Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 3
2024-11-08 21:45:59
Khung cảnh chung quanh đột ngột thay đổi khiến đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên tràn ngập nghi ngờ và cảnh giác.
Hắn nhúc nhích đôi chân của mình, tê mỏi, đau đớn, đau đến nỗi khiến người ta chỉ muốn cắt đứt hai chân.
Đã mấy ngày liên tiếp hắn vẫn trong tình trạng này nhưng vì không có tiền mua thuốc, hắn chỉ có thể ra ngoài hái thuốc dựa theo đơn thuốc mà hồi trước trong cung, lão đại phu từng viết cho hắn. Hôm nay vận may của hắn không tệ, tìm được mấy cây thuốc có thể dùng, nào ngờ trên đường lại bắt gặp một đám người không biết từ đâu chui ra, cứ khăng khăng nói hắn là hung thủ rồi thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn.
Hắn còn chưa kịp giải thích rõ ràng thì đã ngất xỉu ngã xuống.
Trong lần đi săn mùa thu năm ngoái, có kẻ cố tình “ngộ thương” hai chân của hắn, đã lâu chưa được chữa trị nên vết thương trên chân càng nghiêm trọng, gần đây thường xuyên đau đến nỗi ngất xỉu. Hắn cứ tưởng rằng lần này ngất xỉu chắc mình chỉ còn đường chết, lại không ngờ… Sẽ xuất hiện tại nơi xa lạ này.
Dung Đình nhịn đau muốn xuống giường nhưng chỉ một động tác ngồi dậy đơn giản cũng khiến trán hắn chảy đầy mồ hôi, mạch máu gồ lên.
Thế mà lại… Đau hơn cả lúc hắn ra ngoài tìm thuốc.
Chỉ cần khẽ cựa quậy, cứ như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trong khớp xương của hắn, khiến hắn không thể động đậy được một chút sức lực nào.
Hắn cắn răng, trong mắt hiện lên âm u, ẩn chứa thù hận sâu đậm.
…
Khương Nhiêu tốn rất nhiều công sức mới đuổi kịp đệ đệ của mình.
May mà nhờ giấc mơ tiên tri, người hầu mà nàng phái ra ngoài bắt giữ hung thủ kịp thời áp tải hắn ta về Khương phủ, giao cho Khương Tứ gia thẩm vấn.
Cuối cùng, chân tướng đã được phơi bày. Nhận thức về bản thân mình của Khương Cẩn Hành thoáng chốc từ “am hiểu bắt kẻ gian” biến thành “ngu ngốc chỉ biết ngậm máu phun người”.
Cậu nhóc xấu hổ vô cùng, không dám ngẩng đầu dậy nhìn người khác, chỉ muốn vùi mình xuống tuyết không muốn đối mặt với mọi người.
Sau khi an ủi đệ đệ một phen, Khương Nhiêu mới quay về sân của mình, đúng lúc gặp được nha hoàn đi giặt hà bao quay về. Trong hà bao còn có một mảnh ngọc phù, thoạt nhìn là món đồ mà chủ nhân của nó rất trân trọng. Khương Nhiêu cẩn thận cất tấm ngọc phù đó rồi bảo nha hoàn mang hà bao đi phơi.
Nghĩ đến gương mặt tái nhợt ốm yếu và vóc dáng còn mảnh khảnh hơn cả giấy Tuyên Thành của thiếu niên kia, nàng lại gọi hai nha hoàn đến đây.
Loại thảo dược mà thiếu niên cầm trong tay lúc ấy, tuy rằng không thể cho ngựa ăn nhưng nếu cho người ăn thì không có vấn đề gì. Những năm mất mùa, thường xuyên có người lên núi đào loại thảo dược này để ăn cho đỡ đói, nàng sợ thiếu niên kia đi đào loại thảo dược ấy là vì đói khát nên bảo nha hoàn đi gọi nhà bếp chế biến một ít điểm tâm đưa đến đây.
Làm xong, cảm xúc vẫn luôn dao động mãnh liệt từ khi ngủ dậy đến bây giờ của nàng mới hơi bình tĩnh một chút.
Nàng nghĩ rằng, mọi chuyện đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng hoàn toàn khác với cảnh trong mơ, chắc hẳn kết quả… Sẽ thay đổi thôi nhỉ?
Đằng sau, bỗng có một âm thanh vang lên trong phòng.
Khương Nhiêu xoay người đẩy cửa vào phòng, đúng lúc đối diện với ánh mắt của thiếu niên.
Người vốn nên nằm trên giường, lúc này đang vất vả một tay chống mép giường, đầu gối chân phải gập lại, quỳ bên mép giường bằng tư thế cực kỳ vất vả.
Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt của hắn sắc bén như lưỡi câu.
Tựa như cảnh trong mơ, ánh mắt hắn khóa chặt thân thể của nàng, cảm xúc thô bạo ẩn giấu sâu bên trong đôi mắt ấy. Chẳng qua so với cảnh trong mơ, lần này ánh mắt ấy không có thù hận nhưng lại xuất hiện cảnh giác và đề phòng.
Hắn tựa như một con rắn độc ẩn nấp trong bụi cỏ tối tăm giữa đêm khuya, cảnh giác nhìn người qua đường, đồng thời thè lưỡi phì phò, tàn nhẫn hung ác, chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhào ra giết người bất lúc nào.
Bản năng của Khương Nhiêu cảm thấy sợ hãi.
Sao nàng lại trêu chọc hắn rồi?
Nhưng nghĩ đến kết cục cuối cùng trong cơ, nàng đành phải miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, đầu tiên là giải thích rõ ràng chuyện xảy ra hôm nay: “Chuyện hôm nay chỉ là hiểu nhầm. Đệ đệ của ta hiểu nhầm ngươi là hung thủ làm hại phụ thân chúng ta bị ngã ngựa nên mới nảy sinh xung đột với ngươi.”
Nụ cười của nàng cay đắng, giọng nói vốn mềm mại nay cũng trở nên khàn khàn vì sợ hãi.
“Chuyện hôm nay, là do chúng ta hiểu nhầm ngươi. Chúng ta có lỗi với ngươi, nên bồi thường cho ngươi.”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, lập tức nghĩ đến những thủ đoạn tàn bạo mà hắn đối đãi với người khác, trái tim không khỏi run lên, chậm rãi xê dịch từng bước một đến gần hắn.
Thiếu niên khép mắt lại. Nếu không thể đứng dậy thì dứt khoát ngồi xuống đất, không để ý đến nàng.
Có điều vẻ khát máu tàn bạo trên người hắn đã giảm bớt đi đôi phần.
Song điều này vẫn không thể khiến Khương Nhiêu yên tâm. Nàng vẫn xê dịch từng bước chân, lặng lẽ di chuyển đến vị trí cách thiếu niên hai bước rồi dừng lại.
Trong giấc mơ, nam nhân hung ác nham hiểm đáng sợ ấy đều đối xử với tất cả mọi người bằng thái độ chán ghét đến tột độ.
Khương Nhiêu rất tinh mắt, sợ cách hắn quá gần sẽ khiến hắn không vui nên không tiếp tục đến gần hắn, chỉ đứng cách xa hai bước, lén lút nhìn chân của hắn.
Động tĩnh lúc nãy, hình như là vì hắn bị ngã xuống giường.
Hắn phải mượn đồ vật mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, hoàn toàn không thể tự đứng thẳng bằng hai chân của mình.
Xem ra trong mơ, không phải nàng làm chân hắn bị thương. Trước khi gặp nàng, chân của hắn đã có vấn đề.
Khương Nhiêu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại thương hại.
Nàng từng thấy dáng vẻ gầy yếu và điên cuồng của hắn khi bị trói buộc trên xe lăn, lại không ngờ hắn đã bị thương từ rất lâu trước kia.
Thiếu niên mới mười bốn mười lăm tuổi, đang là lứa tuổi chí khí hào hùng nhất, tại sao chân của hắn… Lại ra nông nỗi này?
Thấy đôi môi của thiếu niên hơi trắng bệch, nàng rót một chén nước, đặt bên cạnh hắn.
“Ngươi uống đi.” Nàng nói.
Thiếu niên lại không hề nhúc nhích, thậm chí không thèm lia mắt nhìn chén nước kia một lần.
Khương Nhiêu không rõ vì sao hắn không uống nước, rõ ràng trông hắn rất khát nước.
Đúng lúc này, nha hoàn bưng điểm tâm vào phòng.
Điểm tâm được làm thành hình mười hai con giáp đặt ngay ngắn chỉnh lề trong hộp cơm bát giác được chế tác bằng lưu ly, tỏa ra mùi thơm ngọt hấp dẫn.
Khương Nhiêu rõ ràng nhìn thấy yết hầu của thiếu niên khẽ nhúc nhích một chút. Nhưng khi nàng thật sự đặt điểm tâm trước mặt hắn, hắn vẫn không chút dao động, khuôn mặt xinh đẹp bạc tình tựa như thiếu niên tiên quân trên trời, không có thất tình lục dục của con người.
Khương Nhiêu nhút nhát run lên, cầm một cái bánh hình con thỏ: “Ngươi có muốn ăn không?”
Nàng vừa nói vừa đưa bánh đến trước mặt hắn, động tác và vẻ mặt đều cẩn thận từng li từng tí.
Năm ngón tay của nàng trắng nõn, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm bụng của cái bánh hình con thỏ, khiến cái bụng của con thỏ hơi lõm xuống. Điểm tâm làm bằng gạo nếp trắng trẻo mềm mại, nhân bột đậu trong bánh vẫn nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm ngọt hấp dẫn.
Đôi mắt thiếu niên hơi lóe lên, cắn chặt hàm răng như thể đang kìm nén. Sau một lát giằng co, hắn mới nâng ngón tay thon dài lên.
Khương Nhiêu vẫn nhìn chằm chằm vào hắn nên lập tức nắm bắt cơ hội, nhanh chóng nhét cái bánh vào tay hắn, sau đó ngồi bên cạnh mong chờ nhìn hắn ăn.
Cuối cùng, thiếu niên cũng có động tác, chẳng qua hắn bẻ cái bánh ra làm đôi, đưa một nửa cho Khương Nhiêu: “Ngươi ăn trước.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, trầm hơn những người cùng trang lứa, chẳng qua nghe hơi suy yếu.
Khương Nhiêu ngẩn người. Hắn chia đồ ăn cho nàng ư? Hắn tốt bụng vậy sao? Nhưng nàng thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng chẳng thân mật đến đâu.
Chỉ trong chốc lát, nàng chợt hiểu được điều gì đó.
Thử độc.
“…”
Chẳng trách hắn không chịu uống nước, đề phòng kỹ quá.
Khương Nhiêu cúi đầu, rầu rĩ cắn một miếng bánh. Lúc nhai nuốt, nàng cúi đầu rất thấp, hai má phồng lên, thoạt nhìn mềm mại như hai cái bánh gạo nếp.
Cảm giác bị nghi ngờ không dễ chịu chút nào, tốt bụng mà bị coi là lòng lang dạ sói, thậm chí khiến nàng hơi bực tức.
Không chờ hắn lên tiếng, nàng đã thở hổn hển, chủ động cầm cái ly bên cạnh uống một ngụm cạn ly.
Nàng nuốt điểm tâm vào bụng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt như thể đang nói “ngươi thấy chưa ngươi thấy chưa ta vẫn còn sống đấy”.
Đôi mắt hạnh lấp lánh như biết nói đầy sự u oán. Cho dù nàng không nói gì cũng khiến người ta như nghe thấy nàng vừa “hừ” một tiếng trong lòng.
Điểm tâm, không có độc.
Nước, cũng không có độc.
Song đôi mắt của Dung Đình vẫn lạnh như băng.
Hắn cầm nửa cái bánh còn lại, chậm rãi bỏ vào miệng. Cho dù lúc này đã đói đến nỗi ruột gan cồn cào nhưng ánh mắt của hắn vẫn không có một chút cấp bách.
Có những thứ, tuy rằng thoạt nhìn mê người nhưng sẽ lấy mạng người.
Chốn cung đình sâu thẳm, lòng người tàn nhẫn.
Từ nhỏ hắn đã biết, một là chịu đựng đói khát, hai là nghênh đón thất bại và cái chết.
Nếu không biết rõ điều đó thì sao hắn có thể sống tạm bợ đến bây giờ?
Khi thấy nàng đã nuốt điểm tâm vào bụng, hắn mới thong thả nâng tay lên, thử cắn nhẹ một miếng.
Hắn nhúc nhích đôi chân của mình, tê mỏi, đau đớn, đau đến nỗi khiến người ta chỉ muốn cắt đứt hai chân.
Đã mấy ngày liên tiếp hắn vẫn trong tình trạng này nhưng vì không có tiền mua thuốc, hắn chỉ có thể ra ngoài hái thuốc dựa theo đơn thuốc mà hồi trước trong cung, lão đại phu từng viết cho hắn. Hôm nay vận may của hắn không tệ, tìm được mấy cây thuốc có thể dùng, nào ngờ trên đường lại bắt gặp một đám người không biết từ đâu chui ra, cứ khăng khăng nói hắn là hung thủ rồi thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn.
Hắn còn chưa kịp giải thích rõ ràng thì đã ngất xỉu ngã xuống.
Trong lần đi săn mùa thu năm ngoái, có kẻ cố tình “ngộ thương” hai chân của hắn, đã lâu chưa được chữa trị nên vết thương trên chân càng nghiêm trọng, gần đây thường xuyên đau đến nỗi ngất xỉu. Hắn cứ tưởng rằng lần này ngất xỉu chắc mình chỉ còn đường chết, lại không ngờ… Sẽ xuất hiện tại nơi xa lạ này.
Dung Đình nhịn đau muốn xuống giường nhưng chỉ một động tác ngồi dậy đơn giản cũng khiến trán hắn chảy đầy mồ hôi, mạch máu gồ lên.
Thế mà lại… Đau hơn cả lúc hắn ra ngoài tìm thuốc.
Chỉ cần khẽ cựa quậy, cứ như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trong khớp xương của hắn, khiến hắn không thể động đậy được một chút sức lực nào.
Hắn cắn răng, trong mắt hiện lên âm u, ẩn chứa thù hận sâu đậm.
…
Khương Nhiêu tốn rất nhiều công sức mới đuổi kịp đệ đệ của mình.
May mà nhờ giấc mơ tiên tri, người hầu mà nàng phái ra ngoài bắt giữ hung thủ kịp thời áp tải hắn ta về Khương phủ, giao cho Khương Tứ gia thẩm vấn.
Cuối cùng, chân tướng đã được phơi bày. Nhận thức về bản thân mình của Khương Cẩn Hành thoáng chốc từ “am hiểu bắt kẻ gian” biến thành “ngu ngốc chỉ biết ngậm máu phun người”.
Cậu nhóc xấu hổ vô cùng, không dám ngẩng đầu dậy nhìn người khác, chỉ muốn vùi mình xuống tuyết không muốn đối mặt với mọi người.
Sau khi an ủi đệ đệ một phen, Khương Nhiêu mới quay về sân của mình, đúng lúc gặp được nha hoàn đi giặt hà bao quay về. Trong hà bao còn có một mảnh ngọc phù, thoạt nhìn là món đồ mà chủ nhân của nó rất trân trọng. Khương Nhiêu cẩn thận cất tấm ngọc phù đó rồi bảo nha hoàn mang hà bao đi phơi.
Nghĩ đến gương mặt tái nhợt ốm yếu và vóc dáng còn mảnh khảnh hơn cả giấy Tuyên Thành của thiếu niên kia, nàng lại gọi hai nha hoàn đến đây.
Loại thảo dược mà thiếu niên cầm trong tay lúc ấy, tuy rằng không thể cho ngựa ăn nhưng nếu cho người ăn thì không có vấn đề gì. Những năm mất mùa, thường xuyên có người lên núi đào loại thảo dược này để ăn cho đỡ đói, nàng sợ thiếu niên kia đi đào loại thảo dược ấy là vì đói khát nên bảo nha hoàn đi gọi nhà bếp chế biến một ít điểm tâm đưa đến đây.
Làm xong, cảm xúc vẫn luôn dao động mãnh liệt từ khi ngủ dậy đến bây giờ của nàng mới hơi bình tĩnh một chút.
Nàng nghĩ rằng, mọi chuyện đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng hoàn toàn khác với cảnh trong mơ, chắc hẳn kết quả… Sẽ thay đổi thôi nhỉ?
Đằng sau, bỗng có một âm thanh vang lên trong phòng.
Khương Nhiêu xoay người đẩy cửa vào phòng, đúng lúc đối diện với ánh mắt của thiếu niên.
Người vốn nên nằm trên giường, lúc này đang vất vả một tay chống mép giường, đầu gối chân phải gập lại, quỳ bên mép giường bằng tư thế cực kỳ vất vả.
Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt của hắn sắc bén như lưỡi câu.
Tựa như cảnh trong mơ, ánh mắt hắn khóa chặt thân thể của nàng, cảm xúc thô bạo ẩn giấu sâu bên trong đôi mắt ấy. Chẳng qua so với cảnh trong mơ, lần này ánh mắt ấy không có thù hận nhưng lại xuất hiện cảnh giác và đề phòng.
Hắn tựa như một con rắn độc ẩn nấp trong bụi cỏ tối tăm giữa đêm khuya, cảnh giác nhìn người qua đường, đồng thời thè lưỡi phì phò, tàn nhẫn hung ác, chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhào ra giết người bất lúc nào.
Bản năng của Khương Nhiêu cảm thấy sợ hãi.
Sao nàng lại trêu chọc hắn rồi?
Nhưng nghĩ đến kết cục cuối cùng trong cơ, nàng đành phải miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, đầu tiên là giải thích rõ ràng chuyện xảy ra hôm nay: “Chuyện hôm nay chỉ là hiểu nhầm. Đệ đệ của ta hiểu nhầm ngươi là hung thủ làm hại phụ thân chúng ta bị ngã ngựa nên mới nảy sinh xung đột với ngươi.”
Nụ cười của nàng cay đắng, giọng nói vốn mềm mại nay cũng trở nên khàn khàn vì sợ hãi.
“Chuyện hôm nay, là do chúng ta hiểu nhầm ngươi. Chúng ta có lỗi với ngươi, nên bồi thường cho ngươi.”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, lập tức nghĩ đến những thủ đoạn tàn bạo mà hắn đối đãi với người khác, trái tim không khỏi run lên, chậm rãi xê dịch từng bước một đến gần hắn.
Thiếu niên khép mắt lại. Nếu không thể đứng dậy thì dứt khoát ngồi xuống đất, không để ý đến nàng.
Có điều vẻ khát máu tàn bạo trên người hắn đã giảm bớt đi đôi phần.
Song điều này vẫn không thể khiến Khương Nhiêu yên tâm. Nàng vẫn xê dịch từng bước chân, lặng lẽ di chuyển đến vị trí cách thiếu niên hai bước rồi dừng lại.
Trong giấc mơ, nam nhân hung ác nham hiểm đáng sợ ấy đều đối xử với tất cả mọi người bằng thái độ chán ghét đến tột độ.
Khương Nhiêu rất tinh mắt, sợ cách hắn quá gần sẽ khiến hắn không vui nên không tiếp tục đến gần hắn, chỉ đứng cách xa hai bước, lén lút nhìn chân của hắn.
Động tĩnh lúc nãy, hình như là vì hắn bị ngã xuống giường.
Hắn phải mượn đồ vật mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, hoàn toàn không thể tự đứng thẳng bằng hai chân của mình.
Xem ra trong mơ, không phải nàng làm chân hắn bị thương. Trước khi gặp nàng, chân của hắn đã có vấn đề.
Khương Nhiêu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại thương hại.
Nàng từng thấy dáng vẻ gầy yếu và điên cuồng của hắn khi bị trói buộc trên xe lăn, lại không ngờ hắn đã bị thương từ rất lâu trước kia.
Thiếu niên mới mười bốn mười lăm tuổi, đang là lứa tuổi chí khí hào hùng nhất, tại sao chân của hắn… Lại ra nông nỗi này?
Thấy đôi môi của thiếu niên hơi trắng bệch, nàng rót một chén nước, đặt bên cạnh hắn.
“Ngươi uống đi.” Nàng nói.
Thiếu niên lại không hề nhúc nhích, thậm chí không thèm lia mắt nhìn chén nước kia một lần.
Khương Nhiêu không rõ vì sao hắn không uống nước, rõ ràng trông hắn rất khát nước.
Đúng lúc này, nha hoàn bưng điểm tâm vào phòng.
Điểm tâm được làm thành hình mười hai con giáp đặt ngay ngắn chỉnh lề trong hộp cơm bát giác được chế tác bằng lưu ly, tỏa ra mùi thơm ngọt hấp dẫn.
Khương Nhiêu rõ ràng nhìn thấy yết hầu của thiếu niên khẽ nhúc nhích một chút. Nhưng khi nàng thật sự đặt điểm tâm trước mặt hắn, hắn vẫn không chút dao động, khuôn mặt xinh đẹp bạc tình tựa như thiếu niên tiên quân trên trời, không có thất tình lục dục của con người.
Khương Nhiêu nhút nhát run lên, cầm một cái bánh hình con thỏ: “Ngươi có muốn ăn không?”
Nàng vừa nói vừa đưa bánh đến trước mặt hắn, động tác và vẻ mặt đều cẩn thận từng li từng tí.
Năm ngón tay của nàng trắng nõn, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm bụng của cái bánh hình con thỏ, khiến cái bụng của con thỏ hơi lõm xuống. Điểm tâm làm bằng gạo nếp trắng trẻo mềm mại, nhân bột đậu trong bánh vẫn nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm ngọt hấp dẫn.
Đôi mắt thiếu niên hơi lóe lên, cắn chặt hàm răng như thể đang kìm nén. Sau một lát giằng co, hắn mới nâng ngón tay thon dài lên.
Khương Nhiêu vẫn nhìn chằm chằm vào hắn nên lập tức nắm bắt cơ hội, nhanh chóng nhét cái bánh vào tay hắn, sau đó ngồi bên cạnh mong chờ nhìn hắn ăn.
Cuối cùng, thiếu niên cũng có động tác, chẳng qua hắn bẻ cái bánh ra làm đôi, đưa một nửa cho Khương Nhiêu: “Ngươi ăn trước.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, trầm hơn những người cùng trang lứa, chẳng qua nghe hơi suy yếu.
Khương Nhiêu ngẩn người. Hắn chia đồ ăn cho nàng ư? Hắn tốt bụng vậy sao? Nhưng nàng thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng chẳng thân mật đến đâu.
Chỉ trong chốc lát, nàng chợt hiểu được điều gì đó.
Thử độc.
“…”
Chẳng trách hắn không chịu uống nước, đề phòng kỹ quá.
Khương Nhiêu cúi đầu, rầu rĩ cắn một miếng bánh. Lúc nhai nuốt, nàng cúi đầu rất thấp, hai má phồng lên, thoạt nhìn mềm mại như hai cái bánh gạo nếp.
Cảm giác bị nghi ngờ không dễ chịu chút nào, tốt bụng mà bị coi là lòng lang dạ sói, thậm chí khiến nàng hơi bực tức.
Không chờ hắn lên tiếng, nàng đã thở hổn hển, chủ động cầm cái ly bên cạnh uống một ngụm cạn ly.
Nàng nuốt điểm tâm vào bụng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt như thể đang nói “ngươi thấy chưa ngươi thấy chưa ta vẫn còn sống đấy”.
Đôi mắt hạnh lấp lánh như biết nói đầy sự u oán. Cho dù nàng không nói gì cũng khiến người ta như nghe thấy nàng vừa “hừ” một tiếng trong lòng.
Điểm tâm, không có độc.
Nước, cũng không có độc.
Song đôi mắt của Dung Đình vẫn lạnh như băng.
Hắn cầm nửa cái bánh còn lại, chậm rãi bỏ vào miệng. Cho dù lúc này đã đói đến nỗi ruột gan cồn cào nhưng ánh mắt của hắn vẫn không có một chút cấp bách.
Có những thứ, tuy rằng thoạt nhìn mê người nhưng sẽ lấy mạng người.
Chốn cung đình sâu thẳm, lòng người tàn nhẫn.
Từ nhỏ hắn đã biết, một là chịu đựng đói khát, hai là nghênh đón thất bại và cái chết.
Nếu không biết rõ điều đó thì sao hắn có thể sống tạm bợ đến bây giờ?
Khi thấy nàng đã nuốt điểm tâm vào bụng, hắn mới thong thả nâng tay lên, thử cắn nhẹ một miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro