Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 20
2024-11-08 21:45:59
Vẻ không vui và lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú dưới mặt nạ ác quỷ nhe răng màu đỏ kia, nhưng lại bị che giấu dưới lớp mặt nạ.
Dung Đình không kiên nhẫn mà siết chặt tay, cảm xúc bực bội khó giải thích được bỗng trào dâng trong lòng.
Hắn không muốn nghe câu nào của tên họ Dương kia hết.
Nhưng tai hắn lại dựng thẳng lên, không chịu để sót chữ nào.
Khương Nhiêu lại như vừa bị một cây gậy đập thẳng vào đầu, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Hôn sự… Nàng còn gần hai năm nữa mới cập kê, nói đến hôn sự từ bây giờ thì đúng là quá sớm.
Khương Nhiêu hơi nhăn mày.
Dòng nước dưới chân cầu chảy róc rách, ánh đèn mông lung, mờ ảo làm mỹ nhân nhăn mày càng xinh đẹp như một bức tranh.
Dương Tu Trúc nhất thời si mê, sự đắm đuối dần dần hiện rõ trong ánh mắt hắn ta.
Hắn ta dịu dàng nói: “Không biết tối nay tiểu sinh có thể đồng hành với cô nương hay không?”
Mấy hôm trước Dương Tu Trúc đi mua thuốc cho muội muội, khi xe ngựa của nàng đi ngang qua con đường trước cửa y quán, đúng lúc đó, hắn ta thấy Khương Nhiêu vén rèm ngước nhìn ra bên ngoài.
Uống nhầm một ánh mắt,
Cơn say theo cả đời.
Cho dù nàng còn chưa cập kê nhưng hắn ta có thể chờ, chỉ cần hôn sự được đồng ý trước thì chờ bao lâu cũng được.
Hôm nay phụ thân giúp hắn ta đi hỏi thử, nhưng lại bị Khương Tứ gia từ chối khéo.
Dương Tu Trúc vẫn không bỏ cuộc.
Nghe nói Khương Tứ gia cực kỳ yêu thương nữ nhi, nếu hắn ta có được sự yêu thích của Khương Nhiêu trước thì có lẽ hôn sự cũng sẽ thuận lợi.
Tối nay, Dương Tu Trúc nghĩ có lẽ Khương Nhiêu sẽ đến cầu Chu Tước thả đèn Khổng Minh nên đã chờ ở đây từ sớm, không ngờ lại thật sự chờ được nàng.
Dương Tu Trúc dịu dàng nói xong, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Dung Đình cắn chặt răng, góc mặt sắc như lưỡi dao.
Cơn tức trong lòng hắn càng không xuôi xuống được, bàn tay đặt ở một bên xe lăn như muốn bẻ gãy cái tay đẩy bằng gỗ.
Tính cách của Dung Đình vẫn luôn có chút gì đó “điên điên”.
Chỉ là hắn khống chế rất tốt, hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng lúc này, Dung Đình không hề nhận ra bản thân đang híp mắt, con ngươi trong trẻo bị một lớp sương mờ hung dữ che kín, giấu đi sự khát máu của mình.
Giống một con báo muốn bảo vệ lãnh thổ.
Khương Nhiêu lùi về phía sau nửa bước, nhìn Dương Tu Trúc bằng ánh mắt cảnh giác.
Nàng vừa gặp hắn ta lần đầu tiên mà hắn ta đã mời nàng cùng đi. Phản ứng bản năng của Khương Nhiêu chính là từ chối.
Khương Nhiêu lắc đầu với Dương Tu Trúc, đang định nói chuyện thì Dương Tu Trúc lại cất lời ngay trước khi nàng định từ chối: “Tiểu cô nương như nàng muốn đẩy xe lăn thì phải tốn rất nhiều sức lực, không bằng để tiểu sinh đi cùng cô nương, giúp cô nương đẩy xe lăn.”
Hắn ta nói hết câu thì chắp tay hành lễ, dáng vẻ lịch sự, nho nhã.
Dương Tu Trúc đề nghị giúp đỡ, lại hạ mình rất thấp, lễ tiết chu toàn, vậy nên dù Khương Nhiêu muốn từ chối thì cũng không đành lòng nặng lời, chỉ có thể nở nụ cười áy náy với hắn ta.
“Rắc” một tiếng.
Cuối cùng tay đẩy xe lăn cũng xuất hiện vết nứt.
Xe lăn bỗng rời khỏi tay Khương Nhiêu và Dương Tu Trúc.
Dung Đình quay đầu rời đi, bàn tay siết chặt tay đẩy, một mình điều khiển xe lăn đi về phía trước.
Dưới mặt nạ, khuôn mặt Dung Đình u ám, con ngươi cũng trở nên đen kịt.
Khương Nhiêu thấy hắn rời đi thì lập tức nhấc chân đuổi theo.
Rõ ràng là Dung Đình đang tức giận.
Là nàng sơ sót, chỉ mải nói chuyện với Dương Tu Trúc, làm hắn phải đặt tay trên xe lăn lâu như thế, chắc chắn là vì vậy nên mới làm hắn không vui.
Giống như trong giấc mơ, có lần nàng hầu hạ Dung Đình để bể nước nóng tắm gội, có một thiếu niên trẻ vừa đến làm việc, thấy nàng đẩy xe lăn ra ngoài thì lập tức bước đến giúp nàng, nhấc tay nàng ra để giúp nàng đẩy xe lăn. Vậy là Dung Đình giận tím mặt, nếu không phải khi đó nàng quỳ xuống cầu xin thì có lẽ thiếu niên kia đã mất mạng rồi. Chỉ là dù nàng đã cầu xin, nhưng chỉ mấy ngày sau, thiếu niên kia cũng bị đuổi đi.
Khương Nhiêu vội vã đuổi theo, nắm lấy xe lăn của Dung Đình.
Nàng thấy ngón tay thon dài của hắn siết chặt chiếc xe lăn, gân xanh hằn lên, không biết là vì đẩy xe lăn ở sườn dốc quá vất vả hay là vì hắn đang rất tức giận nữa.
Nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu gằm mặt của Dung Đình, có nhìn thế nào cũng không thấy liên quan gì đến hai chữ “vui vẻ” cả.
Khương Nhiêu sốt ruột, hoàn toàn không có chú ý tới việc dù Dung Đình đang ôm mấy món đồ chơi nàng mua trong lòng nhưng vẫn có thể rút tay ra đẩy xe lăn.
Phía sau vang lên giọng nói đầy quan tâm của Dương Tu Trúc: “Cô nương, không sao chứ?”
Khương Nhiêu sợ Dương Tu Trúc lại đột ngột đi tới, ôm lòng tốt để làm chuyện xấu nên nhăn mặt, quay đầu ngăn cản hắn ta: “Dương công tử không cần phải đến đây đâu.”
Bởi vì nóng vội nên trong lời nói của nàng như đang chất chứa cả sự trách móc.
Cứ như đang vạch một đường ranh giới vô hình với Dương Tu Trúc ngay giữa đám người.
Dương Tu Trúc ngượng ngùng dừng chân, biểu cảm trông vừa xấu hổ vừa bối rối.
Dung Đình thả lỏng ngón tay.
Khóe môi Dung Đình lặng lẽ nhếch lên.
Khương Nhiêu nói hết câu mới thấy giọng điệu vừa rồi của mình có hơi nặng nề.
Nàng bình tĩnh nói: “Đa tạ Dương công tử.”
Chỉ là nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
“Nhưng hôm nay ta và ngươi mới quen, không cần phải đồng hành.”
Tuy Dương Tu Trúc trông nho nhã lịch sự, nhưng vừa gặp đã nhắc tới hôn sự với nàng.
Cho dù có nàng cha nên hôn sự không thành công, nhưng Khương Nhiêu vẫn thấy khó chịu khi nhìn thấy Dương Tu Trúc, thậm chí chỉ ở bên cạnh hắn ta thôi cũng thấy khó chịu.
Nàng còn chưa tới tuổi cập kê, không cần phải lo lắng về chuyện hôn sự.
Nói xong, Khương Nhiêu liền phúc lễ với Dương Tu Trúc rồi đẩy Dung Đình rời đi.
Làm tài tử nổi tiếng ở Nghiệp thành, Dương Tu Trúc luôn là người được tâng bốc, theo đuổi. Đôi mắt hắn ta mọc trên đỉnh đầu, chưa từng đặt cô nương nhà ai trong mắt.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn ta theo đuổi người khác, nhưng lại bị từ chối không chút nể tình.
Dương Tu Trúc ngước mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Khương Nhiêu.
Nàng lẫn vào dòng người trên cầu, bước đi không nhanh không chậm, dáng vẻ xinh đẹp, phong thái bắt mắt, vừa nhìn đã biết là được dạy dỗ rất tốt.
Cảm giác thất bại trong lòng Dương Tu Trúc giảm bớt đôi chút, hắn ta lại cúi đầu nở nụ cười.
Thầm nghĩ bản thân bị từ chối cũng là chuyện đương nhiên.
Làm gì có cô nương trong sạch nào tùy tiện nhận lời mời của người mới gặp lần đầu.
Là do hắn ta quá sốt ruột, đường đột lỗ mãng.
…
Lúc quay người, Dương Tu Trúc lại thấy muội muội ruột thịt Dương Kỳ An đang tức giận nhìn hắn ta.
Dương Kỳ An dẩu miệng, xụ mặt thở hổn hển, rõ ràng là vừa mới tìm được ca ca.
Giọng điệu của nàng ta nghe rất khó chịu, dẩu mồm lên cao: “Ca ca, có phải huynh lại đi tìm nữ nhân kia hay không?”
Ca ca của nàng ta chưa bao giờ tham gia mấy ngày lễ tết như thế này, hôm nay là lần đầu tiên đi chơi lễ, chắc chắn là vì cô nương mà hắn ta thích!
Nhưng Dương Kỳ An không muốn.
Nàng ta đã đồng ý với các tỷ muội trong vòng quý nữ ở Nghiệp thành rằng ai làm nàng ta vui vẻ thì nàng ta sẽ tác hợp người đó với ca ca.
Dương Kỳ An chỉ muốn chọn tẩu tẩu đối xử tốt với nàng ta mà thôi.
“Kỳ An!” Dương Tu Trúc lạnh lùng nói: “Nói năng tôn trọng hơn chút đi.”
Dương Kỳ An dậm chân: “Hừ! Muội không muốn nàng ta làm tẩu tẩu của muội!”
…
Trên cầu Chu Tước, từng chiếc đèn Khổng Minh lần lượt bay lên trên trời.
Khương Nhiêu không ngờ càng đẩy xe lăn lên cao thì càng tốn ít sức. Tới trên cầu, Khương Nhiêu ngừng lại, đặt hai cục đá xuống để chặn bánh xe.
Nàng nhận đèn Khổng Minh mà Minh Thược đưa cho, dán đèn xong thì đưa tờ giấy cho Dung Đình, bảo Dung Đình viết ước muốn của hắn lên trên giấy rồi mới cúi đầu viết ước muốn của chính mình.
Nàng viết từng nét từng nét, đầu tiên là cầu cha mẹ và người thân bình an, cầu gia tộc thịnh vượng không suy tàn, lại cầu bản thân sau này không lưu lạc đến nô tịch, nàng không muốn làm nô tỳ của người khác. Khương Nhiêu lại suy nghĩ, sang năm nàng sẽ mười bốn, chỉ còn một năm nữa là cập kê, phải học nữ huấn nữ giới, nàng nghe nói mấy thứ này rất khô khan, bèn viết cả mong muốn không cần học nữ huấn nữ giới lên giấy.
Tờ giấy nho nhỏ bị nàng viết đến mức đầy kín.
Khương Nhiêu buộc tờ giấy vào đèn Khổng Minh rồi quay đầu nhìn Dung Đình, thấy hắn chưa viết chữ nào thì tò mò hỏi: “Sao ngươi vẫn chưa viết thế?”
Mặt mày Dung Đình trông vẫn bình tĩnh, thong dong.
Nhưng sự hờn dỗi trong lòng hắn vẫn chưa biến mất.
Hắn nhớ lại cảnh Khương Nhiêu cười với tên thư sinh kia lúc ở trên cầu, trông vừa đẹp vừa xấu.
Dung Đình không biết nên xả cục tức này ở đâu, hắn nắm chặt tay, chỉ thấy cơn tức này của bản thân xuất hiện một cách khó hiểu, phiền muộn nói: “Ngươi cứ thả đèn của ngươi trước đi.”
Cách một chiếc mặt nạ nên Khương Nhiêu không nhìn thấy mặt Dung Đình, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn hơi trầm, cảm xúc có chút kỳ lạ.
Khương Nhiêu không hỏi nữa, chỉ chu miệng, lại cầm lấy bút, viết thêm một hàng chữ nhỏ trên tờ giấy đã đầy kín chữ kia.
[Mong hắn đối tốt với ta hơn một chút.]
Sau khi viết xong, Khương Nhiêu đứng lên, đốt cháy bấc đèn trong đèn Khổng Minh rồi đến sát bên thành cầu, buông lỏng tay ra.
Nàng ngước chiếc cằm xinh xắn lên cao, nhìn chiếc đèn Khổng Minh của bản thân bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, nhìn nó bay lên bầu trời, trở thành một chấm sáng như đom đóm giữa bầu trời đêm.
Nào ngờ chiếc đèn lại bị một cơn gió mạnh thổi qua, làm nó rơi thẳng vào dòng nước sông dưới cầu Chu Tước, ngọn nến cũng bị nước sông dập tắt.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt Khương Nhiêu cũng tắt theo.
Nàng thấy hơi khó chịu, uể oải gục đầu, khẽ than thở: “Không sao cả.”
Khương Nhiêu sụt sịt trong cơn gió lạnh, cúi đầu xuống rất thấp: “Là vì ta quá tham lam.”
Đều tại nàng viết quá nhiều nguyện vọng, quá nặng nề.
Bỗng dưng, có một tờ giấy và một chiếc bút được nhét vào trong tay nàng.
Khương Nhiêu ngẩng đầu nhìn người vừa đưa giấy bút cho nàng, người nọ lại đang quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Nàng chỉ thấy được góc mặt dưới chiếc mặt nạ của hắn, xương hàm của hắn sắc sảo, dưới ánh đèn đầy khắp cả sông có vẻ càng thêm rõ ràng, xinh đẹp.
Yết hầu của Dung Đình nhẹ nhàng di chuyển, hắn thấp giọng nói: “Ngươi dùng đèn Khổng Minh của ta đi.”
Khương Nhiêu nhìn tờ giấy trắng trong tay mình, khép bàn tay lại, nhìn như không biết phải làm sao: “Nếu ta viết nguyện vọng của ta lên tờ giấy này thì nguyện vọng của ngươi phải làm sao đây?”
Dung Đình lại nhìn Khương Nhiêu.
Nàng vừa nói nhiều vừa phiền toái.
Còn cười với người khác nữa.
Hắn cau mày, hơi không kiên nhẫn, ngón tay đè chặt lên tay đẩy của chiếc xe lăn, xương ngón tay phiếm trắng: “Ta đã viết rồi.”
Khương Nhiêu ngẩn người trong giây lát, nàng cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, rõ ràng trên đó vẫn trống rỗng.
Hắn đây là… không có nguyện vọng? Không có chút hy vọng và khát vọng nào?
Ngay khi Khương Nhiêu đang suy nghĩ miên man, nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra thì thiếu niên ngồi trên xe lăn bỗng không kiên nhẫn mà nói: “Mau ghi nguyện vọng của ngươi lên đi.”
Thấy Khương Nhiêu vẫn không có động tác gì, Dung Đình bèn dời mắt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Vậy là nguyện vọng của ta cũng được viết lên rồi.”
Dung Đình không kiên nhẫn mà siết chặt tay, cảm xúc bực bội khó giải thích được bỗng trào dâng trong lòng.
Hắn không muốn nghe câu nào của tên họ Dương kia hết.
Nhưng tai hắn lại dựng thẳng lên, không chịu để sót chữ nào.
Khương Nhiêu lại như vừa bị một cây gậy đập thẳng vào đầu, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Hôn sự… Nàng còn gần hai năm nữa mới cập kê, nói đến hôn sự từ bây giờ thì đúng là quá sớm.
Khương Nhiêu hơi nhăn mày.
Dòng nước dưới chân cầu chảy róc rách, ánh đèn mông lung, mờ ảo làm mỹ nhân nhăn mày càng xinh đẹp như một bức tranh.
Dương Tu Trúc nhất thời si mê, sự đắm đuối dần dần hiện rõ trong ánh mắt hắn ta.
Hắn ta dịu dàng nói: “Không biết tối nay tiểu sinh có thể đồng hành với cô nương hay không?”
Mấy hôm trước Dương Tu Trúc đi mua thuốc cho muội muội, khi xe ngựa của nàng đi ngang qua con đường trước cửa y quán, đúng lúc đó, hắn ta thấy Khương Nhiêu vén rèm ngước nhìn ra bên ngoài.
Uống nhầm một ánh mắt,
Cơn say theo cả đời.
Cho dù nàng còn chưa cập kê nhưng hắn ta có thể chờ, chỉ cần hôn sự được đồng ý trước thì chờ bao lâu cũng được.
Hôm nay phụ thân giúp hắn ta đi hỏi thử, nhưng lại bị Khương Tứ gia từ chối khéo.
Dương Tu Trúc vẫn không bỏ cuộc.
Nghe nói Khương Tứ gia cực kỳ yêu thương nữ nhi, nếu hắn ta có được sự yêu thích của Khương Nhiêu trước thì có lẽ hôn sự cũng sẽ thuận lợi.
Tối nay, Dương Tu Trúc nghĩ có lẽ Khương Nhiêu sẽ đến cầu Chu Tước thả đèn Khổng Minh nên đã chờ ở đây từ sớm, không ngờ lại thật sự chờ được nàng.
Dương Tu Trúc dịu dàng nói xong, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Dung Đình cắn chặt răng, góc mặt sắc như lưỡi dao.
Cơn tức trong lòng hắn càng không xuôi xuống được, bàn tay đặt ở một bên xe lăn như muốn bẻ gãy cái tay đẩy bằng gỗ.
Tính cách của Dung Đình vẫn luôn có chút gì đó “điên điên”.
Chỉ là hắn khống chế rất tốt, hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng lúc này, Dung Đình không hề nhận ra bản thân đang híp mắt, con ngươi trong trẻo bị một lớp sương mờ hung dữ che kín, giấu đi sự khát máu của mình.
Giống một con báo muốn bảo vệ lãnh thổ.
Khương Nhiêu lùi về phía sau nửa bước, nhìn Dương Tu Trúc bằng ánh mắt cảnh giác.
Nàng vừa gặp hắn ta lần đầu tiên mà hắn ta đã mời nàng cùng đi. Phản ứng bản năng của Khương Nhiêu chính là từ chối.
Khương Nhiêu lắc đầu với Dương Tu Trúc, đang định nói chuyện thì Dương Tu Trúc lại cất lời ngay trước khi nàng định từ chối: “Tiểu cô nương như nàng muốn đẩy xe lăn thì phải tốn rất nhiều sức lực, không bằng để tiểu sinh đi cùng cô nương, giúp cô nương đẩy xe lăn.”
Hắn ta nói hết câu thì chắp tay hành lễ, dáng vẻ lịch sự, nho nhã.
Dương Tu Trúc đề nghị giúp đỡ, lại hạ mình rất thấp, lễ tiết chu toàn, vậy nên dù Khương Nhiêu muốn từ chối thì cũng không đành lòng nặng lời, chỉ có thể nở nụ cười áy náy với hắn ta.
“Rắc” một tiếng.
Cuối cùng tay đẩy xe lăn cũng xuất hiện vết nứt.
Xe lăn bỗng rời khỏi tay Khương Nhiêu và Dương Tu Trúc.
Dung Đình quay đầu rời đi, bàn tay siết chặt tay đẩy, một mình điều khiển xe lăn đi về phía trước.
Dưới mặt nạ, khuôn mặt Dung Đình u ám, con ngươi cũng trở nên đen kịt.
Khương Nhiêu thấy hắn rời đi thì lập tức nhấc chân đuổi theo.
Rõ ràng là Dung Đình đang tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là nàng sơ sót, chỉ mải nói chuyện với Dương Tu Trúc, làm hắn phải đặt tay trên xe lăn lâu như thế, chắc chắn là vì vậy nên mới làm hắn không vui.
Giống như trong giấc mơ, có lần nàng hầu hạ Dung Đình để bể nước nóng tắm gội, có một thiếu niên trẻ vừa đến làm việc, thấy nàng đẩy xe lăn ra ngoài thì lập tức bước đến giúp nàng, nhấc tay nàng ra để giúp nàng đẩy xe lăn. Vậy là Dung Đình giận tím mặt, nếu không phải khi đó nàng quỳ xuống cầu xin thì có lẽ thiếu niên kia đã mất mạng rồi. Chỉ là dù nàng đã cầu xin, nhưng chỉ mấy ngày sau, thiếu niên kia cũng bị đuổi đi.
Khương Nhiêu vội vã đuổi theo, nắm lấy xe lăn của Dung Đình.
Nàng thấy ngón tay thon dài của hắn siết chặt chiếc xe lăn, gân xanh hằn lên, không biết là vì đẩy xe lăn ở sườn dốc quá vất vả hay là vì hắn đang rất tức giận nữa.
Nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu gằm mặt của Dung Đình, có nhìn thế nào cũng không thấy liên quan gì đến hai chữ “vui vẻ” cả.
Khương Nhiêu sốt ruột, hoàn toàn không có chú ý tới việc dù Dung Đình đang ôm mấy món đồ chơi nàng mua trong lòng nhưng vẫn có thể rút tay ra đẩy xe lăn.
Phía sau vang lên giọng nói đầy quan tâm của Dương Tu Trúc: “Cô nương, không sao chứ?”
Khương Nhiêu sợ Dương Tu Trúc lại đột ngột đi tới, ôm lòng tốt để làm chuyện xấu nên nhăn mặt, quay đầu ngăn cản hắn ta: “Dương công tử không cần phải đến đây đâu.”
Bởi vì nóng vội nên trong lời nói của nàng như đang chất chứa cả sự trách móc.
Cứ như đang vạch một đường ranh giới vô hình với Dương Tu Trúc ngay giữa đám người.
Dương Tu Trúc ngượng ngùng dừng chân, biểu cảm trông vừa xấu hổ vừa bối rối.
Dung Đình thả lỏng ngón tay.
Khóe môi Dung Đình lặng lẽ nhếch lên.
Khương Nhiêu nói hết câu mới thấy giọng điệu vừa rồi của mình có hơi nặng nề.
Nàng bình tĩnh nói: “Đa tạ Dương công tử.”
Chỉ là nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
“Nhưng hôm nay ta và ngươi mới quen, không cần phải đồng hành.”
Tuy Dương Tu Trúc trông nho nhã lịch sự, nhưng vừa gặp đã nhắc tới hôn sự với nàng.
Cho dù có nàng cha nên hôn sự không thành công, nhưng Khương Nhiêu vẫn thấy khó chịu khi nhìn thấy Dương Tu Trúc, thậm chí chỉ ở bên cạnh hắn ta thôi cũng thấy khó chịu.
Nàng còn chưa tới tuổi cập kê, không cần phải lo lắng về chuyện hôn sự.
Nói xong, Khương Nhiêu liền phúc lễ với Dương Tu Trúc rồi đẩy Dung Đình rời đi.
Làm tài tử nổi tiếng ở Nghiệp thành, Dương Tu Trúc luôn là người được tâng bốc, theo đuổi. Đôi mắt hắn ta mọc trên đỉnh đầu, chưa từng đặt cô nương nhà ai trong mắt.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn ta theo đuổi người khác, nhưng lại bị từ chối không chút nể tình.
Dương Tu Trúc ngước mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Khương Nhiêu.
Nàng lẫn vào dòng người trên cầu, bước đi không nhanh không chậm, dáng vẻ xinh đẹp, phong thái bắt mắt, vừa nhìn đã biết là được dạy dỗ rất tốt.
Cảm giác thất bại trong lòng Dương Tu Trúc giảm bớt đôi chút, hắn ta lại cúi đầu nở nụ cười.
Thầm nghĩ bản thân bị từ chối cũng là chuyện đương nhiên.
Làm gì có cô nương trong sạch nào tùy tiện nhận lời mời của người mới gặp lần đầu.
Là do hắn ta quá sốt ruột, đường đột lỗ mãng.
…
Lúc quay người, Dương Tu Trúc lại thấy muội muội ruột thịt Dương Kỳ An đang tức giận nhìn hắn ta.
Dương Kỳ An dẩu miệng, xụ mặt thở hổn hển, rõ ràng là vừa mới tìm được ca ca.
Giọng điệu của nàng ta nghe rất khó chịu, dẩu mồm lên cao: “Ca ca, có phải huynh lại đi tìm nữ nhân kia hay không?”
Ca ca của nàng ta chưa bao giờ tham gia mấy ngày lễ tết như thế này, hôm nay là lần đầu tiên đi chơi lễ, chắc chắn là vì cô nương mà hắn ta thích!
Nhưng Dương Kỳ An không muốn.
Nàng ta đã đồng ý với các tỷ muội trong vòng quý nữ ở Nghiệp thành rằng ai làm nàng ta vui vẻ thì nàng ta sẽ tác hợp người đó với ca ca.
Dương Kỳ An chỉ muốn chọn tẩu tẩu đối xử tốt với nàng ta mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kỳ An!” Dương Tu Trúc lạnh lùng nói: “Nói năng tôn trọng hơn chút đi.”
Dương Kỳ An dậm chân: “Hừ! Muội không muốn nàng ta làm tẩu tẩu của muội!”
…
Trên cầu Chu Tước, từng chiếc đèn Khổng Minh lần lượt bay lên trên trời.
Khương Nhiêu không ngờ càng đẩy xe lăn lên cao thì càng tốn ít sức. Tới trên cầu, Khương Nhiêu ngừng lại, đặt hai cục đá xuống để chặn bánh xe.
Nàng nhận đèn Khổng Minh mà Minh Thược đưa cho, dán đèn xong thì đưa tờ giấy cho Dung Đình, bảo Dung Đình viết ước muốn của hắn lên trên giấy rồi mới cúi đầu viết ước muốn của chính mình.
Nàng viết từng nét từng nét, đầu tiên là cầu cha mẹ và người thân bình an, cầu gia tộc thịnh vượng không suy tàn, lại cầu bản thân sau này không lưu lạc đến nô tịch, nàng không muốn làm nô tỳ của người khác. Khương Nhiêu lại suy nghĩ, sang năm nàng sẽ mười bốn, chỉ còn một năm nữa là cập kê, phải học nữ huấn nữ giới, nàng nghe nói mấy thứ này rất khô khan, bèn viết cả mong muốn không cần học nữ huấn nữ giới lên giấy.
Tờ giấy nho nhỏ bị nàng viết đến mức đầy kín.
Khương Nhiêu buộc tờ giấy vào đèn Khổng Minh rồi quay đầu nhìn Dung Đình, thấy hắn chưa viết chữ nào thì tò mò hỏi: “Sao ngươi vẫn chưa viết thế?”
Mặt mày Dung Đình trông vẫn bình tĩnh, thong dong.
Nhưng sự hờn dỗi trong lòng hắn vẫn chưa biến mất.
Hắn nhớ lại cảnh Khương Nhiêu cười với tên thư sinh kia lúc ở trên cầu, trông vừa đẹp vừa xấu.
Dung Đình không biết nên xả cục tức này ở đâu, hắn nắm chặt tay, chỉ thấy cơn tức này của bản thân xuất hiện một cách khó hiểu, phiền muộn nói: “Ngươi cứ thả đèn của ngươi trước đi.”
Cách một chiếc mặt nạ nên Khương Nhiêu không nhìn thấy mặt Dung Đình, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn hơi trầm, cảm xúc có chút kỳ lạ.
Khương Nhiêu không hỏi nữa, chỉ chu miệng, lại cầm lấy bút, viết thêm một hàng chữ nhỏ trên tờ giấy đã đầy kín chữ kia.
[Mong hắn đối tốt với ta hơn một chút.]
Sau khi viết xong, Khương Nhiêu đứng lên, đốt cháy bấc đèn trong đèn Khổng Minh rồi đến sát bên thành cầu, buông lỏng tay ra.
Nàng ngước chiếc cằm xinh xắn lên cao, nhìn chiếc đèn Khổng Minh của bản thân bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, nhìn nó bay lên bầu trời, trở thành một chấm sáng như đom đóm giữa bầu trời đêm.
Nào ngờ chiếc đèn lại bị một cơn gió mạnh thổi qua, làm nó rơi thẳng vào dòng nước sông dưới cầu Chu Tước, ngọn nến cũng bị nước sông dập tắt.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt Khương Nhiêu cũng tắt theo.
Nàng thấy hơi khó chịu, uể oải gục đầu, khẽ than thở: “Không sao cả.”
Khương Nhiêu sụt sịt trong cơn gió lạnh, cúi đầu xuống rất thấp: “Là vì ta quá tham lam.”
Đều tại nàng viết quá nhiều nguyện vọng, quá nặng nề.
Bỗng dưng, có một tờ giấy và một chiếc bút được nhét vào trong tay nàng.
Khương Nhiêu ngẩng đầu nhìn người vừa đưa giấy bút cho nàng, người nọ lại đang quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Nàng chỉ thấy được góc mặt dưới chiếc mặt nạ của hắn, xương hàm của hắn sắc sảo, dưới ánh đèn đầy khắp cả sông có vẻ càng thêm rõ ràng, xinh đẹp.
Yết hầu của Dung Đình nhẹ nhàng di chuyển, hắn thấp giọng nói: “Ngươi dùng đèn Khổng Minh của ta đi.”
Khương Nhiêu nhìn tờ giấy trắng trong tay mình, khép bàn tay lại, nhìn như không biết phải làm sao: “Nếu ta viết nguyện vọng của ta lên tờ giấy này thì nguyện vọng của ngươi phải làm sao đây?”
Dung Đình lại nhìn Khương Nhiêu.
Nàng vừa nói nhiều vừa phiền toái.
Còn cười với người khác nữa.
Hắn cau mày, hơi không kiên nhẫn, ngón tay đè chặt lên tay đẩy của chiếc xe lăn, xương ngón tay phiếm trắng: “Ta đã viết rồi.”
Khương Nhiêu ngẩn người trong giây lát, nàng cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, rõ ràng trên đó vẫn trống rỗng.
Hắn đây là… không có nguyện vọng? Không có chút hy vọng và khát vọng nào?
Ngay khi Khương Nhiêu đang suy nghĩ miên man, nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra thì thiếu niên ngồi trên xe lăn bỗng không kiên nhẫn mà nói: “Mau ghi nguyện vọng của ngươi lên đi.”
Thấy Khương Nhiêu vẫn không có động tác gì, Dung Đình bèn dời mắt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Vậy là nguyện vọng của ta cũng được viết lên rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro