Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 22
2024-11-08 21:45:59
Dương Kỳ An: “...”
Khương Nhiêu chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nàng kinh ngạc nhìn Dung Đình.
Lẽ nào mong ước ‘hắn đối xử tốt hơn với ta hơn’ của nàng đã thành hiện thực?
Lúc này, hắn rõ ràng đang đứng về phía nàng.
Nàng có thể thoát khỏi kết cục trong mộng ư?
Dung Đình lạnh lùng nhìn Dương Kỳ An một cái rồi từ từ dời tầm mắt sang Dương Tu Trúc.
Ánh mắt lại trở nên sắc lạnh.
Giống như cố ý cho Dương Tu Trúc thấy, Dung Đình tuy không rời mắt khỏi hắn ta nhưng lại giơ tay lên, khẽ kéo ống tay áo Khương Nhiêu, nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta đi không?”
Thế rồi hắn lập tức quay sang nhìn Khương Nhiêu, khẽ cụp mắt, che đi tất cả sắc bén dưới đáy mắt, nhẹ nhàng ngoan ngoãn bảo: “Ta không muốn ở đây nữa.”
Đi đi đi.
Ngoan quá!
Ánh mắt của Khương Nhiêu dừng lại trên bàn tay đang níu lấy ống tay áo mình của Dung Đình.
Những ngón tay thon dài, trắng ngần như ngọ cùng vết thương nhỏ chi chít khiến người ta đau lòng.
Ngoan quá, giống như chú cún lông trắng mà tổ phụ nàng nuôi, lúc muốn nàng bế, nó sẽ khều khều bằng hai chân trước.
Nàng hoàn toàn không thể cưỡng lại được, đẩy xe lăn của Dung Đình, đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi, nàng vui vẻ, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đeo mặt nạ mãi không tháo ra, xấu xí đến mức không thể gặp người khác hả? Xấu xí đi với tàn phế, đúng là xứng đôi!”
Dương Kỳ An tức giận, hai mắt đỏ ngầu. Nàng ta đuổi theo Khương Nhiêu, vươn tay định tháo mặt nạ của nàng.
Nàng ta muốn xem cho rõ cô nương khiến ca ca nàng ta nhớ mãi không quên rốt cuộc trông như thế nào.
Dương Tu Trúc đứng sau lưng nàng ta đã nổi giận: “Dương Kỳ An!”
Mặt nạ của Khương Nhiêu đã bị Dương Kỳ An túm lấy kéo xuống.
Khuôn mặt nàng lộ ra.
Nàng để mặt mộc, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay.
Trán vẽ chu sa, làn da trắng nõn, tóc đen môi đỏ mọng.
Đường nét khuôn mặt và ngũ quan được ánh đèn lồng lờ mờ làm nổi bật, yểu điệu thướt tha, như được điểm tô bằng cọ vẽ, ngọt ngào và ngây thơ vô ngần.
Dương Kỳ An sững sờ trong giây lát.
Lúc nãy, nàng ta nghe đại ca mình khen ngợi tài năng giải đố của Khương Nhiêu, còn tưởng rằng nàng... có dung mạo bình thường.
Thì ra không phải vậy.
Khuôn mặt Dương Kỳ An trở nên khó coi, nàng ta lùi lại một bước nhưng lại bị Khương Nhiêu túm lại cổ tay.
“Lúc nãy ngươi nói gì?” Khương Nhiêu lớn tiếng quát.
“Tàn phế?” Ngón tay nàng siết chặt: “Chân hắn sẽ khỏi, hắn không bị tàn phế!”
Lúc bé, Khương Nhiêu nói chuyện muộn hơn người khác, đến khi biết nói thì lại nói chậm hơn người khác.
Lúc bốn tuổi vào gia thục học vỡ lòng, nàng thường xuyên bị hai vị tỷ tỷ của nhị phòng, tam phòng liên thủ, cười nhạo nàng bị ngọng nói lắp, nói xấu sau lưng rằng nàng đần độn.
*Gia thục là trường học do thầy giáo mở tại tư gia hoặc mượn từ đường, đền chùa để dạy học. Học sinh đóng một khoản tiền học phí nhất định để được nhập học và theo học.
Khi còn bé, nàng vô tình nghe được đã tức đến mức bật khóc. Sau đó, dù cha mẹ đã giúp nàng giáo huấn hai vị tỷ tỷ đó, nhưng những lời ác độc khiến nàng tức giận và tủi thân đó vẫn còn in đậm trong kí ức của nàng.
“Xin lỗi đi.” Nàng lạnh lùng nói.
Dương Kỳ An đột nhiên hoàn hồn, nghe Khương Nhiêu nói, mặt nàng ta đen xì.
Bảo nàng ta xin lỗi tên tàn tật đó sao?
Tên tàn phế đó, vừa nhìn đã thấy không giống quý công tử gì mà lại giống kẻ hầu người hạ.
Loại người này, ngay cả nói chuyện với tiểu thư danh gia vọng tộc như nàng ta cũng không xứng mà còn muốn nàng ta xin lỗi ư?
Sao có thể chứ?
Nàng ta mím môi, không nói một lời khiến cho Khương Nhiêu vô cùng tức giận, nghiến răng gằn giọng nói lại: “Xin lỗi đi!”
Nhưng vạt áo nàng lại bị ai đó kéo nhẹ từ phía sau.
“Ta không sao.” Người ngồi xe lăn phía sau nhẹ nhàng lên tiếng.
Giọng nói ôn hòa, ngữ điệu bình thản, nhẹ tựa mây bay.
Dung túng, nhẫn nại, rộng lượng, tất cả đều được bao hàm trong đó, còn có vài phần ý tứ sợ gây chuyện: “Đừng vì ta mà phá hỏng hòa khí.”
Hắn càng hiểu chuyện, Khương Nhiêu càng tức giận, nàng bĩu môi, mặt biến thành cái bánh bao: “Ta và nàng ta không có hòa khí gì hết.”
Nàng sẽ không chủ động gây hấn.
Nhưng nếu ai dám bắt nạt nàng, dù chỉ là cái tát nhẹ nhất, dù không đau, nàng cũng phải trả lại.
“Mang tiếng là tài nữ nhưng lại phải dựa vào ca ca để đoán chữ đố trong thẻ. Không có lòng cảm thương à, mở miệng ra là nói lời tổn thương người khác. Nếu ngươi sinh ra đã thiếu hai chân, ngươi có cam lòng nghe người ta gọi ngươi là tàn phế không?”
Khương Nhiêu lạnh lùng nhìn Dương Kỳ An: “Ta tuyệt đối không bao giờ kết giao với loại con gái như vậy.”
Dương Kỳ An xấu hổ, giận dữ siết chặt nắm đấm, ai mà thèm làm bạn với ngươi!
Dân chúng xung quanh dần dần vây xem.
“Chẳng phải Dương lão gia rất muốn tạo mối quan hệ tốt với nhà người ta ở Kinh thành đó sao? Sao con gái ông ta lại gây chuyện xấu cho ông ta thế?”
“Nói là tài nữ mà ngay cả giải thẻ đố cũng đoán không ra, gọi là tài nữ gì chứ? Đúng là không ngờ tới, thật mất mặt.”
“Phẩm hạnh cũng chẳng đoan chính, chân người ta bị thương, đáng thương như vậy lại bị nàng ta nói là tàn phế, miệng lưỡi độc địa, kiểu cô nương thế này ai mà muốn cưới.”
“Thật là, không ngờ nàng ta ác độc như vậy.”
Dương Kỳ An được Dương lão gia nuông chiều, cưng chiều từ lâu nên dần kiêu căng tự mãn. Vì nể mặt Dương lão gia, người khác thường nể nang nàng ta.
Nghe nhiều lời xu nịnh, tâng bốc, dần dần nàng ta tin là thật nên tự nghĩ mình thông minh bẩm sinh, đạo đức hoàn hảo.
Thực tế chỉ là bông hoa trồng trong nhà kính, không chịu nổi gió táp mưa sa bên ngoài.
Nghe những lời chỉ trích phũ phàng xung quanh, mặt Dương Kỳ An lập tức cứng đờ, nước mắt chực trào ra.
Nàng đáng thương nhìn Dương Tu Trúc, hai mắt đẫm lệ, khẩn cầu nói: “Ca ca…”
Giúp nàng ta nói gì đi…
Dương Tu Trúc sầm mặt.
Hắn ta trăm phương ngàn kế, chỉ vì có thể thừa dịp ngày lễ này để gặp mặt Khương Nhiêu, làm thân với nàng hơn.
Thế nhưng hôm nay lại bị muội muội phá đám, mọi chuyện hoàn toàn hỏng bét!
Lúc này, hắn ta bực bội vô cùng với muội muội tưởng chừng khôn khéo nhưng thực chất lại ngu ngốc này. Hắn ta tức giận đứng dậy, xoay người đuổi theo Khương Nhiêu, song người không biết đã đi từ lúc nào.
Trước khi rời đi, hắn ta lạnh lùng thoáng nhìn ra sau: “Không biết mình sai ở đâu mà còn không xin lỗi, về nhà cấm túc năm ngày không được ra ngoài!”
Hắn ta làm như vậy là vẫn còn thương người muội muội ngốc nghếch của mình.
Tuy phụ thân yêu thương muội muội của hắn ta nhưng ông ta lại coi trọng thể diện hơn. Nếu chuyện hôm nay truyền đến tai phụ thân, biết Dương Kỳ An đã đắc tội Khương Nhiêu, ông ta nhất định sẽ phạt nặng hơn.
Nhưng Dương Kỳ An lại không hiểu được tấm lòng tốt của ca ca mình, nàng ta vừa oán hận vừa tủi thân, khóc nức nở ngay tại chỗ.
…
Dương Tu Trúc lại không đuổi kịp Khương Nhiêu.
Khương Nhiêu đẩy xe lăn của Dung Đình đi ra khỏi đường Đào Khê, dần dần rời xa khu buôn bán, đi về phía thành Tây.
Mặc dù đã trút được cơn giận, nhưng khi nghĩ đến việc Dung Đình muốn hòa giải trước đó, Khương Nhiêu lại cảm thấy hơi bực bội. Bị cảm xúc lấn át, nàng thậm chí còn dám giáo huấn hắn: “Sau này nếu ngươi lại bị người ta bắt nạt thì đừng bao giờ nói là không sao.”
“Những người nhẫn nhịn đều là những người không ai bảo vệ.”
Đây là đạo lý mà phụ mẫu đã dạy cho Khương Nhiêu khi nàng còn nhỏ, sau khi nàng bị hai vị tỷ tỷ của nhị phòng và tam phòng bắt nạt.
Nói xong câu này, lòng nàng dâng lên một nỗi chua xót.
Trước đây, đúng là không ai bảo vệ hắn.
Những đứa trẻ không được bảo vệ, khi bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể để máu lẫn lộn, im lặng chịu đựng.
Thật đáng thương.
Nàng dừng bước, đi vòng ra trước mặt Dung Đình, khom người nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi không cần phải nhịn, ngươi nghe rõ chưa?”
Dung Đình cụp mắt.
Hắn chẳng cần người khác giúp đỡ, dù cho răng nát, xương gãy, hắn vẫn sẽ cố gắng hết sức để tự mình đứng dậy
Hắn gật gật đầu.
Mặt nạ Xích Quỷ đè lên mái tóc đen nhánh của hắn, phủ lên khuôn mặt xinh đẹp ấy một góc tối, khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Động tác gật đầu nhẹ nhàng giống như đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, thu lại bản tính hung dữ với những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Hôm nay Khương Nhiêu tức giận đến mất kiểm soát nên đã quên mất dáng vẻ Dung Đình trong mơ của nàng.
Vài năm sau, khi đã nắm quyền lực trong triều đình, hắn sẽ trả thù gấp mười, gấp trăm lần từng cơn hận thù, từng cơn oán giận một. Hắn sẽ rút gân, bẻ xương, lột da kẻ thù, không tha thứ cho bất kỳ ai. Hắn tàn nhẫn, khát máu, không hề coi mạng người ra gì.
Một kẻ có thù tất báo, hỉ nộ vô thường như vậy, sao có thể nhẫn nhịn được?
Tuy nhiên, khi nhớ lại giọng điệu ngoan ngoãn, hiểu chuyện và nhún nhường của hắn khi nói “Ta không sao”, lòng Khương Nhiêu thắt lại.
Hắn đâu có làm gì sai, chỉ là tay không tấc sắt, hoàn cảnh khó khăn, vậy mà lại bị lũ mèo chó bắt nạt.
Dọc đường đưa hắn về căn nhà tranh ở phía thành Tây, nàng dặn dò đầy lo lắng: “Sau này nếu ai bắt nạt ngươi, ngươi đừng chịu đựng nữa. Phải đến tìm ta, nhất định phải đến tìm ta.”
Dung Đình vẫn ngoan ngoãn gật đầu bỗng dưng ngước mắt nhìn nàng: “Lần tới bao giờ ngươi mới đến thăm ta?”
Lần đầu tiên Khương Nhiêu nhìn thấy ánh mắt này trên khuôn mặt hắn.
Nói sao nhỉ, giống như ánh mắt trông mong của đệ đệ hay nũng nịu đòi ăn kẹo của nàng.
Nhưng lại ngoan ngoãn hơn đệ đệ nàng.
Nhất thời bị vẻ ngoan ngoãn và nhan sắc của hắn mê hoặc tâm trí, Khương Nhiêu bỗng dưng trêu chọc hắn, mỉm cười: “Nếu ta không đến thì sao?”
Mi mắt dài rủ xuống, khuôn mặt Dung Đình lại chìm vào bóng tối dưới mặt nạ: “Vậy thì…”
Mang vẻ mặt hơi thất vọng, hắn cúi đầu xuống rồi lại kiên định ngẩng lên, con ngươi phản chiếu ánh sáng của những chiếc đèn Khổng Minh bay cao xa xa, lấp lánh rực rỡ: “Ta sẽ đến tìm ngươi.”
Sau khi trở về Khương phủ, lòng Khương Nhiêu vẫn còn rung động.
Ngoan quá đi, ngoan quá đi, ngoan quá đi!
Sao một nam nhân sau này sẽ trở nên hung tợn, tàn độc mà thời niên thiếu lại có thể ngoan ngoãn như vậy chứ?
Cái vẻ đáng thương tội nghiệp khi nói sẽ đến tìm ngươi, thực sự giống như một chú cún vài tháng tuổi sợ bị người ta bỏ rơi vậy.
Nhìn vào khiến người ta chỉ muốn vuốt ve đầu nó.
Trái tim nàng như bị bóp chặt, nàng nằm sấp trên giường mãi vẫn không thể ngủ được.
…
Đêm dần buông, đèn đuốc ở khu buôn bán sáng đến tận giờ Tý, theo dòng người tản đi mà dần thưa thớt.
Chỉ có một chiếc đèn Khổng Minh, lơ lửng bay lên từ phía thành Tây, bay vào bầu trời đêm.
Ánh trăng mát lạnh rọi xuống vai Dung Đình, hắn ngồi trên xe lăn ở trong sân, nhìn chiếc đèn Khổng Minh bay lên trời thành công rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, đã thành công.
Trên mười ngón tay thon dài được ánh trăng chiếu rọi đầy những vết thương mới do tre trúc vừa cắt, đặc biệt là ở đầu ngón tay trái, loang lổ chằng chịt.
Trong sân, rải rác vài chiếc đèn Khổng Minh làm hỏng, giấy dán, tre chẻ thành từng thanh dài và những vật dụng cần thiết khác để làm đèn Khổng Minh.
Giữa mớ hỗn độn, Dung Đình nhẹ nhàng mỉm cười.
Trên đèn Khổng Minh, hắn chỉ viết một điều ước.
Hắn từng nghe mẫu thân nàng gọi nàng bằng cái tên thân mật, Niên Niên.
Là họ Khương.
Khi ở trên cầu Chu Tước, nàng cầu cho phụ thân mẫu thân, người thân và hắn bình an mà lại quên mất bản thân mình.
Chiếc đèn Khổng Minh sáng rực cùng mảnh giấy bay lên bầu trời đầy sao, nét bút sắc bén, cứng như móc sắt, chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Khương Niên Niên, bình an.”
Hắn ngước mắt nhìn, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bầu trời đêm bao la, lấp lánh ánh sao, càng hiện rõ ánh trăng sáng lạ thường.
Khương Nhiêu chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nàng kinh ngạc nhìn Dung Đình.
Lẽ nào mong ước ‘hắn đối xử tốt hơn với ta hơn’ của nàng đã thành hiện thực?
Lúc này, hắn rõ ràng đang đứng về phía nàng.
Nàng có thể thoát khỏi kết cục trong mộng ư?
Dung Đình lạnh lùng nhìn Dương Kỳ An một cái rồi từ từ dời tầm mắt sang Dương Tu Trúc.
Ánh mắt lại trở nên sắc lạnh.
Giống như cố ý cho Dương Tu Trúc thấy, Dung Đình tuy không rời mắt khỏi hắn ta nhưng lại giơ tay lên, khẽ kéo ống tay áo Khương Nhiêu, nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta đi không?”
Thế rồi hắn lập tức quay sang nhìn Khương Nhiêu, khẽ cụp mắt, che đi tất cả sắc bén dưới đáy mắt, nhẹ nhàng ngoan ngoãn bảo: “Ta không muốn ở đây nữa.”
Đi đi đi.
Ngoan quá!
Ánh mắt của Khương Nhiêu dừng lại trên bàn tay đang níu lấy ống tay áo mình của Dung Đình.
Những ngón tay thon dài, trắng ngần như ngọ cùng vết thương nhỏ chi chít khiến người ta đau lòng.
Ngoan quá, giống như chú cún lông trắng mà tổ phụ nàng nuôi, lúc muốn nàng bế, nó sẽ khều khều bằng hai chân trước.
Nàng hoàn toàn không thể cưỡng lại được, đẩy xe lăn của Dung Đình, đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi, nàng vui vẻ, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đeo mặt nạ mãi không tháo ra, xấu xí đến mức không thể gặp người khác hả? Xấu xí đi với tàn phế, đúng là xứng đôi!”
Dương Kỳ An tức giận, hai mắt đỏ ngầu. Nàng ta đuổi theo Khương Nhiêu, vươn tay định tháo mặt nạ của nàng.
Nàng ta muốn xem cho rõ cô nương khiến ca ca nàng ta nhớ mãi không quên rốt cuộc trông như thế nào.
Dương Tu Trúc đứng sau lưng nàng ta đã nổi giận: “Dương Kỳ An!”
Mặt nạ của Khương Nhiêu đã bị Dương Kỳ An túm lấy kéo xuống.
Khuôn mặt nàng lộ ra.
Nàng để mặt mộc, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay.
Trán vẽ chu sa, làn da trắng nõn, tóc đen môi đỏ mọng.
Đường nét khuôn mặt và ngũ quan được ánh đèn lồng lờ mờ làm nổi bật, yểu điệu thướt tha, như được điểm tô bằng cọ vẽ, ngọt ngào và ngây thơ vô ngần.
Dương Kỳ An sững sờ trong giây lát.
Lúc nãy, nàng ta nghe đại ca mình khen ngợi tài năng giải đố của Khương Nhiêu, còn tưởng rằng nàng... có dung mạo bình thường.
Thì ra không phải vậy.
Khuôn mặt Dương Kỳ An trở nên khó coi, nàng ta lùi lại một bước nhưng lại bị Khương Nhiêu túm lại cổ tay.
“Lúc nãy ngươi nói gì?” Khương Nhiêu lớn tiếng quát.
“Tàn phế?” Ngón tay nàng siết chặt: “Chân hắn sẽ khỏi, hắn không bị tàn phế!”
Lúc bé, Khương Nhiêu nói chuyện muộn hơn người khác, đến khi biết nói thì lại nói chậm hơn người khác.
Lúc bốn tuổi vào gia thục học vỡ lòng, nàng thường xuyên bị hai vị tỷ tỷ của nhị phòng, tam phòng liên thủ, cười nhạo nàng bị ngọng nói lắp, nói xấu sau lưng rằng nàng đần độn.
*Gia thục là trường học do thầy giáo mở tại tư gia hoặc mượn từ đường, đền chùa để dạy học. Học sinh đóng một khoản tiền học phí nhất định để được nhập học và theo học.
Khi còn bé, nàng vô tình nghe được đã tức đến mức bật khóc. Sau đó, dù cha mẹ đã giúp nàng giáo huấn hai vị tỷ tỷ đó, nhưng những lời ác độc khiến nàng tức giận và tủi thân đó vẫn còn in đậm trong kí ức của nàng.
“Xin lỗi đi.” Nàng lạnh lùng nói.
Dương Kỳ An đột nhiên hoàn hồn, nghe Khương Nhiêu nói, mặt nàng ta đen xì.
Bảo nàng ta xin lỗi tên tàn tật đó sao?
Tên tàn phế đó, vừa nhìn đã thấy không giống quý công tử gì mà lại giống kẻ hầu người hạ.
Loại người này, ngay cả nói chuyện với tiểu thư danh gia vọng tộc như nàng ta cũng không xứng mà còn muốn nàng ta xin lỗi ư?
Sao có thể chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ta mím môi, không nói một lời khiến cho Khương Nhiêu vô cùng tức giận, nghiến răng gằn giọng nói lại: “Xin lỗi đi!”
Nhưng vạt áo nàng lại bị ai đó kéo nhẹ từ phía sau.
“Ta không sao.” Người ngồi xe lăn phía sau nhẹ nhàng lên tiếng.
Giọng nói ôn hòa, ngữ điệu bình thản, nhẹ tựa mây bay.
Dung túng, nhẫn nại, rộng lượng, tất cả đều được bao hàm trong đó, còn có vài phần ý tứ sợ gây chuyện: “Đừng vì ta mà phá hỏng hòa khí.”
Hắn càng hiểu chuyện, Khương Nhiêu càng tức giận, nàng bĩu môi, mặt biến thành cái bánh bao: “Ta và nàng ta không có hòa khí gì hết.”
Nàng sẽ không chủ động gây hấn.
Nhưng nếu ai dám bắt nạt nàng, dù chỉ là cái tát nhẹ nhất, dù không đau, nàng cũng phải trả lại.
“Mang tiếng là tài nữ nhưng lại phải dựa vào ca ca để đoán chữ đố trong thẻ. Không có lòng cảm thương à, mở miệng ra là nói lời tổn thương người khác. Nếu ngươi sinh ra đã thiếu hai chân, ngươi có cam lòng nghe người ta gọi ngươi là tàn phế không?”
Khương Nhiêu lạnh lùng nhìn Dương Kỳ An: “Ta tuyệt đối không bao giờ kết giao với loại con gái như vậy.”
Dương Kỳ An xấu hổ, giận dữ siết chặt nắm đấm, ai mà thèm làm bạn với ngươi!
Dân chúng xung quanh dần dần vây xem.
“Chẳng phải Dương lão gia rất muốn tạo mối quan hệ tốt với nhà người ta ở Kinh thành đó sao? Sao con gái ông ta lại gây chuyện xấu cho ông ta thế?”
“Nói là tài nữ mà ngay cả giải thẻ đố cũng đoán không ra, gọi là tài nữ gì chứ? Đúng là không ngờ tới, thật mất mặt.”
“Phẩm hạnh cũng chẳng đoan chính, chân người ta bị thương, đáng thương như vậy lại bị nàng ta nói là tàn phế, miệng lưỡi độc địa, kiểu cô nương thế này ai mà muốn cưới.”
“Thật là, không ngờ nàng ta ác độc như vậy.”
Dương Kỳ An được Dương lão gia nuông chiều, cưng chiều từ lâu nên dần kiêu căng tự mãn. Vì nể mặt Dương lão gia, người khác thường nể nang nàng ta.
Nghe nhiều lời xu nịnh, tâng bốc, dần dần nàng ta tin là thật nên tự nghĩ mình thông minh bẩm sinh, đạo đức hoàn hảo.
Thực tế chỉ là bông hoa trồng trong nhà kính, không chịu nổi gió táp mưa sa bên ngoài.
Nghe những lời chỉ trích phũ phàng xung quanh, mặt Dương Kỳ An lập tức cứng đờ, nước mắt chực trào ra.
Nàng đáng thương nhìn Dương Tu Trúc, hai mắt đẫm lệ, khẩn cầu nói: “Ca ca…”
Giúp nàng ta nói gì đi…
Dương Tu Trúc sầm mặt.
Hắn ta trăm phương ngàn kế, chỉ vì có thể thừa dịp ngày lễ này để gặp mặt Khương Nhiêu, làm thân với nàng hơn.
Thế nhưng hôm nay lại bị muội muội phá đám, mọi chuyện hoàn toàn hỏng bét!
Lúc này, hắn ta bực bội vô cùng với muội muội tưởng chừng khôn khéo nhưng thực chất lại ngu ngốc này. Hắn ta tức giận đứng dậy, xoay người đuổi theo Khương Nhiêu, song người không biết đã đi từ lúc nào.
Trước khi rời đi, hắn ta lạnh lùng thoáng nhìn ra sau: “Không biết mình sai ở đâu mà còn không xin lỗi, về nhà cấm túc năm ngày không được ra ngoài!”
Hắn ta làm như vậy là vẫn còn thương người muội muội ngốc nghếch của mình.
Tuy phụ thân yêu thương muội muội của hắn ta nhưng ông ta lại coi trọng thể diện hơn. Nếu chuyện hôm nay truyền đến tai phụ thân, biết Dương Kỳ An đã đắc tội Khương Nhiêu, ông ta nhất định sẽ phạt nặng hơn.
Nhưng Dương Kỳ An lại không hiểu được tấm lòng tốt của ca ca mình, nàng ta vừa oán hận vừa tủi thân, khóc nức nở ngay tại chỗ.
…
Dương Tu Trúc lại không đuổi kịp Khương Nhiêu.
Khương Nhiêu đẩy xe lăn của Dung Đình đi ra khỏi đường Đào Khê, dần dần rời xa khu buôn bán, đi về phía thành Tây.
Mặc dù đã trút được cơn giận, nhưng khi nghĩ đến việc Dung Đình muốn hòa giải trước đó, Khương Nhiêu lại cảm thấy hơi bực bội. Bị cảm xúc lấn át, nàng thậm chí còn dám giáo huấn hắn: “Sau này nếu ngươi lại bị người ta bắt nạt thì đừng bao giờ nói là không sao.”
“Những người nhẫn nhịn đều là những người không ai bảo vệ.”
Đây là đạo lý mà phụ mẫu đã dạy cho Khương Nhiêu khi nàng còn nhỏ, sau khi nàng bị hai vị tỷ tỷ của nhị phòng và tam phòng bắt nạt.
Nói xong câu này, lòng nàng dâng lên một nỗi chua xót.
Trước đây, đúng là không ai bảo vệ hắn.
Những đứa trẻ không được bảo vệ, khi bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể để máu lẫn lộn, im lặng chịu đựng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật đáng thương.
Nàng dừng bước, đi vòng ra trước mặt Dung Đình, khom người nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi không cần phải nhịn, ngươi nghe rõ chưa?”
Dung Đình cụp mắt.
Hắn chẳng cần người khác giúp đỡ, dù cho răng nát, xương gãy, hắn vẫn sẽ cố gắng hết sức để tự mình đứng dậy
Hắn gật gật đầu.
Mặt nạ Xích Quỷ đè lên mái tóc đen nhánh của hắn, phủ lên khuôn mặt xinh đẹp ấy một góc tối, khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Động tác gật đầu nhẹ nhàng giống như đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, thu lại bản tính hung dữ với những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Hôm nay Khương Nhiêu tức giận đến mất kiểm soát nên đã quên mất dáng vẻ Dung Đình trong mơ của nàng.
Vài năm sau, khi đã nắm quyền lực trong triều đình, hắn sẽ trả thù gấp mười, gấp trăm lần từng cơn hận thù, từng cơn oán giận một. Hắn sẽ rút gân, bẻ xương, lột da kẻ thù, không tha thứ cho bất kỳ ai. Hắn tàn nhẫn, khát máu, không hề coi mạng người ra gì.
Một kẻ có thù tất báo, hỉ nộ vô thường như vậy, sao có thể nhẫn nhịn được?
Tuy nhiên, khi nhớ lại giọng điệu ngoan ngoãn, hiểu chuyện và nhún nhường của hắn khi nói “Ta không sao”, lòng Khương Nhiêu thắt lại.
Hắn đâu có làm gì sai, chỉ là tay không tấc sắt, hoàn cảnh khó khăn, vậy mà lại bị lũ mèo chó bắt nạt.
Dọc đường đưa hắn về căn nhà tranh ở phía thành Tây, nàng dặn dò đầy lo lắng: “Sau này nếu ai bắt nạt ngươi, ngươi đừng chịu đựng nữa. Phải đến tìm ta, nhất định phải đến tìm ta.”
Dung Đình vẫn ngoan ngoãn gật đầu bỗng dưng ngước mắt nhìn nàng: “Lần tới bao giờ ngươi mới đến thăm ta?”
Lần đầu tiên Khương Nhiêu nhìn thấy ánh mắt này trên khuôn mặt hắn.
Nói sao nhỉ, giống như ánh mắt trông mong của đệ đệ hay nũng nịu đòi ăn kẹo của nàng.
Nhưng lại ngoan ngoãn hơn đệ đệ nàng.
Nhất thời bị vẻ ngoan ngoãn và nhan sắc của hắn mê hoặc tâm trí, Khương Nhiêu bỗng dưng trêu chọc hắn, mỉm cười: “Nếu ta không đến thì sao?”
Mi mắt dài rủ xuống, khuôn mặt Dung Đình lại chìm vào bóng tối dưới mặt nạ: “Vậy thì…”
Mang vẻ mặt hơi thất vọng, hắn cúi đầu xuống rồi lại kiên định ngẩng lên, con ngươi phản chiếu ánh sáng của những chiếc đèn Khổng Minh bay cao xa xa, lấp lánh rực rỡ: “Ta sẽ đến tìm ngươi.”
Sau khi trở về Khương phủ, lòng Khương Nhiêu vẫn còn rung động.
Ngoan quá đi, ngoan quá đi, ngoan quá đi!
Sao một nam nhân sau này sẽ trở nên hung tợn, tàn độc mà thời niên thiếu lại có thể ngoan ngoãn như vậy chứ?
Cái vẻ đáng thương tội nghiệp khi nói sẽ đến tìm ngươi, thực sự giống như một chú cún vài tháng tuổi sợ bị người ta bỏ rơi vậy.
Nhìn vào khiến người ta chỉ muốn vuốt ve đầu nó.
Trái tim nàng như bị bóp chặt, nàng nằm sấp trên giường mãi vẫn không thể ngủ được.
…
Đêm dần buông, đèn đuốc ở khu buôn bán sáng đến tận giờ Tý, theo dòng người tản đi mà dần thưa thớt.
Chỉ có một chiếc đèn Khổng Minh, lơ lửng bay lên từ phía thành Tây, bay vào bầu trời đêm.
Ánh trăng mát lạnh rọi xuống vai Dung Đình, hắn ngồi trên xe lăn ở trong sân, nhìn chiếc đèn Khổng Minh bay lên trời thành công rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, đã thành công.
Trên mười ngón tay thon dài được ánh trăng chiếu rọi đầy những vết thương mới do tre trúc vừa cắt, đặc biệt là ở đầu ngón tay trái, loang lổ chằng chịt.
Trong sân, rải rác vài chiếc đèn Khổng Minh làm hỏng, giấy dán, tre chẻ thành từng thanh dài và những vật dụng cần thiết khác để làm đèn Khổng Minh.
Giữa mớ hỗn độn, Dung Đình nhẹ nhàng mỉm cười.
Trên đèn Khổng Minh, hắn chỉ viết một điều ước.
Hắn từng nghe mẫu thân nàng gọi nàng bằng cái tên thân mật, Niên Niên.
Là họ Khương.
Khi ở trên cầu Chu Tước, nàng cầu cho phụ thân mẫu thân, người thân và hắn bình an mà lại quên mất bản thân mình.
Chiếc đèn Khổng Minh sáng rực cùng mảnh giấy bay lên bầu trời đầy sao, nét bút sắc bén, cứng như móc sắt, chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Khương Niên Niên, bình an.”
Hắn ngước mắt nhìn, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bầu trời đêm bao la, lấp lánh ánh sao, càng hiện rõ ánh trăng sáng lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro