Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 2
2024-11-08 21:45:59
Một bóng người nằm trên mặt đất, bị đám người chung quanh bao vây, nhìn từ xa không thấy rõ ràng nhưng có vẻ chính là thiếu niên trong giấc mơ.
Mấy cọng cỏ rơi rụng trên nền tuyết, cùng với một cây nạng thô sơ được làm từ gậy gỗ.
Đệ đệ của nàng đang cao giọng ra lệnh cho người hầu: “Đổ thùng nước lạnh này xuống cho ta! Để ta chống mắt lên xem hắn ta có tỉnh dậy hay không!”
Nghe vậy, trái tim Khương Nhiêu run lên, vội vàng tiến lên chặn trước người thiếu niên: “Dừng tay!”
Người hầu lập tức dừng động tác.
Khương Nhiêu thở hổn hền nhìn thùng nước lạnh suýt nữa thì đổ hết lên người thiếu niên kia, lập tức biết được vì sao trong giấc mơ, cả người thiếu niên lại ướt đẫm.
Nếu nàng đến trễ hơn một lát, có lẽ cả người hắn sẽ lại ướt như chuột lột.
May mà nàng chạy đến sớm, không thì giữa mùa đông bị dội nguyên một thùng nước lạnh lên người, không biết sẽ lạnh thấu xương cỡ nào.
Chỉ mới tưởng tượng mà thôi, nàng đã rùng mình một cái.
Khương Nhiêu vẫn còn chưa thôi sợ hãi, buông mi nhìn gương mặt của thiếu niên.
Mái tóc đen của hắn bù xù, sống mũi cao thẳng dính vết máu, trên trán có vết bầm đen, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lúc này nhắm chặt, chung quanh là khung cảnh đầy tuyết làm tôn lên làn da trắng xanh của hắn, trông giống hệt người chết.
Khương Nhiêu sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cuống quýt thò tay thăm dò hơi thở của hắn.
May mà vẫn còn sống.
Không biết hắn ngã xuống tuyết bao lâu, tuyết đã chồng chất trên người thành một lớp thật dày.
Giữa tháng Chạp trời đông giá rét, trên người hắn chỉ có một bộ xiêm y vải thô mỏng manh rách mướp đủ chỗ, thậm chí không thể che khuất cánh tay của hắn, một đoạn cánh tay gầy yếu lõa lồ bên ngoài, đặt trên tuyết bị đông lạnh đến nỗi tím tái. Bộ xiêm y vải thô rách rưới ấy, chỉ sợ cho người hầu nhà nàng làm khăn lau cũng chê bẩn, huống chi là mặc trên người.
Trời lạnh đến thế, vì sao người này lại lưu lạc đến tình trạng này?
Khương Nhiêu cởi áo choàng của mình đắp lên người hắn, dùng thân thể che chở hắn: “Sao hắn lại bị ngất xỉu?”
“Đệ đánh hắn à?” Khương Nhiêu run rẩy hỏi.
Khương Cẩn Hành xoa mũi, vô cùng ấm ức: “Ta không đánh được hắn, đều là hắn đánh ta! Hắn đột nhiên hôn mê, không liên quan gì đến ta! Ta nghi ngờ hắn đang diễn kịch!”
Cậu bé đứng trong tuyết, vừa bực bội vừa cáu giận: “Tỷ mau nhìn thảo dược trong tay hắn đi! Đó là loại thuốc sẽ làm cho ngựa nổi điên, chính hắn là kẻ hại phụ thân chúng ta bị thương!”
Khương Nhiêu nhìn lòng bàn tay của thiếu niên, quả thực hắn đang cầm một bó thảo dược trong tay.
Trong giấc mơ, nàng thấy hắn lớn tuổi hơn đệ đệ nên hiểu nhầm hắn đang bắt nạt đệ đệ của nàng, sau này lại vì nắm thảo dược này nên tin lời nói của đệ đệ.
Nhưng nếu chỉ vì hắn cầm thảo dược trên tay thì không thể chứng minh hắn nhất định là hung thủ.
Khương Nhiêu không khỏi hối hận vì sự xúc động trong mơ của mình.
Trên mu bàn tay của thiếu niên chằng chịt vết nứt nẻ vì bị đông lạnh, rất sâu, chỉ nhìn thôi đã thấy đau.
Trong lòng nàng càng áy náy.
Trước khi đến đây, nàng còn định nhanh chóng dẫn đệ đệ rời đi, trốn được bao xa thì cứ trốn, song bây giờ thấy tình trạng đáng thương của hắn, trong lòng nàng lại nảy sinh cảm giác không đành lòng.
Không cần biết tương lai hắn sẽ có địa vị cao cỡ nào, lúc này hắn chỉ là một nhóc con đáng thương gầy yếu bất lực, bị đau đớn đến nỗi ngất xỉu, thân thể gầy trơ xương như thể đã nhiều ngày không đủ cơm để ăn, bị người ta ức hiếp cũng không thể đánh trả.
Trong lòng Khương Nhiêu tràn đầy thương tiếc và hối hận: “Hắn thật sự ngất xỉu đấy, không phải giả vờ đâu.”
Khương Nhiêu vừa dứt lời, Khương Cẩn Hành đã bất mãn chu môi, kéo tay Khương Nhiêu nói: “A tỷ, chẳng phải tỷ nói là khi nào tìm được kẻ bỏ thuốc cho ngựa làm hại phụ thân chịu khổ, cũng sẽ cho kẻ đó cảm nhận được đau đớn mà phụ thân phải chịu sao? Bây giờ ta tìm được kẻ xấu rồi, chúng ta nên trả thù hắn.”
Khương Nhiêu: “…”
Đúng là nàng từng nói như thế.
Sau khi bị ngã xuống ngựa, phụ thân của nàng nằm trên giường hơn một tháng, nay mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại. Nhìn phụ thân cao lớn khỏe mạnh trước kia giờ chỉ có thể suy yếu nằm trên giường, nàng tức giận quá sức nên mới buông lời tàn nhẫn như vậy.
Nàng áy náy nhìn thiếu niên, trong đầu không khỏi nghĩ đến dáng vẻ sau khi trưởng thành của hắn: bờ vai rộng, dáng ngồi thẳng tắp, thân hình cao lớn, mặc áo khoác màu đen trông vô cùng khí phái.
Nhưng hắn lại là một kẻ tàn phế đáng thương, vĩnh viễn không thể đứng lên.
Trong mơ, vì nàng nên hắn mới biến thành nông nỗi ấy à?
Lương tâm của Khương Nhiêu lại run bần bật.
Bỗng nhiên một cây gậy to bằng cái bát thò ra trước mặt nàng, là Khương Cẩn Hành đưa cho nàng: “A tỷ, đánh không?”
Khương Nhiêu: “…” Lương tâm lại run rẩy lần nữa.
Chỉ sợ nàng và đệ đệ cầm kịch bản hai tỷ đệ độc ác khắp nơi làm hại nhân vật chính trong thoại bản ấy chứ.
Chỉ cần nghĩ đến thời gian sống sót của nhân vật này trong thoại bản… Chuông cảnh báo nhất thời vang lên trong lòng Khương Nhiêu, cố chấp nói với đệ đệ: “Hắn không phải kẻ xấu, ta muốn đưa hắn về nhà.”
…
Sau khi đưa người về sân của mình, Khương Nhiêu gọi nha hoàn đi nấu nước ấm, nhúng ướt khăn, sau đó tự tay lau vết bùn trên mặt và trên cổ thiếu niên.
Vết máu và bùn đất vừa được lau sạch, gương mặt xinh đẹp góc cạnh của hắn lập tức lộ rõ.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt dài hơi xếch, lông mi cong dài, màu da tái nhợt biểu thị tình trạng bệnh tật, toát lên vẻ đẹp của một mỹ nhân ốm yếu. Chẳng qua hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, chiếc cằm mảnh mai trắng nõn cùng bờ mi dài đang nhắm nghiền lộ vẻ vừa đáng thương vừa không hiểu sự đời, hoàn toàn khác với sự cao ngạo hung ác, lòng dạ tàn nhẫn sau khi trưởng thành.
Khi đặt khăn lên cổ của hắn, Khương Nhiêu chợt khựng lại.
Trên cổ có mấy vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí.
Vết sẹo sâu nhất nằm trên vai phải của hắn, từ sau gáy uốn lượn về phía trước, kéo dài đến tận xương quai xanh của hắn. Trông như vết thương do roi đánh bằng thủ pháp độc ác nhất, sau đó lại bỏ rơi thật lâu không chữa trị nên dần dần hình thành vết sẹo dữ tợn như con rết này.
Lúc đầu có lẽ vết thương sâu đến nỗi thấy xương, cho dù đã khép lại nhưng vẫn rất sâu, lõm vào trong da, Khương Nhiêu nhìn đến đâu thì lại kinh hãi đến đấy, tay cầm khăn ướt nhẹ nhàng run lên, suýt nữa không dám tiếp tục chạm vào người hắn.
Động tác chà lau của nàng càng nhẹ nhàng hơn. Lau xong, nàng rửa sạch rồi vắt khô tấm khăn.
Nha hoàn bị nàng ra lệnh đi gọi đại phu nhặt một vật từ trên mặt đất, hỏi Khương Nhiêu: “Cô nương, đây có phải là hà bao của hắn không? Bị rơi ở đây.”
Khương Nhiêu đưa mắt nhìn qua. Hà bao đã rất cũ, sợi chỉ đã bị mài mòn, vết máu che lấp màu sắc ban đầu của hà bao, chỉ thấy được dấu vết sau khi máu đã khô, vệt máu loang lổ khiến người ta sợ hãi.
Khương Nhiêu cau mày: “Đúng là hà bao của hắn. Ngươi đi giặt sạch cái hà bao này đi.”
Nàng kéo chăn lên đắp cho thiếu niên, sau đó mới ra ngoài tìm Khương Cẩn Hành.
Bởi vì nàng đưa thiếu niên về nhà nên đệ đệ đã phụng phịu suốt cả chặng đường. Cậu bé nóng vội muốn trả thù cho phụ thân, thấy nàng thiên vị “hung thủ” nên tức giận đến nỗi không thèm để ý đến nàng.
Nhưng nàng không thể để đệ đệ tiếp tục hiểu nhầm, không thì dù nàng đã đưa thiếu niên về nhà, đệ đệ vẫn sẽ tiếp tục gây chuyện với hắn.
Thế thì không được.
Nàng còn định chờ thiếu niên tỉnh dậy, sau đó nói xin lỗi hắn đàng hoàng, giải thích rõ hiểu nhầm này. Nếu thiếu niên không tức giận thì tốt, còn nếu hắn tức giận thì nàng sẽ dỗ dành hắn, cung phụng hắn như tổ tông, dỗ đến khi nào hắn nguôi giận mới thôi.
Vừa bước ra khỏi cửa, nàng không khỏi giật mình khi thấy Khương Hành Chu. Nhóc mập đứng trong tuyết trước cửa phòng như một cây củ cải, ngón tay mũm mĩm đang đào tuyết trên mặt đất, động tác hung ác như thể đang trút giận xuống tuyết.
Khương Cẩn Hành nhận định thiếu niên là hung thủ làm hại phụ thân mình bị ngã ngựa nên khi thấy tỷ tỷ cẩn thận chăm sóc kẻ xấu, cậu bé tức giận sôi máu, hai má phồng lên như nhét cả con lợn sữa vào miệng, tức giận suốt chặng đường về nhà.
Thấy Khương Nhiêu ra ngoài tìm mình, trong mắt cậu bé tràn đầy trách cứ và căm tức, giận dỗi nói: “Ta không có người tỷ tỷ không biết nhìn người, nhận giặc làm cha như tỷ!”
“Kẻ không biết nhìn người không phải là ta.” Khương Nhiêu chậm rãi bước đến bên cạnh cậu bé, ngồi xuống.
Khương Nhiêu vẫn còn nhỏ tuổi, nửa năm sau mới qua sinh nhật mười bốn tuổi nhưng lại cứ ra vẻ người lớn bên cạnh đệ đệ bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào trở nên nghiêm túc, giọng điệu ra vẻ chín chắn: “Còn nữa, dùng cụm từ ‘nhận giặc làm cha’ trong trường hợp này là không đúng, dùng ‘đổi trắng thay đen’ nghe còn tạm được. Đệ có thể văn võ dốt nát nhưng không được dùng thành ngữ lung tung, rất dễ bị người khác cười nhạo.”
Bị nàng răn dạy một trận, khuôn mặt Khương Cẩn Hành đỏ bừng: “Ai dám cười nhạo ta!”
“Ta.”
Khương Cẩn Hành ỉu xìu: “…”
Lại tiếp tục phồng mang trợn mắt như cá nóc.
Khương Nhiêu nâng mặt đệ đệ lên nhìn thật lâu, sau đó hỏi: “Bị đánh có đau không?”
Khương Cẩn Hành: “Hừ!”
Khương Nhiêu vươn tay xoa gò má mũm mĩm của cậu bé: “Đệ đừng giận. Chính đệ vu oan cho người khác, còn đòi đánh gãy chân người ta thì đệ bị đánh cũng đáng đời. Đệ hãy nghe a tỷ, người bỏ thuốc cho ngựa thật sự không phải là hắn đâu.”
Nhưng Khương Cẩn Hành không tin nàng, ngược lại trong lòng buồn khổ, tức giận đến nỗi muốn khóc, đứng dậy nức nở: “Sao không phải là hắn?! Hắn xuất hiện ở chuồng ngựa, trong tay cũng cầm thảo dược! Hắn còn định tiếp tục hại phụ thân!”
Khương Nhiêu cũng đứng dậy: “Ta đã phái người ra ngoài tìm, chờ khi nào tìm được hung thủ chân chính, đệ sẽ tin ta.”
Trong giấc mơ của nàng, hung thủ chân chính bỏ thuốc cho ngựa là một tên đồ tể, nàng đã phái người đi tìm hắn ta ngay lập tức, sẽ bắt được hung thủ sớm hơn dự kiến.
Khương Cẩn Hành hoàn toàn không nghe lọt lời nói của nàng: “Chính tỷ nhìn nhầm thì có! Ta phải đi tìm phụ thân để phụ thân đuổi hắn ra ngoài!”
Cậu bé tức giận chạy ra ngoài sân.
…
Trong phòng, Dung Đình cố gắng mở mí mắt.
Mí mắt nặng nề dính máu trước kia giờ lại trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn nâng tay lên lau mặt một phen, ngón tay sạch sẽ, không dính bất cứ vết bẩn nào.
Có người lau mặt giúp hắn.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghi ngờ, khẽ ngước mắt quan sát chung quanh.
Nơi này là một gian phòng xa lạ, gió lạnh và tuyết rơi bị ngăn cách ngoài cửa sổ khép kín, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Đồ đạc trong phòng được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, hai kệ gỗ đằng sau bình phong bày đầy các loại sách.
Chăn gấm mềm mại thoải mái, ấm áp như thể đã được phơi dưới ánh nắng mấy ngày.
Nhưng ánh mắt Dung Đình thoáng chốc lạnh lẽo như thể vừa thấy thứ gì đó dơ bẩn lắm, bàn tay siết chặt tấm chăn, nhấc nó lên theo phản xạ.
…
Không có kim châm.
Không có sâu bọ.
Động tác của hắn dần dần chậm lại, ánh mắt lạnh lẽo rồi cau mày chìm vào suy tư.
Đây là nơi nào vậy?
Mấy cọng cỏ rơi rụng trên nền tuyết, cùng với một cây nạng thô sơ được làm từ gậy gỗ.
Đệ đệ của nàng đang cao giọng ra lệnh cho người hầu: “Đổ thùng nước lạnh này xuống cho ta! Để ta chống mắt lên xem hắn ta có tỉnh dậy hay không!”
Nghe vậy, trái tim Khương Nhiêu run lên, vội vàng tiến lên chặn trước người thiếu niên: “Dừng tay!”
Người hầu lập tức dừng động tác.
Khương Nhiêu thở hổn hền nhìn thùng nước lạnh suýt nữa thì đổ hết lên người thiếu niên kia, lập tức biết được vì sao trong giấc mơ, cả người thiếu niên lại ướt đẫm.
Nếu nàng đến trễ hơn một lát, có lẽ cả người hắn sẽ lại ướt như chuột lột.
May mà nàng chạy đến sớm, không thì giữa mùa đông bị dội nguyên một thùng nước lạnh lên người, không biết sẽ lạnh thấu xương cỡ nào.
Chỉ mới tưởng tượng mà thôi, nàng đã rùng mình một cái.
Khương Nhiêu vẫn còn chưa thôi sợ hãi, buông mi nhìn gương mặt của thiếu niên.
Mái tóc đen của hắn bù xù, sống mũi cao thẳng dính vết máu, trên trán có vết bầm đen, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lúc này nhắm chặt, chung quanh là khung cảnh đầy tuyết làm tôn lên làn da trắng xanh của hắn, trông giống hệt người chết.
Khương Nhiêu sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cuống quýt thò tay thăm dò hơi thở của hắn.
May mà vẫn còn sống.
Không biết hắn ngã xuống tuyết bao lâu, tuyết đã chồng chất trên người thành một lớp thật dày.
Giữa tháng Chạp trời đông giá rét, trên người hắn chỉ có một bộ xiêm y vải thô mỏng manh rách mướp đủ chỗ, thậm chí không thể che khuất cánh tay của hắn, một đoạn cánh tay gầy yếu lõa lồ bên ngoài, đặt trên tuyết bị đông lạnh đến nỗi tím tái. Bộ xiêm y vải thô rách rưới ấy, chỉ sợ cho người hầu nhà nàng làm khăn lau cũng chê bẩn, huống chi là mặc trên người.
Trời lạnh đến thế, vì sao người này lại lưu lạc đến tình trạng này?
Khương Nhiêu cởi áo choàng của mình đắp lên người hắn, dùng thân thể che chở hắn: “Sao hắn lại bị ngất xỉu?”
“Đệ đánh hắn à?” Khương Nhiêu run rẩy hỏi.
Khương Cẩn Hành xoa mũi, vô cùng ấm ức: “Ta không đánh được hắn, đều là hắn đánh ta! Hắn đột nhiên hôn mê, không liên quan gì đến ta! Ta nghi ngờ hắn đang diễn kịch!”
Cậu bé đứng trong tuyết, vừa bực bội vừa cáu giận: “Tỷ mau nhìn thảo dược trong tay hắn đi! Đó là loại thuốc sẽ làm cho ngựa nổi điên, chính hắn là kẻ hại phụ thân chúng ta bị thương!”
Khương Nhiêu nhìn lòng bàn tay của thiếu niên, quả thực hắn đang cầm một bó thảo dược trong tay.
Trong giấc mơ, nàng thấy hắn lớn tuổi hơn đệ đệ nên hiểu nhầm hắn đang bắt nạt đệ đệ của nàng, sau này lại vì nắm thảo dược này nên tin lời nói của đệ đệ.
Nhưng nếu chỉ vì hắn cầm thảo dược trên tay thì không thể chứng minh hắn nhất định là hung thủ.
Khương Nhiêu không khỏi hối hận vì sự xúc động trong mơ của mình.
Trên mu bàn tay của thiếu niên chằng chịt vết nứt nẻ vì bị đông lạnh, rất sâu, chỉ nhìn thôi đã thấy đau.
Trong lòng nàng càng áy náy.
Trước khi đến đây, nàng còn định nhanh chóng dẫn đệ đệ rời đi, trốn được bao xa thì cứ trốn, song bây giờ thấy tình trạng đáng thương của hắn, trong lòng nàng lại nảy sinh cảm giác không đành lòng.
Không cần biết tương lai hắn sẽ có địa vị cao cỡ nào, lúc này hắn chỉ là một nhóc con đáng thương gầy yếu bất lực, bị đau đớn đến nỗi ngất xỉu, thân thể gầy trơ xương như thể đã nhiều ngày không đủ cơm để ăn, bị người ta ức hiếp cũng không thể đánh trả.
Trong lòng Khương Nhiêu tràn đầy thương tiếc và hối hận: “Hắn thật sự ngất xỉu đấy, không phải giả vờ đâu.”
Khương Nhiêu vừa dứt lời, Khương Cẩn Hành đã bất mãn chu môi, kéo tay Khương Nhiêu nói: “A tỷ, chẳng phải tỷ nói là khi nào tìm được kẻ bỏ thuốc cho ngựa làm hại phụ thân chịu khổ, cũng sẽ cho kẻ đó cảm nhận được đau đớn mà phụ thân phải chịu sao? Bây giờ ta tìm được kẻ xấu rồi, chúng ta nên trả thù hắn.”
Khương Nhiêu: “…”
Đúng là nàng từng nói như thế.
Sau khi bị ngã xuống ngựa, phụ thân của nàng nằm trên giường hơn một tháng, nay mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại. Nhìn phụ thân cao lớn khỏe mạnh trước kia giờ chỉ có thể suy yếu nằm trên giường, nàng tức giận quá sức nên mới buông lời tàn nhẫn như vậy.
Nàng áy náy nhìn thiếu niên, trong đầu không khỏi nghĩ đến dáng vẻ sau khi trưởng thành của hắn: bờ vai rộng, dáng ngồi thẳng tắp, thân hình cao lớn, mặc áo khoác màu đen trông vô cùng khí phái.
Nhưng hắn lại là một kẻ tàn phế đáng thương, vĩnh viễn không thể đứng lên.
Trong mơ, vì nàng nên hắn mới biến thành nông nỗi ấy à?
Lương tâm của Khương Nhiêu lại run bần bật.
Bỗng nhiên một cây gậy to bằng cái bát thò ra trước mặt nàng, là Khương Cẩn Hành đưa cho nàng: “A tỷ, đánh không?”
Khương Nhiêu: “…” Lương tâm lại run rẩy lần nữa.
Chỉ sợ nàng và đệ đệ cầm kịch bản hai tỷ đệ độc ác khắp nơi làm hại nhân vật chính trong thoại bản ấy chứ.
Chỉ cần nghĩ đến thời gian sống sót của nhân vật này trong thoại bản… Chuông cảnh báo nhất thời vang lên trong lòng Khương Nhiêu, cố chấp nói với đệ đệ: “Hắn không phải kẻ xấu, ta muốn đưa hắn về nhà.”
…
Sau khi đưa người về sân của mình, Khương Nhiêu gọi nha hoàn đi nấu nước ấm, nhúng ướt khăn, sau đó tự tay lau vết bùn trên mặt và trên cổ thiếu niên.
Vết máu và bùn đất vừa được lau sạch, gương mặt xinh đẹp góc cạnh của hắn lập tức lộ rõ.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt dài hơi xếch, lông mi cong dài, màu da tái nhợt biểu thị tình trạng bệnh tật, toát lên vẻ đẹp của một mỹ nhân ốm yếu. Chẳng qua hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, chiếc cằm mảnh mai trắng nõn cùng bờ mi dài đang nhắm nghiền lộ vẻ vừa đáng thương vừa không hiểu sự đời, hoàn toàn khác với sự cao ngạo hung ác, lòng dạ tàn nhẫn sau khi trưởng thành.
Khi đặt khăn lên cổ của hắn, Khương Nhiêu chợt khựng lại.
Trên cổ có mấy vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí.
Vết sẹo sâu nhất nằm trên vai phải của hắn, từ sau gáy uốn lượn về phía trước, kéo dài đến tận xương quai xanh của hắn. Trông như vết thương do roi đánh bằng thủ pháp độc ác nhất, sau đó lại bỏ rơi thật lâu không chữa trị nên dần dần hình thành vết sẹo dữ tợn như con rết này.
Lúc đầu có lẽ vết thương sâu đến nỗi thấy xương, cho dù đã khép lại nhưng vẫn rất sâu, lõm vào trong da, Khương Nhiêu nhìn đến đâu thì lại kinh hãi đến đấy, tay cầm khăn ướt nhẹ nhàng run lên, suýt nữa không dám tiếp tục chạm vào người hắn.
Động tác chà lau của nàng càng nhẹ nhàng hơn. Lau xong, nàng rửa sạch rồi vắt khô tấm khăn.
Nha hoàn bị nàng ra lệnh đi gọi đại phu nhặt một vật từ trên mặt đất, hỏi Khương Nhiêu: “Cô nương, đây có phải là hà bao của hắn không? Bị rơi ở đây.”
Khương Nhiêu đưa mắt nhìn qua. Hà bao đã rất cũ, sợi chỉ đã bị mài mòn, vết máu che lấp màu sắc ban đầu của hà bao, chỉ thấy được dấu vết sau khi máu đã khô, vệt máu loang lổ khiến người ta sợ hãi.
Khương Nhiêu cau mày: “Đúng là hà bao của hắn. Ngươi đi giặt sạch cái hà bao này đi.”
Nàng kéo chăn lên đắp cho thiếu niên, sau đó mới ra ngoài tìm Khương Cẩn Hành.
Bởi vì nàng đưa thiếu niên về nhà nên đệ đệ đã phụng phịu suốt cả chặng đường. Cậu bé nóng vội muốn trả thù cho phụ thân, thấy nàng thiên vị “hung thủ” nên tức giận đến nỗi không thèm để ý đến nàng.
Nhưng nàng không thể để đệ đệ tiếp tục hiểu nhầm, không thì dù nàng đã đưa thiếu niên về nhà, đệ đệ vẫn sẽ tiếp tục gây chuyện với hắn.
Thế thì không được.
Nàng còn định chờ thiếu niên tỉnh dậy, sau đó nói xin lỗi hắn đàng hoàng, giải thích rõ hiểu nhầm này. Nếu thiếu niên không tức giận thì tốt, còn nếu hắn tức giận thì nàng sẽ dỗ dành hắn, cung phụng hắn như tổ tông, dỗ đến khi nào hắn nguôi giận mới thôi.
Vừa bước ra khỏi cửa, nàng không khỏi giật mình khi thấy Khương Hành Chu. Nhóc mập đứng trong tuyết trước cửa phòng như một cây củ cải, ngón tay mũm mĩm đang đào tuyết trên mặt đất, động tác hung ác như thể đang trút giận xuống tuyết.
Khương Cẩn Hành nhận định thiếu niên là hung thủ làm hại phụ thân mình bị ngã ngựa nên khi thấy tỷ tỷ cẩn thận chăm sóc kẻ xấu, cậu bé tức giận sôi máu, hai má phồng lên như nhét cả con lợn sữa vào miệng, tức giận suốt chặng đường về nhà.
Thấy Khương Nhiêu ra ngoài tìm mình, trong mắt cậu bé tràn đầy trách cứ và căm tức, giận dỗi nói: “Ta không có người tỷ tỷ không biết nhìn người, nhận giặc làm cha như tỷ!”
“Kẻ không biết nhìn người không phải là ta.” Khương Nhiêu chậm rãi bước đến bên cạnh cậu bé, ngồi xuống.
Khương Nhiêu vẫn còn nhỏ tuổi, nửa năm sau mới qua sinh nhật mười bốn tuổi nhưng lại cứ ra vẻ người lớn bên cạnh đệ đệ bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào trở nên nghiêm túc, giọng điệu ra vẻ chín chắn: “Còn nữa, dùng cụm từ ‘nhận giặc làm cha’ trong trường hợp này là không đúng, dùng ‘đổi trắng thay đen’ nghe còn tạm được. Đệ có thể văn võ dốt nát nhưng không được dùng thành ngữ lung tung, rất dễ bị người khác cười nhạo.”
Bị nàng răn dạy một trận, khuôn mặt Khương Cẩn Hành đỏ bừng: “Ai dám cười nhạo ta!”
“Ta.”
Khương Cẩn Hành ỉu xìu: “…”
Lại tiếp tục phồng mang trợn mắt như cá nóc.
Khương Nhiêu nâng mặt đệ đệ lên nhìn thật lâu, sau đó hỏi: “Bị đánh có đau không?”
Khương Cẩn Hành: “Hừ!”
Khương Nhiêu vươn tay xoa gò má mũm mĩm của cậu bé: “Đệ đừng giận. Chính đệ vu oan cho người khác, còn đòi đánh gãy chân người ta thì đệ bị đánh cũng đáng đời. Đệ hãy nghe a tỷ, người bỏ thuốc cho ngựa thật sự không phải là hắn đâu.”
Nhưng Khương Cẩn Hành không tin nàng, ngược lại trong lòng buồn khổ, tức giận đến nỗi muốn khóc, đứng dậy nức nở: “Sao không phải là hắn?! Hắn xuất hiện ở chuồng ngựa, trong tay cũng cầm thảo dược! Hắn còn định tiếp tục hại phụ thân!”
Khương Nhiêu cũng đứng dậy: “Ta đã phái người ra ngoài tìm, chờ khi nào tìm được hung thủ chân chính, đệ sẽ tin ta.”
Trong giấc mơ của nàng, hung thủ chân chính bỏ thuốc cho ngựa là một tên đồ tể, nàng đã phái người đi tìm hắn ta ngay lập tức, sẽ bắt được hung thủ sớm hơn dự kiến.
Khương Cẩn Hành hoàn toàn không nghe lọt lời nói của nàng: “Chính tỷ nhìn nhầm thì có! Ta phải đi tìm phụ thân để phụ thân đuổi hắn ra ngoài!”
Cậu bé tức giận chạy ra ngoài sân.
…
Trong phòng, Dung Đình cố gắng mở mí mắt.
Mí mắt nặng nề dính máu trước kia giờ lại trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn nâng tay lên lau mặt một phen, ngón tay sạch sẽ, không dính bất cứ vết bẩn nào.
Có người lau mặt giúp hắn.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghi ngờ, khẽ ngước mắt quan sát chung quanh.
Nơi này là một gian phòng xa lạ, gió lạnh và tuyết rơi bị ngăn cách ngoài cửa sổ khép kín, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Đồ đạc trong phòng được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, hai kệ gỗ đằng sau bình phong bày đầy các loại sách.
Chăn gấm mềm mại thoải mái, ấm áp như thể đã được phơi dưới ánh nắng mấy ngày.
Nhưng ánh mắt Dung Đình thoáng chốc lạnh lẽo như thể vừa thấy thứ gì đó dơ bẩn lắm, bàn tay siết chặt tấm chăn, nhấc nó lên theo phản xạ.
…
Không có kim châm.
Không có sâu bọ.
Động tác của hắn dần dần chậm lại, ánh mắt lạnh lẽo rồi cau mày chìm vào suy tư.
Đây là nơi nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro