô ô.
Tiểu Tuyết nhìn thấy Long Trần, vẻ hung lệ trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu và quyến luyến, đầu cọ đi cọ lại trên mặt Long Trần.
Vốn mọi người khi nhìn thấy Long Trần, bỗng nhiên ôm lấy một con ma thú cực độ nguy hiểm, đều sợ tới mặt mũi trắng bệch.
Đó chính là ma thú, cuồng bạo thành tính, cho dù là một con ma thú còn nhỏ, cũng có lực công kích cường đại hơn cả dã thú bình thường.
Nhưng biểu hiện của ma thú đó khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đây đâu phải là ma thú gì, rõ ràng là một con chó nhỏ thấy chủ nhân mà.
- Tiểu Tuyết, ngươi chịu khổ rồi.
Long Trần nhìn vết thương trên người Tiểu Tuyết, không khỏi có chút nghẹn ngào.
Lúc trước khi Long Trần dẫn dụ Anh Hầu rời đi, không biết là A Man quên Tiểu Tuyết, hay là Tiểu Tuyết tự mình lén chạy ra ngoài, không ngờ dựa vào khứu giác đặc hữu của Lang tộc mà một đường tìm tới đây.
Nhưng trên đường đi ngàn dặm xa xôi, dã thú vô số, nguy cơ bốn bề, hiển nhiên Tiểu Tuyết cũng một đường trải qua vô số hung hiểm.
Nó vốn chỉ dài hơn một thước, hiện giờ đã dài hơn ba thước, hiển nhiên trên đường đi toàn là dựa vào tự mình liệp sát dã thú, khiến bản thân nỗ lực trưởng thành.
- Ô ô...
Tiểu Tuyết dùng đầu ấn ấn Long Trần, không ngờ đang an ủi Long Trần, tuy nó không biết nói, nhưng linh hồn của Long Trần có một tia liên hệ với nó, có thể hiểu được ý tứ của nó.
Điều này khiến Long Trần càng thêm áy náy, ôm lấy Tiểu Tuyết, chào hỏi mọi người, sau khi nói với bọn họ đây là sủng vật của mình, mọi người mới yên lòng.
Long Trần ôm Tiểu Tuyết vào phòng, cẩn thận kiểm tra vết thương của Tiểu Tuyết, có một số là dấu răng, đó là bị dã thú khác cắn bị thương.
Hơn nữa một chân của nó cũng sưng to, còn có mùi huyết nhục thối rữa, Long Trần nhìn một cái, nơi đó có hai lỗ máu nho nhỏ.
Chắc là răng nanh của độc xà nào đó lưu lại, may mà Tiểu Tuyết thể chất cường hãn, không ngờ có thể ngăn cản loại độc tính này, nếu đổi lại là dã thú khác, chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Long Trần bảo tiểu Hoa lấy một chậu nước trong, Long Trần bỏ thêm một viên thuốc vào nước, đợi sau khi thuốc hòa tan, bắt đầu rửa vết thương cho Tiểu Tuyết.
Hiện giờ trên người Tiểu Tuyết đầy vết thương, rất nhiều chỗ đã nhiễm trùng, trên chân cũng có một bộ phận thịt thối rữa, phải cắt đi.
Nhìn Long Trần rửa vết thương cho Tiểu Tuyết, tiểu Hoa ở bên cạnh không khỏi da đầu ngứa ran, đặc biệt khi nhìn thấy Long Trần cúi đầu dùng dao nhỏ cắt đi thịt trên chân nó.
Đầu Tiểu Tuyết vừa hay tới cổ Long Trần, chỉ cần nó há miệng, cổ Long Trần lập tức sẽ bị cắn đứt.
Có điều bất luận là rửa vết thương hay là cắt thịt thối, Tiểu Tuyết cho dù đau tới cả người run rẩy, cũng không rên một tiếng.
Cho tới sau nửa canh giờ, sau khi Long Trần bôi thuốc mỡ lên người Tiểu Tuyết, băng bó tất cả vết thương xong, tiểu Hoa ở bên cạnh nhìn thôi mà cũng sắp thoát lực rồi.
Nhìn tiểu Hoa như trút được gánh nặng ở bên cạnh, Long Trần mỉm cười, đặt Tiểu Tuyết lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Tuyết, nói:
- Nó là bạn của ta, ngươi không cần lo lắng.
Tiểu Hoa nhìn Tiểu Tuyết ngủ yên trong lòng Long Trần, lắc đầu nói:
- Vừa rồi thực sự khiến ta sợ muốn chết, nhân loại không ngờ có thể làm bạn với ma thú.
Long Trần mỉm cười nói:
- Có đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma thú, nếu không tổ tiên các ngươi cũng sẽ không dẫn các ngươi tới đây.
Khi ma thú muốn tập kích người, còn có một số dấu hiệu để ngươi phòng bị, mà khi con người muốn tập kích ngươi, ngươi căn bản là khó lòng phòng bị, khi ngươi cảm thấy nguy hiểm thì ngươi đã chết rồi.
Cho nên tổ tiên của các ngươi là người rất trí tuệ, biết nguy hiểm ngoài sáng kỳ thật cũng không quá nguy hiểm, nguy hiểm không nhìn thấy mới là nguy hiểm nhất.
Đối với lời nói của Long Trần, tiểu Hoa nghe mà mê mang, hiển nhiên không hiểu ý tứ của hắn, có điều nghe hắn khen ngợi tổ tiên của mình, không khỏi lòng hoa nở rộ.
- Hy vọng tương lai chúng ta sinh con, nó cũng thông minh, dũng cảm như ngươi, vậy ta sẽ trở thành người có công lao lớn nhất trong thôn rồi.
Tiểu Hoa hưng phấn nói.
Mặt Long Trần cứng đờ, có điều nhìn khuôn mặt ngây thơ của tiểu Hoa, trong lòng cười khổ, chắc nha đầu này không biết, sinh con là một hành vi vô cùng phức tạp, hơn nữa hệ số độ khó động tác khá là cao.
Tiểu Hoa giống như một hài tử ngây thơ, tuy Long Trần thích, nhưng không sinh ra được tình cảm nam nữ.
Ở phía trước bọn họ là một con sói nhỏ dài hơn ba thước, nhìn qua thì giống như chó hoang bình thường, chỉ có điều cả người tỏa ra khí tức hung lệ, khiến người ta không rét mà run.
Đặc biệt là cặp mắt đó, tràn ngập lãnh ý khát máu, khiến những thợ săn hàng năm chém giết với dã thú cũng phải vô cùng khẩn trương, giống như tiểu gia hỏa này còn khủng bố hơn ma thú bình thường.
Vốn mọi người đều đang nghỉ ngơi, đột nhiên trẻ con đang chơi trong sân phát ra tiếng hét hoảng sợ, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Khi bọn họ nhìn thấy con sói con này, ai nấy đều hoảng sợ, trên tường vây của bọn họ phủ đầy bụi gai có độc, ma thú trời sinh rất e ngại thứ này, sẽ không cố lao vào.
Nhưng con ma thú này không ngờ vẫn vào, lập tức khiến mọi người cảnh giác, đều đốt lửa cầm đuốc đánh nó.
- Dừng tay.
Một thanh âm truyền đến, một đạo thân ảnh giống như gió xoáy, ôm lấy ma thú vô cùng hung lệ đó vào trong lòng.
Người đó chính là Long Trần, hắn quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, ma thú đó không ngờ là Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết lúc này đã trưởng thành hơn rất nhiều, có điều trên lông tơ vốn trắng ngần toàn là nước bùn, cũng có không ít vết máu.
Cả người trên dưới có mấy chục vết thương, vài chỗ còn đang nhỏ máu, có chỗ thậm chí có thể nhìn thấy cả xương, vô cùng dọa người.
- Ô ô.
Tiểu Tuyết nhìn thấy Long Trần, vẻ hung lệ trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu và quyến luyến, đầu cọ đi cọ lại trên mặt Long Trần.
Vốn mọi người khi nhìn thấy Long Trần, bỗng nhiên ôm lấy một con ma thú cực độ nguy hiểm, đều sợ tới mặt mũi trắng bệch.
Đó chính là ma thú, cuồng bạo thành tính, cho dù là một con ma thú còn nhỏ, cũng có lực công kích cường đại hơn cả dã thú bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng biểu hiện của ma thú đó khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đây đâu phải là ma thú gì, rõ ràng là một con chó nhỏ thấy chủ nhân mà.
- Tiểu Tuyết, ngươi chịu khổ rồi.
Long Trần nhìn vết thương trên người Tiểu Tuyết, không khỏi có chút nghẹn ngào.
Lúc trước khi Long Trần dẫn dụ Anh Hầu rời đi, không biết là A Man quên Tiểu Tuyết, hay là Tiểu Tuyết tự mình lén chạy ra ngoài, không ngờ dựa vào khứu giác đặc hữu của Lang tộc mà một đường tìm tới đây.
Nhưng trên đường đi ngàn dặm xa xôi, dã thú vô số, nguy cơ bốn bề, hiển nhiên Tiểu Tuyết cũng một đường trải qua vô số hung hiểm.
Nó vốn chỉ dài hơn một thước, hiện giờ đã dài hơn ba thước, hiển nhiên trên đường đi toàn là dựa vào tự mình liệp sát dã thú, khiến bản thân nỗ lực trưởng thành.
- Ô ô...
Tiểu Tuyết dùng đầu ấn ấn Long Trần, không ngờ đang an ủi Long Trần, tuy nó không biết nói, nhưng linh hồn của Long Trần có một tia liên hệ với nó, có thể hiểu được ý tứ của nó.
Điều này khiến Long Trần càng thêm áy náy, ôm lấy Tiểu Tuyết, chào hỏi mọi người, sau khi nói với bọn họ đây là sủng vật của mình, mọi người mới yên lòng.
Long Trần ôm Tiểu Tuyết vào phòng, cẩn thận kiểm tra vết thương của Tiểu Tuyết, có một số là dấu răng, đó là bị dã thú khác cắn bị thương.
Hơn nữa một chân của nó cũng sưng to, còn có mùi huyết nhục thối rữa, Long Trần nhìn một cái, nơi đó có hai lỗ máu nho nhỏ.
Chắc là răng nanh của độc xà nào đó lưu lại, may mà Tiểu Tuyết thể chất cường hãn, không ngờ có thể ngăn cản loại độc tính này, nếu đổi lại là dã thú khác, chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Long Trần bảo tiểu Hoa lấy một chậu nước trong, Long Trần bỏ thêm một viên thuốc vào nước, đợi sau khi thuốc hòa tan, bắt đầu rửa vết thương cho Tiểu Tuyết.
Hiện giờ trên người Tiểu Tuyết đầy vết thương, rất nhiều chỗ đã nhiễm trùng, trên chân cũng có một bộ phận thịt thối rữa, phải cắt đi.
Nhìn Long Trần rửa vết thương cho Tiểu Tuyết, tiểu Hoa ở bên cạnh không khỏi da đầu ngứa ran, đặc biệt khi nhìn thấy Long Trần cúi đầu dùng dao nhỏ cắt đi thịt trên chân nó.
Đầu Tiểu Tuyết vừa hay tới cổ Long Trần, chỉ cần nó há miệng, cổ Long Trần lập tức sẽ bị cắn đứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều bất luận là rửa vết thương hay là cắt thịt thối, Tiểu Tuyết cho dù đau tới cả người run rẩy, cũng không rên một tiếng.
Cho tới sau nửa canh giờ, sau khi Long Trần bôi thuốc mỡ lên người Tiểu Tuyết, băng bó tất cả vết thương xong, tiểu Hoa ở bên cạnh nhìn thôi mà cũng sắp thoát lực rồi.
Nhìn tiểu Hoa như trút được gánh nặng ở bên cạnh, Long Trần mỉm cười, đặt Tiểu Tuyết lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Tuyết, nói:
- Nó là bạn của ta, ngươi không cần lo lắng.
Tiểu Hoa nhìn Tiểu Tuyết ngủ yên trong lòng Long Trần, lắc đầu nói:
- Vừa rồi thực sự khiến ta sợ muốn chết, nhân loại không ngờ có thể làm bạn với ma thú.
Long Trần mỉm cười nói:
- Có đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma thú, nếu không tổ tiên các ngươi cũng sẽ không dẫn các ngươi tới đây.
Khi ma thú muốn tập kích người, còn có một số dấu hiệu để ngươi phòng bị, mà khi con người muốn tập kích ngươi, ngươi căn bản là khó lòng phòng bị, khi ngươi cảm thấy nguy hiểm thì ngươi đã chết rồi.
Cho nên tổ tiên của các ngươi là người rất trí tuệ, biết nguy hiểm ngoài sáng kỳ thật cũng không quá nguy hiểm, nguy hiểm không nhìn thấy mới là nguy hiểm nhất.
Đối với lời nói của Long Trần, tiểu Hoa nghe mà mê mang, hiển nhiên không hiểu ý tứ của hắn, có điều nghe hắn khen ngợi tổ tiên của mình, không khỏi lòng hoa nở rộ.
- Hy vọng tương lai chúng ta sinh con, nó cũng thông minh, dũng cảm như ngươi, vậy ta sẽ trở thành người có công lao lớn nhất trong thôn rồi.
Tiểu Hoa hưng phấn nói.
Mặt Long Trần cứng đờ, có điều nhìn khuôn mặt ngây thơ của tiểu Hoa, trong lòng cười khổ, chắc nha đầu này không biết, sinh con là một hành vi vô cùng phức tạp, hơn nữa hệ số độ khó động tác khá là cao.
Tiểu Hoa giống như một hài tử ngây thơ, tuy Long Trần thích, nhưng không sinh ra được tình cảm nam nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro