Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 19

2024-11-08 21:45:59

Sau khoảng một chén trà*.

*Khoảng độ 10 phút.

Bỗng có một bóng đen thoáng qua.

Một người mặc đồ đen lao ra khỏi địa lao.

Người đó chạy nhanh trong bóng đêm, đến cửa cung thì ngừng một bước, ra dấu với người trong cung.

Đúng lúc ma ma giả vờ đi ngang qua nhìn thấy, gật đầu với hắn ta.

Sau đó, hai người chia làm hai lối, kẻ mặc đồ đen kia biến mất trong bóng đêm bên ngoài cung điện, ma ma kia thì đi nhanh về phía Trung cung, tới cung Cẩm Tú của Gia Hòa Hoàng hậu.

Trong phòng chỉ có hai người, đến cung nữ hầu hạ cũng bị đuổi ra ngoài. Hoàng hậu nương nương và Tứ Hoàng tử ngồi cạnh nhau, Hoàng hậu đang lo lắng gõ chiếc nhẫn ngọc ban chỉ của mình.

Ma ma già nhanh chóng bước vào, nhỏ giọng thầm thì bên tai Hoàng hậu: “Chuyện đã được giải quyết thỏa đáng, nương nương cứ yên tâm đi.”

Quý ma ma đã hầu hạ Gia Hòa Hoàng hậu lâu năm, là thân tín của Hoàng hậu, Hoàng hậu vô cùng tin tưởng bà ta.

Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lông mày vẫn nhăn tít lại.

Tứ Hoàng tử ngồi bên cạnh nhìn mặt đoán ý, hỏi: “Dì còn lo lắng điều gì hay sao?”

Gia Hòa Hoàng hậu day trán, trả lời bằng giọng bực bội: “Bổn cung thấy việc này rất kỳ quặc, sao tội trạng của Uông Chu lại bỗng dưng bị phát hiện?”

Từ trên xuống dưới, từ huyện thừa đến nha dịch của quan phủ Nghiệp thành đều đã được người bà ta sai phái đến đó “chăm sóc” cẩn thận.

Những người đó nhận lợi ích từ Hoàng hậu, dù có nhận được đơn kiện của Dung Đình thì cũng nên đè xuống, không xử lý mới phải.

Dung Đình không có thế lực, đến tiền khám bệnh cũng không có, càng không thừa tiền để lung lạc người khác. Bà ta đã lên kế hoạch như vậy, vốn nên thành công mới đúng, nào ngờ vẫn có chỗ sơ hở.

Trừ phi, phía sau Dung Đình còn có người giúp đỡ…

Suy nghĩ của Tứ Hoàng tử cũng giống với Hoàng hậu: “Dì có nghĩ là đang có người giúp đỡ hắn ta hay không?”

Gia Hòa Hoàng hậu khẽ gật đầu, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Quý ma ma với ánh mắt lạnh lùng như tẩm độc.

Quý ma ma ngầm hiểu, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt, tàn nhẫn như con chim ưng lão luyện, bà ta lập tức nói: “Nương nương yên tâm, lão nô lập tức sai người đi tra!”



Ngày hôm sau.

Trước khi vụ án của Uông Chu được đưa ra xét xử, tin tức hắn ta sợ tội tự sát vào ban đêm lan truyền.



Đèn hoa mới được thắp sáng.

Nghiệp thành buổi tối vô cùng náo nhiệt.

Trong ngày Nháo Xuân, nơi tấp nập nhất chính là đường Đào Khê, người bán hàng rong, người bày hàng quán đông hơn ngày thường gấp mấy lần. Ánh đèn chợ đêm sáng sủa, phủ một lớp ánh vàng nhè nhẹ lên chồi lá non mới mọc ngay cả khi cành cây vẫn còn đọng tuyết của cây liễu.

Ngày lễ, Khương Tứ gia khó được dịp tiêu xài, bao cả một chiếc thuyền hoa, vậy mà lại chẳng thấy bóng dáng Khương Nhiêu ở đâu, ông ấy bèn hỏi Khương Tần thị: “Niên Niên đâu rồi?”

Khương Tần thị biết Khương Nhiêu ở đâu, cười nói: “Con bé ru rú trong nhà suốt cả mùa đông, chán đến độ sắp mọc nấm luôn rồi. Hiếm lắm mới có ngày lễ, chàng cứ để con bé ra ngoài chơi một mình trong chốc lát đi. Có nha hoàn và Khương Bình đi theo, đừng lo lắng.”

Nhưng trông biểu cảm của Khương Tứ gia vẫn rất cau có.

Khương Tần thị hỏi: “Chàng vẫn đang tức giận vì chuyện hôm nay à?”

“Không phải là tức giận.” Khương Tứ gia phản bác: “Chỉ là trong lòng ta khó chịu chết đi được.”

Sáng nay, Niên Niên vừa ra ngoài không bao lâu, trong phủ liền có khách tới chơi. Người tới là một phú hộ họ Dương ở Nghiệp thành, có thân thích làm quan chính nhị phẩm ở Kim Lăng, là thế gia đại tộc hiển hách. Khương Tứ gia vốn còn tưởng Dương lão gia tới là vì muốn mượn ngày lễ để trò chuyện xã giao với ông ấy, nào ngờ sau khi nói chuyện một lúc, ông ta bỗng nhắc tới Niên Niên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn nhắc tới chuyện ông ta có đứa con vợ cả hai năm sau sẽ đến tuổi nhược quán*.

*Tuổi trưởng thành của con trai, dùng để chỉ người con trai đủ 20 tuổi.

Lời nào cũng muốn hai đứa nhỏ làm quen, qua lại và kết thông gia với nhau.

Khương Tứ gia dùng cớ nữ nhi còn nhỏ tuổi để từ chối. Sau khi tiễn khách, ông ấy xụ mặt suốt cả một ngày.

Phiền lòng muốn chết.

Khương Tứ gia trừng mắt, cho dù ngoài miệng nói rằng bản thân không tức giận nhưng lại trông như đang rất khó thở: “Trong nhà mấy người đó không có nữ nhi ư? Không biết lần đầu tiên tới cửa nhắc ngay tới chuyện muốn cưới nữ nhi của người khác là vô duyên lắm à?”

Khương Tần thị cũng chướng mắt Dương lão gia vừa tới hôm nay, chỉ có thân thích làm quan chính nhị phẩm ở Kinh thành, nhà hơi khá giả một chút thôi mà đã kiêu ngạo đắc ý. Nhưng chút gia nghiệp này của ông ta làm sao sánh được với Khương gia trâm anh thế tộc và nhà mẹ đẻ của bà ấy chứ.

Huống chi dung mạo của Dương lão gia kia trông rất bình thường, nếu con của ông ta cũng giống như vậy thì lại càng không khiến người khác hài lòng.

Nhưng Khương Tần thị lại không có phản ứng mạnh mẽ như Khương Tứ gia. Lúc bà ấy còn chưa cập kê cũng đã có người tới cửa hỏi cưới rồi: “Nếu Dương lão gia kia không phải người nóng vội, kết bạn với chàng một thời gian rồi lại nhắc đến việc muốn kết thông gia với nhà ta thì sợ là chàng lại thấy ông ta lấy lòng chàng để lừa nữ nhi của chàng đi, trong lòng lại nghẹn một búng máu.”

Khương Tứ gia im lặng.

Ông ấy cảm thấy thê tử nói không sai chút nào.

“Thiếp thân hiểu rõ. Dù cong dù thẳng, nhưng phàm là muốn cưới Niên Niên thì đều sẽ khiến chàng không vui.” Khương Tần thị dịu dàng nói: “Nhưng Niên Niên không không thể ở bên cạnh chàng mãi được, cuối cùng thành gái lỡ thì, chàng vẫn sẽ sốt ruột mà thôi. Ta thấy thằng bé ở thành Tây không tệ, nếu bảo thằng bé đến ở rể nhà ta, chẳng phải đúng với suy nghĩ không muốn gả nữ nhi của Tứ gia chàng hay sao?”

Khương Tứ gia do dự: “Nhưng chân của hắn…”

“Chân hắn còn có thể chữa, đâu phải là không khỏi được nữa đâu.”

“Không ổn.” Khương Tứ gia cau mày: “Dù có kén rể cho Niên Niên thì cũng phải xem xét cẩn thận. Ta còn chưa đích thân gặp tiểu tử ở thành Tây kia. Hơn nữa, ta nghe bảo thiếu niên đó lẻ loi hiu quạnh, thân thế không rõ ràng. Nếu không hỏi thăm rõ ràng, nhỡ đâu kén rể lại mang họa tới thì…”

Tuy Khương Tần thị thích nhìn mặt nhưng cũng đồng ý với những lời này của trượng phu, bà ấy dịu dàng nói: “Phái nhiều người đi hỏi thăm thử xem, nếu gia thế trong sạch thì có thể bàn thêm. Huống chi muốn kén rể cũng phải xem xem nhà người ta có đồng ý không nữa.”



Khương Nhiêu dừng chân trước một sạp hàng rong, mua hai cái mặt nạ.

Sau lưng nàng là đường Đào Khê thẳng tắp, rộng lớn, giờ con đường này lại tấp nập người qua người lại. Tiếng đàn sáo trên lầu cao hai bên đường và tiếng cười tiếng nói của người đi đường xen lẫn vào nhau, nghe rất ồn ào, náo nhiệt.

Dung Đình ngồi trên xe lăn, chờ bên con đường lát đá xanh, nhìn Khương Nhiêu vui vẻ cầm mấy chiếc mặt nạ trong tay, có đủ màu sắc như màu xanh lơ, màu đỏ, màu đen. Nàng bỗng quay đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn đeo cái nào?”

Dọc đường, mấy đứa trẻ con đều đeo mặt nạ ác quỷ, Khương Nhiêu suy nghĩ, thấy có lẽ trước đây Dung Đình chưa từng đeo mặt nạ bao giờ nên mới muốn mua cho hắn đeo thử.

Tuy hơi đáng tiếc khi không nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Dung Đình, nhưng lần này nàng đi chơi cùng với hắn, làm hắn vui vẻ là điều quan trọng nhất.

Dung Đình lại không mấy để ý: “Chỉ cần giống ngươi là được.”

Khương Nhiêu bèn chọn hai chiếc mặt nạ ác quỷ nhe răng, một xanh một đỏ, cái màu đỏ cho Dung Đình, còn cái màu xanh thì chính nàng đeo.

Sau khi tự đeo mặt nạ xong, Khương Nhiêu nhìn Dung Đình, hỏi: “Sao ngươi không đeo mặt nạ lên?”

Dung Đình ngước mắt: “Trong lòng có quá nhiều đồ, không rút tay ra được.”

Khương Nhiêu: “…”

Bọn họ đến đường Đào Khê từ một canh giờ trước, nhìn thấy mấy hàng bán đồ chơi hiếm lạ kia là Khương Nhiêu lại muốn mua.

Từ nhỏ nàng đã không cần phải sầu lo về chuyện ăn mặc, tiền bạc trong nhà có tiêu mấy đời cũng không hết. Tuy nàng chưa từng ăn xài phung phí, nhưng nếu nhìn thấy thứ yêu thích thì nàng cũng sẽ không khiến bản thân phải tủi thân.

Lúc mua không thấy có vấn đề gì, chỉ là cứ mua hết thứ này đến thứ khác, gộp tất cả lại sẽ biến thành số lượng rất khả quan.

Hơn nữa tất cả còn đều ở trong lòng Dung Đình.

Khương Nhiêu thấy hơi áy náy, nàng không nhớ mấy thứ này chạy vào lòng Dung Đình từ lúc nào. Hắn ốm yếu như vậy, thế mà còn phải mang vác theo bao nhiêu đồ nàng vừa mua nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giống như lần đi chơi này không phải nàng làm bạn, đón lễ với hắn mà là hắn đi mua đồ cùng nàng vậy.

Khương Nhiêu áy náy không yên, muốn lấy đống đồ chơi trong lòng Dung Đình ra để tự cầm, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn thản nhiên nói: “Cứ để ta cầm là được.”

“Thế còn mặt nạ…”

Dung Đình ngước mắt nhìn nàng.

Dường như Khương Nhiêu đã hiểu ý hắn, nàng vươn tay cầm lấy mặt nạ, hỏi thử: “Ngươi muốn ta đeo lên giúp ngươi à?”

Trong giọng nói của nàng có đôi phần không chắc chắn.

Dung Đình lại thấy sự nhút nhát, sợ sệt như con thỏ nhỏ ở trong ánh mắt của Khương Nhiêu.

Hắn gật đầu, nhưng vẻ nhút nhát kia vẫn không biến mất, cứ như là nàng đang sợ… sợ cách hắn quá gần vậy.

Dung Đình có hơi không vui và hoang mang, nhưng rồi lại bị mặt nạ ác quỷ màu đỏ che kín.

Khương Nhiêu cẩn thận giúp Dung Đình buộc dây mặt nạ ở sau đầu, mặt nạ dán sát lên mặt của hắn, chỉ còn đường cong sắc sảo để người khác đoán được khuôn mặt dưới mặt nạ đẹp đến nhường nào.

Động tác nghiêng người về phía trước làm Khương Nhiêu và Dung Đình cách nhau rất gần, hơi thở của hai người cũng chỉ cách nhau hai chiếc mặt nạ mà thôi.

Gò má Dung Đình hơi nóng lên.

Nhưng hắn vẫn nhìn Khương Nhiêu, muốn tìm hiểu xem tại sao nàng lại sợ hắn.

Sau khi đeo mặt nạ cho Dung Đình xong, Khương Nhiêu nhanh chóng buông tay: “Được rồi.”

Dung Đình nhìn ngón tay của nàng vội vã rụt về phía sau.

Đúng là Khương Nhiêu sợ hãi hắn.

Khương Nhiêu vặn tay.

Ban nãy, lúc đeo mặt nạ cho Dung Đình, ngón tay nàng căng thẳng, nề nếp đến mức hơi tê tê.

Ai bảo trong mơ nàng làm nha hoàn của hắn lâu như vậy, biết rõ thói quen của hắn.

Trong giấc mơ, Dung Đình chỉ cho phép nàng đến gần hắn để hầu hạ hắn mặc quần áo, tắm gội. Tuy chỉ cho mình nàng hầu hạ nhưng lại không cho nàng chạm vào người hắn. Mỗi lần nàng không cẩn thận chạm phải, hắn đều nhìn nàng bằng ánh mắt nguy hiểm đến đáng sợ, giống như muốn chặt tay nàng đi luôn vậy…

Khương Nhiêu chỉ nghĩ lại thôi mà cũng không khỏi rụt cổ.

Tuy nàng không nhìn thấy biểu cảm dưới chiếc mặt nạ của Dung Đình, nhưng nàng nghĩ, ban nãy nàng không chạm vào mặt hắn chút nào, tuy không đến mức khiến hắn vui nhưng ít nhất cũng không làm hắn tức giận.

Khương Nhiêu thả lỏng, thấy hắn đang ôm mấy thứ nàng mua trong lòng thì ngượng ngùng nói: “Chắc là Minh Thược và Khương Bình đã mua đèn Khổng Minh rồi. Chúng ta đến cầu Chu Tước tìm bọn họ để thả đèn Khổng Minh đi.”

Khi đến cầu Chu Tước, từ xa đã nhìn thấy mấy chiếc đèn Khổng Minh nhìn không khác gì đóa hoa lửa rực rỡ ánh vàng, nở rộ trên bầu trời đêm, trông vô cùng lộng lẫy.

Khương Nhiêu cảm thán mà “Oa” một tiếng, đẩy xe lăn của Dung Đình lên trên cầu.

Đường lên cầu hơi dốc, không bằng phẳng như trên mặt đất. Khương Nhiêu chỉ thấy bản thân phải tốn nhiều sức lực hơn mới đẩy được, tiếng hít thở của nàng cũng trở nên dồn dập. Nàng tháo mặt nạ xuống để lau mồ hôi rồi tiếp tục đẩy xe lăn lên trên cầu.

Dung Đình im lặng không nói gì nhưng lại lặng lẽ rút bàn tay đang đặt trên đống đồ chơi trong lòng ra, âm thầm giúp Khương Nhiêu đẩy bánh xe lăn của chính mình.

Khương Nhiêu chỉ thấy xe lăn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đúng lúc này, có tiếng nói vang lên bên cạnh, đồng thời cũng có một đôi tay đặt lên trên xe lăn: “Cô nương có cần giúp đỡ hay không?”

Khương Nhiêu nghiêng đầu nhìn.

Một công tử tuấn tú, nhã nhặn đang nhìn nàng, lịch sự cười nói: “Tiểu sinh tên là Dương Thao, tự Tu Trúc, hôm nay gia phụ mới vừa gặp lệnh tôn của cô nương.”

Hắn ta nhìn Khương Nhiêu, cười mỉm: “Hôm nay gia phụ đến quý phủ làm phiền, mạo muội nhắc đến hôn sự giữa hai chúng ta, là gia phụ đường đột, tiểu sinh muốn nói với cô nương một câu xin lỗi.”

Khương Nhiêu ngơ ngác.

Vẻ mặt Dung Đình lập tức u ám.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0