Tiểu Tuyết tới...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Hắn đang nghĩ biện pháp lén lút rời khỏi thôn, tuy làm như vậy tiểu Hoa sẽ rất thương tâm, có điều đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Có điều trước khi rời đi, Long Trần phải làm xong tất cả mọi chuyện. Đầu tiên là trả hết thú săn cho thần rừng, sau đó nói với tiểu Hoa, những kim tệ đó nên dùng như thế nào.
Những kim tệ đó có chừng hơn hơn trăm vạn, phải bảo nàng ta sử dụng cẩn thận, đừng khiến người khác đỏ mắt.
Chỉ cần biết sử dụng kim tệ thế nào, có không gian giới chỉ, bọn họ có thể mua lương thực vật phẩm, có thể đủ cho một thôn ăn một năm.
Sự có mặt của Tiểu Tuyết khiến người trong thôn có chút khẩn trương, dù sao mấy trăm năm qua, trong thôn bọn họ, lần đầu tiên có ma thú vào ở.
Buổi sáng hôm sau, khi Tiểu Tuyết tinh thần sáng láng đi ra, mọi người lại khẩn trương, có điều Tiểu Tuyết rất thành thật đi theo bên cạnh Long Trần, chẳng thèm nhìn mọi người, vô cùng nhu thuận.
Mọi người lúc này mới yên lòng, còn có mấy hài tử xuất phát từ tò mò, mặc kệ người lớn quát mắng, lén chạy tới gần Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết lúc ban đầu cũng chẳng buồn để ý, chờ đám trẻ con quậy phá sắp tới gần nó một trượng, đột nhiên nhìn chúng một cái,
Chính là một cái nhìn này, lập tức khiến đám hài tử này giật thót, cho rằng Tiểu Tuyết sắp phát động công kích, liều mạng chay trốn, luôn miệng kêu cứu.
Có một hài tử hấp tấp quá, bị té ngã, ngồi dưới đất khóc lớn, mông ướt nhẹp.
Người lớn nhìn thấy, bọn họ phát hiện Long Trần chỉ một mực cười tủm tỉm, không có động tác gì, xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Long Trần, cho nên không nói gì.
Lúc này thấy Tiểu Tuyết chỉ lườm đã dọa cho đám hài tử nghịch ngợm khóc trời kêu đất, không khỏi cười to không thôi.
Trong Thôn lần đầu tiên có ma thú vào ở, không chỉ là bọn nhỏ, ngay cả người lớn cũng vô cùng tò mò.
- Long Trần, đây ma thú gì thế.
Người trong thôn nhìn Tiểu Tuyết, hiển nhiên nhận ra.
- Xích Diễm Tuyết Lang, sau khi trưởng thành là ma thú cấp ba.
Long Trần đáp.
- Cấp... cấp ba!
Mọi người nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt, miệng há to, cơ hồ có thể nuốt cả đầu của mình.
Bọn họ chỉ nghe nói tới ma thú cấp hai, đó còn là nghe các lão nhân nói, hơn một trăm năm trước, tổ tiên bọn họ có một lần vượt qua một khe núi, khi đi săn bắn, gặp một con ma thú cấp hai.
Lúc ấy một nhóm thợ săn ba mươi mấy người, chỉ có mười mấy người chạy thoát trở về, người còn lại đều chết hết, khiến thôn tổn thất thảm trọng.
Từ sau lần đó, bọn họ không dám vượt qua khe núi đó nữa, hơn nữa nghiêm lệnh cấm người trong thôn, vĩnh viễn không thể vượt qua khe núi.
Vốn lần này khi thần rừng chấp nhận một con ma thú cấp hai, mọi người ngay lập tức liền nghĩ tới con ma thú cấp hai khiến cả thôn tổn thất thảm trọng đó.
Lúc ấy sắc mặt mọi người đều khó coi, có điều tiểu Hoa khăng khăng muốn cứu Long Trần, bảo sau khi Long Trần khỏi rồi, phối hợpvới mọi người thì nhất định có thể trảm sát được ma thú cấp hai.
Có thể thấy được ma thú cấp hai đã thành ác mộng trong lòng mọi người, mà con sói nhỏ trước mắt này không ngờ là ma thú cấp ba còn đáng sợ hơn ma thú cấp hai, mọi người sao có thể không kinh hãi.
Sau khi ăn xong cơm trưa, mọi người tụ lại, Long Trần nói với lão giả đó:
- Trưởng thôn, ta muốn hỏi một chút, ở đâu có ma thú cấp hai?
Sắc mặt lão giả đó hơi đổi:
- Ngươi muốn...
- Ừ, ta muốn đi liệp sát ma thú cấp hai, sớm trả nhân tình cho thần rừng, cảm giác nợ nần khiến người ta không thoải mái.
Long Trần gật đầu nói.
Người cả thôn nghe vậy trong lòng giật thót, có điều Long Trần chú ý thấy, không ít người hai mắt sáng rực, bộ dạng nóng lòng muốn thử.
- Hài tử, ma thú cấp hai đã biết quả thật có một con, có điều nó rất khó đối phó.
Lão giả đó có chút do dự nói.
- Trưởng thôn yên tâm, ta hiện tại đã khỏi hẳn, ma thú cấp hai bình thường chắc không có vấn đề gì.
Long Trần cười nói.
Kỳ thật Long Trần đã khiêm tốn rồi, cho dù chưa đột phá Ngưng Huyết cảnh, ma thú cấp hai bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hiện giờ tấn thăng Ngưng Huyết cảnh, tuy là vừa mới bước vào, chưa tiến vào Ngưng Huyết nhất trọng thiên, nhưng máu đã bắt đầu tự động chiết xuất, mỗi một hơi thở máu của hắn đều đang cường hóa, lực lượng đều đang tăng trưởng.
Long Trần rất muốn tìm một con ma thú cấp hai, thử lực lượng hiện tại của mình, đồng thời cũng muốn thử xem, Ly Phong của mình có thể sáng tạo tới mấy thức.
Thấy Long Trần nói một cách khẳng định như vậy, lão giả cắn răng:
- Được, dũng sĩ toàn thôn tập hợp, mang theo trang bị tinh nhuệ nhất, chúng ta đi đi giết súc sinh đó, báo thù cho tiền bối.
- Được.
Tất cả thợ săn bộc phát ra một tiếng hoan hô, đều quay về nhà mình, lấy ra vũ khí, mang theo tất cả nhu yếu phẩm.
Long Trần nhìn mọi người khí thế ngất trời, lập tức minh bạch gì đó.
- Trưởng thôn đại nhân, việc nhỏ này không cần phiền mọi người, ngài chỉ cần nói phương vị cho ta là được rồi, một mình ta đi thôi.
Long Trần nói khẽ.
- Gì cơ?
Có điều trước khi rời đi, Long Trần phải làm xong tất cả mọi chuyện. Đầu tiên là trả hết thú săn cho thần rừng, sau đó nói với tiểu Hoa, những kim tệ đó nên dùng như thế nào.
Những kim tệ đó có chừng hơn hơn trăm vạn, phải bảo nàng ta sử dụng cẩn thận, đừng khiến người khác đỏ mắt.
Chỉ cần biết sử dụng kim tệ thế nào, có không gian giới chỉ, bọn họ có thể mua lương thực vật phẩm, có thể đủ cho một thôn ăn một năm.
Sự có mặt của Tiểu Tuyết khiến người trong thôn có chút khẩn trương, dù sao mấy trăm năm qua, trong thôn bọn họ, lần đầu tiên có ma thú vào ở.
Buổi sáng hôm sau, khi Tiểu Tuyết tinh thần sáng láng đi ra, mọi người lại khẩn trương, có điều Tiểu Tuyết rất thành thật đi theo bên cạnh Long Trần, chẳng thèm nhìn mọi người, vô cùng nhu thuận.
Mọi người lúc này mới yên lòng, còn có mấy hài tử xuất phát từ tò mò, mặc kệ người lớn quát mắng, lén chạy tới gần Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết lúc ban đầu cũng chẳng buồn để ý, chờ đám trẻ con quậy phá sắp tới gần nó một trượng, đột nhiên nhìn chúng một cái,
Chính là một cái nhìn này, lập tức khiến đám hài tử này giật thót, cho rằng Tiểu Tuyết sắp phát động công kích, liều mạng chay trốn, luôn miệng kêu cứu.
Có một hài tử hấp tấp quá, bị té ngã, ngồi dưới đất khóc lớn, mông ướt nhẹp.
Người lớn nhìn thấy, bọn họ phát hiện Long Trần chỉ một mực cười tủm tỉm, không có động tác gì, xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Long Trần, cho nên không nói gì.
Lúc này thấy Tiểu Tuyết chỉ lườm đã dọa cho đám hài tử nghịch ngợm khóc trời kêu đất, không khỏi cười to không thôi.
Trong Thôn lần đầu tiên có ma thú vào ở, không chỉ là bọn nhỏ, ngay cả người lớn cũng vô cùng tò mò.
- Long Trần, đây ma thú gì thế.
Người trong thôn nhìn Tiểu Tuyết, hiển nhiên nhận ra.
- Xích Diễm Tuyết Lang, sau khi trưởng thành là ma thú cấp ba.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Trần đáp.
- Cấp... cấp ba!
Mọi người nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt, miệng há to, cơ hồ có thể nuốt cả đầu của mình.
Bọn họ chỉ nghe nói tới ma thú cấp hai, đó còn là nghe các lão nhân nói, hơn một trăm năm trước, tổ tiên bọn họ có một lần vượt qua một khe núi, khi đi săn bắn, gặp một con ma thú cấp hai.
Lúc ấy một nhóm thợ săn ba mươi mấy người, chỉ có mười mấy người chạy thoát trở về, người còn lại đều chết hết, khiến thôn tổn thất thảm trọng.
Từ sau lần đó, bọn họ không dám vượt qua khe núi đó nữa, hơn nữa nghiêm lệnh cấm người trong thôn, vĩnh viễn không thể vượt qua khe núi.
Vốn lần này khi thần rừng chấp nhận một con ma thú cấp hai, mọi người ngay lập tức liền nghĩ tới con ma thú cấp hai khiến cả thôn tổn thất thảm trọng đó.
Lúc ấy sắc mặt mọi người đều khó coi, có điều tiểu Hoa khăng khăng muốn cứu Long Trần, bảo sau khi Long Trần khỏi rồi, phối hợpvới mọi người thì nhất định có thể trảm sát được ma thú cấp hai.
Có thể thấy được ma thú cấp hai đã thành ác mộng trong lòng mọi người, mà con sói nhỏ trước mắt này không ngờ là ma thú cấp ba còn đáng sợ hơn ma thú cấp hai, mọi người sao có thể không kinh hãi.
Sau khi ăn xong cơm trưa, mọi người tụ lại, Long Trần nói với lão giả đó:
- Trưởng thôn, ta muốn hỏi một chút, ở đâu có ma thú cấp hai?
Sắc mặt lão giả đó hơi đổi:
- Ngươi muốn...
- Ừ, ta muốn đi liệp sát ma thú cấp hai, sớm trả nhân tình cho thần rừng, cảm giác nợ nần khiến người ta không thoải mái.
Long Trần gật đầu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người cả thôn nghe vậy trong lòng giật thót, có điều Long Trần chú ý thấy, không ít người hai mắt sáng rực, bộ dạng nóng lòng muốn thử.
- Hài tử, ma thú cấp hai đã biết quả thật có một con, có điều nó rất khó đối phó.
Lão giả đó có chút do dự nói.
- Trưởng thôn yên tâm, ta hiện tại đã khỏi hẳn, ma thú cấp hai bình thường chắc không có vấn đề gì.
Long Trần cười nói.
Kỳ thật Long Trần đã khiêm tốn rồi, cho dù chưa đột phá Ngưng Huyết cảnh, ma thú cấp hai bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hiện giờ tấn thăng Ngưng Huyết cảnh, tuy là vừa mới bước vào, chưa tiến vào Ngưng Huyết nhất trọng thiên, nhưng máu đã bắt đầu tự động chiết xuất, mỗi một hơi thở máu của hắn đều đang cường hóa, lực lượng đều đang tăng trưởng.
Long Trần rất muốn tìm một con ma thú cấp hai, thử lực lượng hiện tại của mình, đồng thời cũng muốn thử xem, Ly Phong của mình có thể sáng tạo tới mấy thức.
Thấy Long Trần nói một cách khẳng định như vậy, lão giả cắn răng:
- Được, dũng sĩ toàn thôn tập hợp, mang theo trang bị tinh nhuệ nhất, chúng ta đi đi giết súc sinh đó, báo thù cho tiền bối.
- Được.
Tất cả thợ săn bộc phát ra một tiếng hoan hô, đều quay về nhà mình, lấy ra vũ khí, mang theo tất cả nhu yếu phẩm.
Long Trần nhìn mọi người khí thế ngất trời, lập tức minh bạch gì đó.
- Trưởng thôn đại nhân, việc nhỏ này không cần phiền mọi người, ngài chỉ cần nói phương vị cho ta là được rồi, một mình ta đi thôi.
Long Trần nói khẽ.
- Gì cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro