Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 23

2024-11-08 21:45:59

Khương Nhiêu lăn qua lăn lại trên giường một hồi. Qua giờ tý, nha hoàn thổi tắt đèn, nàng cũng nên đi ngủ rồi.

Nàng đồng ý với Dung Đình ngày mai sẽ đến tìm hắn, nếu giờ không ngủ thì sợ sẽ lỡ việc.

Khương Nhiêu từ từ chìm vào giấc mộng.

Trong mộng, nàng thấy một phu nhân xinh đẹp, khoác lên mình bộ y phục kim loan điệp thúy, không biết quý phái đến mức nào.

Nàng muốn nhìn cho rõ xem đây là nơi nào, nhưng hoàn toàn không trông thấy gì cả, chỉ có thể thấy lờ mờ khuôn mặt của hai người đang nói chuyện.

Bên cạnh có một ma ma kề sát tai bà ta, thì thầm nói chuyện với vị phu nhân xinh đẹp đó.

“Lão nô phái người ra roi thúc ngựa, giữa tháng này là hắn sẽ đến được Nghiệp thành để điều tra rõ mọi chuyện. Lần này, người tên Uông Chu đó sẽ bị bắt, thật ra là có người âm thầm gây khó dễ.”

Khương Nhiêu nín thở.

Thì ra đây chính là người luôn hại Dung Đình.

“Là ai?”

“Phủ Ninh An Bá có vị Khương Tứ gia chẳng màng tước vị, chỉ thích đi vân du bên ngoài, nương nương còn nhớ không ạ?”

“Là ông ta?”

Nhắc tới phụ thân nàng làm gì, muốn gây bất lợi cho phụ thân nàng ư?

Chỉ nghe thấy lão ma ma trong mộng khẽ hé môi, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cũng không phải Khương Tứ gia mà là đích nữ duy nhất của Khương Tứ gia, Khương Nhiêu, Khương Tứ cô nương.”

Trong mắt phu nhân xinh đẹp khoác mình bộ kim loan điệp thúy lóe lên một tia ác ý trong nháy mắt.

Khương Nhiêu run rẩy, tỉnh lại từ trong mộng.

Nàng run lẩy bẩy không ngừng.

Giọng lão ma ma trong mộng lạnh lùng vang lên “Khương Tứ cô nương”, sau khi tỉnh mộng, nó vẫn văng vẳng bên tai nàng.

Xung quanh là bóng tối vô tận, như thể có một thanh đao đang kề ngay sau lưng nàng.

Nàng cứng đờ nhìn thoáng qua phía sau, phía sau chỉ có một mảng đen kịt, không có thứ gì khác.

Nhưng nàng cũng không thở phào nhẹ nhõm, mà trái lại, một cảm giác bất an bắt đầu lan rộng trong lòng.

Hôm nay là ngày mười hai tháng ba.

Giữa tháng này, chính là bây giờ.

Cùng lúc đó, thám tử do Quý ma ma phái tới đang thúc ngựa ra roi, dốc sức ngày đêm không ngừng nghỉ, chỉ còn khoảng hai mươi dặm xa xôi để đến được Nghiệp thành.



Trong cung Cẩm Tú, lư đồng tỏa khói nghi ngút, mùi thơm trầm của an tức hương tỏa khắp phòng.

Sắc mặt Gia Hòa Hoàng hậu âm trầm như nước, bất an hỏi Quý ma ma: “Ma ma, khi nào người ngươi phái đi mới trở về?”

“Đi mất ba ngày, về cũng ba ngày, tổng cộng mất sáu ngày ạ.” Quý ma ma nói: “Nghiệp Thành hẻo lánh, lúc đầu là do nương nương chọn nơi xa xôi như vậy, nương nương, người đừng nóng ruột."

Sắc mặt Gia Hòa Hoàng hậu bỗng chốc trở nên khó coi như ăn phải ruồi bọ.

Lúc trước chọn Nghiệp thành là vì nó xa xôi hẻo lánh, ba mặt bị núi vây quanh, thông hành bất tiện. Cho Dung Đình ở đó kêu trời không thấu, kêu đất không thông. Năm nay có một trận tuyết lớn nên phải phong tỏa cả thành, ông trời lại càng giúp bà ta.

Ai mà ngờ được bây giờ nó lại chính là cái gập đập lại lưng bà ta.

Bà ta cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng, hỏi: "Ngày mốt, mười bốn tháng ba, là ngày hắn đến Nghiệp thành nhỉ?”

Quý ma ma gật đầu: “Đúng vậy, là ngày đó ạ.”



Ngày mười ba tháng ba, trên đầu cành cây rộn ràng, chim hỉ thước nhảy nhót trên cành non đâm chồi.

Sau khi tỉnh dậy, cảm giác có một thanh đao sắc bén dí sau gáy vẫn luôn ám ảnh Khương Nhiêu, khiến nàng rùng mình.

Rốt cuộc nàng không thể ngủ nổi, cũng chẳng có tâm trạng ăn sáng. Nàng bèn bảo nha hoàn đến viện chính báo rằng sáng nay nàng sẽ không ăn, rồi ngồi trước bàn nhớ lại giấc mộng đêm qua.

Khả năng biết trước chuyện tương lai qua giấc mơ đã giúp nàng tránh được nhiều tai họa, nhưng bản thân giấc mơ lại không nằm trong tầm kiểm soát của nàng, có khi chỉ mơ được một nửa, khiến nàng đâm hoang mang và khó hiểu.

Vị phu nhân trong giấc mộng đêm qua sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với nàng?

Hôm nay nàng sai người đến dịch trạm* hỏi thăm, trong số những người vào thành không có người lạ.

*Dịch trạm (hay còn gọi là nhà trạm): Nhà chứa ngựa chuyển phát công văn giữa triều đình với địa phương và làm nơi tạm nghỉ dọc đường của quan chức.

Muốn vào thành, tất phải dừng ở dịch trạm bên cạnh cửa thành một lát, có được lệnh vào thành mới có thể đi vào.

Dịch trạm…

Nàng khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, chưa kịp nghĩ ra cách nào thì một cục bột nhỏ đã xông vào từ ngoài cửa, chạy nhanh như cơn lốc, giọng điệu nôn nóng, gọi Khương Nhiêu: “A tỷ! A tỷ! Đã xảy ra chuyện rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nét lo lắng trên mặt Khương Cẩn Hành và giọng nói gấp gáp của cậu bé khiến Khương Nhiêu tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, lại nghe cậu bé nói: “Phụ thân muốn cấm túc tỷ.”

Khương Nhiêu hơi sững người: “Cấm túc ta ư?”

Khương Cẩn Hành gật đầu lia lịa.

Đối với Khương Cẩn Hành bảy tuổi mà nói, việc bị cấm túc là chuyện tồi tệ nhất, chẳng khác gì trời sập xuống,.

Chuyện tồi tệ như vậy lại sắp xảy ra với tỷ tỷ của mình.Cậu bé vội vàng đến mức dùng xong bữa sáng đã chạy đến báo tin cho nàng, mệt đến thở hổn hển, mặt đầy mồ hôi: “Lúc nãy dùng bữa, phụ thân không thấy tỷ đến, phụ thân không vui bèn…”

Cậu bé còn nhỏ nên không biết diễn tả rõ ràng, vểnh môi, cúi gằm mặt xuống, cố ra vẻ nghiêm túc, mấp máy môi nói: “Mặt phụ thân giống như Quan Công trong miếu, đáng sợ lắm luôn! Bạn đệ đến miếu cũng sợ đến run người!”

Khương Nhiêu thấy cậu bé càng nói càng điêu, còn bịa ra một người bạn, bịa chuyện cậu bé sợ tới mức run người lúc ở miếu Quan Công đổ thừa lên cậu “bạn” nọ. Nàng kéo bàn tay mập mạp đang bụm miệng mình của cậu bé ra, ôm cục bột nhỏ lên đùi, quay lại trọng tâm vấn đề: “Tại sao phụ thân phải cấm túc ta?”

Chỉ là không ăn sáng thôi mà, đâu đến mức bị cấm túc chứ.

Khương Cẩn Hành nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Phụ thân đã biết chuyện đêm qua tỷ tỷ về nhà muộn.”

Cậu bé tỏ ra rất có kinh nghiệm: “Nếu hôm nay tỷ muốn ra ngoài chơi thì Cẩn Hành biết cách nào để ra ngoài. Tường quá cao, phải nhờ nha hoàn bế mới trèo được nhưng ở góc tường phía tây hậu viện có một cái lỗ to thế này nè.”

Khương Cẩn Hành giơ tay khoa tay múa chân một vòng tròn nhỏ bằng cái bụng tròn vo của cậu bé: “Đệ có thể chui qua, chắc tỷ cũng có thể.”

“Đó là lỗ chó mà.” Khương Nhiêu dở khóc dở cười.

Đêm qua trở về, nàng không để ý canh giờ lắm nhưng nàng nhớ hẳn là không quá muộn mới đúng. Ngay lúc nàng hơi hoang mang thì nghe thấy Minh Thược ở bên cạnh nói: “Cô nương, chúng ta đã về vào giờ Tuất một khắc.”

Trong lòng Khương Nhiêu đánh thót.

Muộn một khắc.

Chỉ vì muộn một khắc mà phạt nàng...

Từ khi nào mà phụ thân lại trở nên nghiêm khắc như thế?



“Chỉ vì Niên Niên về muộn một khắc đã cấm túc con bé, có phải chàng quá hà khắc hay không?”

Khương Tần thị rót cho Khương Tứ gia một chén trà xanh sau bữa ăn, dịu dàng hỏi.

Khương Tứ gia rất buồn bực, ông ấy ra vẻ lạnh lùng vô tình, cao giọng nói: “Nếu không nghiêm khắc một chút, e rằng con bé sẽ ở lại thành Tây, không thèm về nhà!”

Tuy nhiên, vẻ mặt vô tình của ông ấy không thể duy trì được lâu, rất nhanh đã không đành lòng, gọi một nha hoàn đến: “Nấu một chén cháo ngọt mang đến cho cô nương, dù có chuyện gì trong lòng thì cũng không thể không ăn sáng được.”

Thấy Khương Tần thị mỉm cười trêu chọc nhìn mình, ông ấy lại cảm thấy thái độ của mình nguôi quá nhanh nên có hơi mất mặt. Ông ấy lại gọi nha hoàn kia về: “Đừng làm cháo ngọt, làm cháo Ý Dĩ Bách Hợp con bé không thích ăn đi, để con bé chịu đắng. Cho con bé nhớ đời.”

Khụ khụ: “Thêm một chút Ý Dĩ và Bách Hợp là được, cũng không cần nhiều lắm đâu.”

Thấy lão gia nhảy qua nhảy lại nhiều lần giữa việc quan tâm nữ nhi và trừng phạt nữ nhi, Khương Tần thị nở nụ cười: “Niên Niên cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, con bé sẽ không làm chuyện không đúng quy củ đâu.”

Lúc này, quản gia của Khương phủ đến báo...

“Lão gia, phu nhân, bên ngoài dần dần có người ra khỏi thành. Lão nô tìm hiểu thì biết tuy các quan gia ở đây còn chưa gỡ bỏ lệnh phong tỏa nhưng tuyết trên núi đã tan, không nguy hiểm nữa, ra thành hay vào thành đều bình an vô sự. Lão gia, chúng ta có nên bắt đầu chuẩn bị cho việc quay về Kim Lăng hay không ạ?”

Khương Tứ gia suy nghĩ một lúc: “Đã đến lúc quay về Kim Lăng rồi.”

Khương Tần thị lại không muốn rời đi sớm như vậy.

Sinh nhật của lão Bá gia đã qua, sinh nhật của tổ mẫu Khương Nhiêu còn cách mấy tháng nữa, gia thế của tiểu thiếu niên thành Tây như thế nào cũng chưa nghe ngóng được, chuyện hôn sự lại chả đâu vào đâu, bà ấy vẫn không muốn rời đi nhanh như vậy.

“Tử Hòe.” Bà ấy gọi tên tự của Khương Tứ gia, nhẹ nhàng thỉnh cầu: “Có thể ở lại thêm mấy ngày không? Chuyện về Kim Lăng cũng không vội mà.”

Khương Tứ gia vốn dĩ luôn cưng chiều thê tử, suy nghĩ một lát, ông ấy thấy quả thật không vội trở về, bèn nói với lão quản gia: “Chờ có lệnh gỡ bỏ phong tỏa rồi tính chuyện rời đi sau.”



Mà Khương Nhiêu thì bị cứ cấm túc tội nghiệp như vậy.

Nàng còn chưa kịp nghĩ cách để né tránh tai họa được báo trước trong mộng thì đã bị tai họa nhỏ bất ngờ ập đến, khiến nàng trở tay không kịp.

Khóc lóc than vãn cũng vô ích, phụ thân nàng đã cố ý sai người hầu canh gác bên ngoài viện của nàng, còn sai người nấu cháo Ý Dĩ khó ăn nhất cho nàng khiến nàng không còn tâm trí cầu xin tha thứ, chỉ đành ngoan ngoãn ở trong viện, suy nghĩ cách né tránh tai họa trong mộng như thế nào.

Cho tới bây giờ, nàng vẫn không biết Dung Đình là con nhà ai, cũng không thể trực tiếp đối phó vị phu nhân kia.

Chỉ có thể ra tay từ kẻ mà nữ nhân đó phái tới.

Nàng suy nghĩ cả buổi sáng, dịch trạm, dịch trạm.

Nếu người nọ đi qua dịch trạm, nàng nhất định có thể phát hiện ra.

Nàng phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn quay về Kim Lăng báo tin.

“Minh Thược, đi gọi Khương Bình lại đây!”

Đợi Khương Bình đến, Khương Nhiêu đưa cho hắn ta hai tờ giấy: “Tìm thêm vài người có võ công, sau đó làm theo những gì viết trên giấy, đừng lộ liễu quá.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Bình giơ một cuộn giấy khác trong tay lên: “Vậy tờ này thì sao ạ?”

“Đưa đến chỗ thành Tây đi.”

Trong lòng Khương Nhiêu vẫn nhớ đến lời hẹn với Dung Đình hôm qua.

Chỉ là hôm nay nàng bị cấm túc, không thể đi tìm hắn, đành sai Khương Bình mang theo một phong thư thay nàng nói lời xin lỗi.

Hôm khác lại đi tìm hắn vậy, đến lúc đó, mang theo chút quà tạ lỗi, rồi lại thành tâm xin lỗi một lần nữa.



Khương Bình đọc xong giấy Khương Nhiêu viết, tuân theo lời dặn dò không được tiết lộ của nàng, đốt giấy, yên lặng ghi nhớ yêu cầu trong lòng.

Hắn ta triệu tập nam đinh trong nhà lại tỷ thí trước, chọn mấy người võ công cao cường nhất trong đó, lại thêm hai người có võ công không cao nhưng vai u thịt bắp, vóc dáng to lớn, khỏe mạnh, để ra vẻ hung hăng dọa người.

Việc này đã khiến hắn ta mất nửa ngày, vất vả lắm mới chọn xong, Khương Bình lại chạy tới dịch trạm chuẩn bị.

Cuối cùng, hắn ta đi một mạch về hướng đông, đến một gian nhà bỏ hoang ven núi phía đông Nghiệp thành rồi sắp xếp cho hai người ở lại đây dọn dẹp.

Làm xong những việc này thì trời đã tối.

“Cô nương, những gì người sắp xếp trên giấy đều đã làm xong.”

Khương Bình không màng đêm tối chạy về chỗ Khương Nhiêu, bẩm báo lại.

Khương Nhiêu ra hiệu cho Minh Thược đưa tiền thưởng đã chuẩn bị sẵn cho Khương Bình nhưng lại nghe thấy tiếng hắn ta quỳ xuống: “Tiền thưởng này, tiểu nhân không xứng.”

Trán hắn ta đầy mồ hôi, lấy một cuộn giấy từ trong tay áo ra, tay run rẩy đưa tới trước mặt Khương Nhiêu: “Tiểu nhân bận rộn cả ngày, quên mất chuyện đưa thư. Chờ khi nhớ ra thì trời đã tối nên không kịp nữa.”

Khương Nhiêu nhướng mày.

Bức thư chưa được gửi đến.

Vậy chẳng phải hắn đã đợi một ngày sao?

Nàng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nhét tiền thưởng lại vào tay Khương Bình, quay đầu hỏi Minh Thược: “Ngoài viện còn có người phụ thân phái tới đang canh không?”

Minh Thược nói: “Đến tối rồi nên không ai canh nữa. Ở cửa chính vẫn có người canh gác ạ.”

Nàng ấy do dự nhìn Khương Nhiêu một cái: “Ý của cô nương là…”

Khương Nhiêu thở dài một hơi: “Thử xem những cách Cẩn Hành nói vậy.”

Không đánh tiếng nào để hắn leo cây, lỡ như hắn vẫn đang chờ thì biết phải làm sao.

Minh Thược nhìn sắc trời bên ngoài: “Cũng đã sắp đến giờ ngủ, có khi hắn đã ngủ rồi.”

Khương Nhiêu đã mặc xong áo choàng để ra ngoài, thắp một chiếc đèn lồng cầm theo: “Dù sao cũng là lỗi của ta, cho dù hắn đã ngủ, ta cũng phải gặp được hắn mới yên tâm được.”

Khương Bình áy náy trong lòng, nói: “Tiểu nhân cũng đi theo, cùng đi thôi.”

Khương Nhiêu gật đầu: “Đi thôi, đến hậu viện.”



Sáng sớm, khi ánh bình minh còn chưa ló rạng, Dung Đình đã ra bờ suối múc nước.

Trải qua nhiều ngày uống thuốc, mát xa như vậy, chân hắn dần dần có chút sức lực. Mặc dù vẫn phải dựa vào đồ vật mới đi lại được, nhưng so với cái lúc nghiêm trọng đến nỗi mất cảm giác thì đã khá hơn nhiều.

Tuy nhiên, việc tắm rửa vẫn tốn rất nhiều thời gian và sức lực.

Thay một bộ quần áo sạch sẽ từ trong ra ngoài cũng tốn không kém.

Vì vậy, buổi sáng hắn thức dậy rất sớm, tắm rửa sạch sẽ, chờ đợi rất lâu, cho đến khi Khương Nhiêu mãi vẫn không đến mới bắt đầu cảm thấy hơi buồn bực.

Tận mắt nhìn mặt trời mọc ở phía đông, lại chìm về phía tây.

Chờ đợi cả ngày, hắn mới xác định, hôm nay nàng thực sự sẽ không đến.

Lời thỉnh cầu chân thành hôm qua, đã bị nàng... coi như trò đùa sao?

Dung Đình cau mày.

Trong lòng hắn càng thêm bất an, những cảm xúc chưa từng có trong nhiều năm qua đã gợi lại bao kí ức. Lần đó nàng mấy ngày không tới, cuối cùng điều hắn đợi được là tin xe ngựa nàng bị rơi xuống dốc.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, do quá sốt ruột mà quên mất chân mình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, xương cốt đau nhói như bị bẻ gãy, hắn ngã oành xuống ghế, trán lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu.

Hắn đã nói nếu nàng không đến, hắn sẽ tự mình đi tìm nàng.

Hắn xoay xe lăn, ra khỏi nhà.



Đợi sau khi đến dinh thự Khương phủ, còn chưa tới cửa chính hắn đã nghe thấy tiếng sột soạt bên bờ tường.

Phía đầu tường có một cái đầu nhỏ đang thò ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0