Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 25

2024-11-08 21:45:59

Cảnh nàng và tử sĩ mặc đồ xanh kia chuyện trò vui vẻ rồi cười tươi cứ tua đi tua lại trong đầu Dung Đình.

Bên tai hắn là tiếng nổ ầm ầm.

Nàng đã nói sẽ không nói dối hắn nữa mà...

Ánh mắt Dung Đình u ám khó hiểu, ngón tay thon dài từ từ siết chặt lại khiến nơi khớp xương trắng bệch ra, mấy ngón tay cũng vì máu không thể lưu thông mà lạnh toát.

Ngày bé Dung Đình đã từng nhặt một con mèo từ trong cống ngầm về nuôi.

Con mèo kia bị đồng loại bắt nạt, suýt nữa chết chìm trong cái cống đó. Lúc được Dung Đình vớt lên, người nó vừa bẩn thỉu vừa gầy yếu, trông rất đáng thương, cứ như một giây sau có thể tắt thở mà chết vậy.

Rất giống hắn khi đó.

Dung Đình cứu nó, nuôi nó, dù bản thân có phải đói bụng cũng phải cho mèo ăn no trước.

Hắn chịu đựng cơn đói qua ngày nhưng vẫn rất vui vẻ.

Bởi vì cuối cùng thì trong tẩm cung hoang vu kia cũng có một sinh mạng bằng lòng làm bạn với hắn.

Nhưng sau đó con mèo kia bị cung nữ trong cung của Hoàng hậu dùng một con cá thơm nức dụ đi mất.

Lúc hắn tìm thấy nó thì nó như không còn nhận ra hắn nữa. Khi ấy, trong mắt con mèo kia không còn chủ nhân cũ kiêm ân nhân cứu mạng là hắn nữa mà chỉ còn vẻ cao ngạo xa lạ.

Khi hắn muốn dùng sức mạnh ôm nó về thì bị cào cho mặt đầy vết thương.

Cái thứ đã từng vẫy đuôi lấy lòng hắn, những hành động làm nũng đã từng làm hắn cảm thấy ấm áp nay lại bị nó áp dụng lên người chủ nhân mới.

...

Không lâu sau con mèo kia trở thành vật cưng thường đi theo sau cung nữ trong cung Hoàng hậu vẫy đuôi xin ăn.

Cũng từ khi đó, chút niềm tin cuối cùng của hắn với nhân gian biến mất hoàn toàn, không còn một chút gì nữa.

Hắn không bao giờ đồng cảm với kẻ yếu, cũng sẽ không bao giờ tin tưởng người khác nữa.

...

Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, bây giờ Dung Đình mới học cách tin tưởng một người thêm lần nữa.

Khuôn mặt tái nhợt của hắn nghiêm lại, cảnh tượng Khương Nhiêu vui vẻ trò chuyện với tử sĩ trung thành tuyệt đối với Hoàng hậu vẫn đang không ngừng hiện lên trong đầu hắn, muốn xua đi nhưng không xua được.

Hắn tự giễu bịt kín mắt mình lại.

Hắn thật sự không thể chấp nhận nổi chút xíu phản bội nào nữa, cũng không chấp nhận nổi việc đằng sau hành động lấy lòng kia là mục đích khác.

Nhớ lại hình ảnh mấy ngày qua mình và nàng cùng cưỡi ngựa ngắm hoa, ánh mắt Dung Đình càng ngày càng u ám.

Hắn cúi đầu xuống nhìn năm ngón tay đang siết chặt của mình.

Trước đây hắn đã từng dùng chính đôi tay này để giết chết con mèo kia.

Nhưng nếu sinh mạng cất tiếng kêu yếu ớt và run rẩy khi trút hơi thở cuối cùng trong ký ức của hắn không còn là con mèo nữa mà biến thành nàng...

Mấy hình ảnh mơ hồ không chân thực kia chỉ mới thoáng qua trong đầu thôi đã khiến Dung Đình run bắn lên rồi.

Hắn không nỡ.

Dung Đình khẽ thả lỏng những ngón tay đang siết chặt rồi đặt nó lên thành xe lăn, nhẹ nhàng điều khiển chiếc xe đi về hướng khác.

Không sao.

Hắn sẽ coi như không nhìn thấy cảnh nàng nói chuyện vui vẻ với tử sĩ của Hoàng hậu.

Bởi vì đó là nàng nên dù có mục đích khác thì cũng chẳng sao.

Hắn sẽ không cho nàng cơ hội hại chết mình.

Kết quả cuối cùng mà hắn muốn là nàng ở lại bên cạnh hắn.

...

"Tiểu cô nương kia dẫn người ta tới thành Đông làm gì vậy?"

"Nàng nói là... Muốn trừ gian diệt ác."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dịch lại vừa rồi luôn phối hợp với Khương Nhiêu quay lại trả lời: "Nhưng hình như tên áo xanh kia biết võ thì phải. Hơn nữa ngươi xem cái vẻ hung tợn thô lỗ của gã kìa, có khi tay gã nhuốm máu người rồi cũng nên. Tiểu cô nương kia cứ khăng khăng đòi nhảy vào vũng nước đục này làm gì thế không biết."

Dung Đình đang định đẩy xe lăn rời đi thì bỗng nghe được cuộc đối thoại của hai dịch lại. Hắn chợt khựng lại, lông mày đang nhíu chặt cũng từ từ thả lỏng.

Hắn cảm thấy đống suy nghĩ vừa rồi của mình thật bậy bạ, cứ như trò cười vậy.

Chẳng qua...

Nếu Khương Nhiêu thật sự muốn bày trò với tử sĩ kia thì chắc chắn nàng sẽ gặp nguy hiểm!

Dung Đình lại nhíu chặt mày, sau đó hắn quay lại lạnh lùng hỏi: "Nàng đi đâu vậy?"

Dịch lại vô thức ngẩng đầu lên rồi không khỏi ngẩn người trước khí chất hung bạo hoàn toàn chẳng ăn khớp gì với khuôn mặt như tượng tạc của thiếu niên trước mặt: "Thành Đông."

...

Khương Nhiêu vừa nghịch nghịch bạc vụn trong tay vừa nhanh nhẹn sải bước dẫn tên áo xanh kia tới thành Đông.

Đến trước một ngôi nhà đổ nát, nàng dừng bước: "Đến rồi."

Tên áo xanh kia nghi ngờ nhìn nàng một cái.

Cái nhà trước mặt hai người vừa thấp vừa cũ, vì u ám ẩm ướt mà góc tường mọc đầy rêu xanh nữa, không hề giống nơi có người ở chút nào.

Mà xung quanh đây cũng chẳng có ai.

Thấy gã nghi ngờ, biểu cảm mất kiên nhẫn hiện rõ trên mặt Khương Nhiêu: "Còn vấn đề gì nữa không? Nếu còn thì trả thêm tiền đi, không có tiền thì ta không nói cho ngươi biết đâu."

Nàng diễn vai mê tiền vô cùng nhuần nhuyễn.

Thấy vậy, vẻ nghi ngờ trong mắt tên áo xanh vơi mất một phần. Nàng càng mê tiền thì càng chứng tỏ thông tin Cửu Hoàng tử đang ở đây là đáng tin.

Hoàng hậu nương nương ra lệnh cho gã tới đây điều tra người đã lén lút trợ giúp Cửu Hoàng tử, thế nhưng nhìn căn nhà dột nát gió lùa bốn phía trước mặt này...

Nếu Cửu Hoàng tử được người nào đó giúp đỡ thật thì sao có thể ra nông nỗi phải ở một nơi như thế này được?

Vì trong lòng đầy nghi vấn nên tên áo xanh kia lại cho Khương Nhiêu thêm mấy thỏi bạc vụn: "Ngươi có biết bình thường người sống trong căn nhà này hay qua lại với ai không?"

"Ai mà dám qua lại với hắn chứ? Nghe nói đến cả tên tuỳ tùng thân cận của hắn cũng bị bắt đến Kinh thành rồi." Khương Nhiêu chớp chớp mắt: "Quan nhân còn muốn biết cái gì nữa không?"

Nhận ra có hỏi thêm cũng chẳng được gì nên tên áo xanh khoát tay: "Được rồi, ngươi có thể đi."

Nói xong, gã tiến lại gần cửa rồi khom lưng thăm dò bên trong.

Khương Nhiêu rón rén tiến tới, chân chạm xuống đất gần như không phát ra tiếng động. Nàng lặng lẽ đến gần tên áo xanh rồi nhanh chóng đẩy mạnh vào lưng muốn làm gã ngã nhào vào trong nhà.

Chẳng qua tên áo xanh kia rất cảnh giác nên Khương Nhiêu vồ hụt.

Khương Nhiêu nhíu mày kêu lên: "Khương Bình!"

Khương Bình núp trong bụi cỏ lập tức vọt ra huýt sáo một tiếng. Đám người đã mai phục sẵn trong nhà lần lượt xông ra ngoài.

Tên áo xanh chỉ có một mình không địch lại được nhiều người nên bị trùm bao bố đánh cho một trận rồi bị trói gô lại.

Khương Nhiêu nghĩ đến cảnh mình vồ hụt vừa rồi mà thầm hãi hùng trong lòng.

Mặc dù trước đó nàng đã đoán được ra tên áo xanh này biết võ rồi nhưng lại không ngờ võ công của gã cao cường đến mức như mọc mắt sau lưng như vậy.

May mà hôm nay nàng cho nhiều người mai phục ở chỗ này.

Khương Nhiêu liếc nhìn kẻ đang giãy giụa lăn lộn dưới đất, miệng không ngừng chửi rủa kia một cái sau đó lên tiếng thương lượng với gã: "Nếu ngươi ngoan ngoãn khai ra chủ tử của ngươi là ai rồi cùng ta đến quan phủ tố cáo chủ tử ngươi ngược đãi thứ tử mình thì ta sẽ thả ngươi đi."

Nghe xong, tên áo xanh tức giận mắng chửi nãy giờ chợt ngậm chặt miệng lại, im ỉm không phát ra tiếng nữa.

Khương Nhiêu nhìn mà bực cả mình.

"Chủ tử nhà ngươi chỉ biết đàn áp thứ tử, không coi mạng người ra gì, tâm địa độc ác rắn rết. Ngươi một lòng trung thành với một kẻ như vậy đúng là ngu chết đi được."

Nàng đang thử áp dụng chiến thuật vả cho một cái rồi tặng một cái kẹo nên sau khi chửi xong lại dịu giọng xuống nói: "Hay là ngươi có điểm yếu gì bị tên chủ tử kia bắt được? Vậy ngươi yên tâm, bên Kim Lăng ta có cách, ta có thể giúp ngươi."

Tên áo xanh không khỏi thầm giật mình hoảng sợ. Sao nàng biết gã đến từ Kim Lăng vậy?

Trong hoàn cảnh bị gần mười nam nhân vạm vỡ võ công cao cường canh gác, gã biết rõ mình không thể địch lại, dù có tự cắt được dây thừng cũng chẳng có hy vọng chạy thoát nên bỗng nhiên xoay người, ngón tay cầm một thứ loé lên ánh sáng lạnh lẽo.

Một cái móc câu màu bạc nhanh chóng im hơi lặng tiếng bay về phía cổ họng Khương Nhiêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó tiếng hai thứ cứng rắn va vào nhau chợt vang lên giữa nhà.

Móc câu kia bị va phải lệch sang một bên, cuối cùng ghim vào một thân cây.

Đám sẻ đang đậu trên cành bị doạ sợ đập cánh bay đi mất. Dưới tán cây cách đó không xa có một thiếu niên ngồi trên xe lăn, trên vai đầy lá rụng.

Theo chiếc xe lăn di chuyển lại gần, bóng râm loang lổ của tán cây hắt qua đôi mắt hẹp dài vào sống mũi cao cao của hắn.

Dưới mái tóc đen như mực kia là một đôi mắt như hồ nước sâu.

Khi liếc về phía móc câu đang ghim chặt lên thân cây gần đó, hắn hơi nheo mắt lại.

Đó là ám khí suýt nữa lấy mạng Khương Nhiêu.

Cơn giận nhen nhóm nãy giờ chợt bùng lên trong lòng Dung Đình. Hắn nhẹ nhàng dồn lực vào ngón tay bóp mạnh đến mức hòn đá trong tay gần như vỡ nát.

Nếu hắn tới chậm chút nữa...

Tên áo xanh đang nằm dưới đất bỗng nhiên mím môi định cắn mạnh.

Tố chất của một tử sĩ yêu cầu phải tự sát ngay nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thấy vậy, trong mắt Dung Đình loé lên ánh sáng lạnh như băng. Hắn búng ngón tay bắn một hòn đá về phía tử sĩ.

Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Trông tên áo xanh như con cá chưa chết đã bị thả vào nồi vậy, cằm trật khớp nên miệng gã há ra, muốn ngậm cũng không ngậm lại được, cơ thể co quắp dưới đất, giật liên tục như bị điện giật.

Gần như cả quá trình chỉ xảy ra trong một chớp mắt.

Thậm chí Khương Nhiêu còn chưa nhận ra mình vừa cận kề cái chết. Nàng chỉ thấy được cảnh đám chim sẻ hoảng loạn bay lên, sau đó chẳng hiểu sao tên áo xanh kia lại hét lên rồi lăn lộn đau đớn dưới đất.

Khương Nhiêu xoay người lại thì chợt nhìn thấy Dung Đình dưới tán cây.

Nàng không khỏi ngạc nhiên.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Khương Nhiêu vô thức muốn giấu cảnh tượng sau lưng mình đi.

Nàng sợ hắn không hiểu đầu đuôi thế nào rồi lại hiểu nhầm nàng ỷ mạnh hiếp yếu.

Có điều nàng không biết nên giải thích từ đâu nên đành nói: "Mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu."

Nhưng trong mắt Dung Đình hoàn toàn không hề có chút nghi ngờ nào.

Mặc dù hắn không biết nàng nghe được chuyện về tên tử sĩ này từ đâu nhưng ở trước mặt nàng, chấp niệm phải biết tất cả về đối phương ròi mới dám trao lòng tin của hắn như chẳng còn nữa.

Nàng có thể có bí mật của mình.

Dung Đình lạnh nhạt "Ừ" một tiếng sau đó cất giọng khàn đặc: "Ta tin ngươi."

Chẳng qua khi liếc đến tên áo xanh, ánh mắt hắn lại trở nên tàn nhẫn: "Giao kẻ đó cho ta đi, ta sẽ tự mình thẩm vấn."

...

Ý định ban đầu của Khương Nhiêu là nếu thái độ của tên áo xanh kia mềm mỏng dần, chấp nhận nghe theo nàng thì sau khi hoàn thành việc của mình, nàng sẽ cho gã một con đường sống.

Nhưng nếu từ đầu đến cuối gã luôn khăng khăng trung thành với chủ nhân mình thì nàng sẽ giam gã lại rồi phái người canh gác.

Nếu gã chưa khai thì nàng sẽ chưa thả gã ra ngoài, tránh việc gã quay về Kim Lăng báo tin.

Chẳng qua bây giờ ý định này của nàng đã bị một câu của Dung Đình phá vỡ. Khương Nhiêu nhíu mày suy tư rồi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đã nhận ra hắn là ai?"

Nàng hơi khó hiểu vì bản thân mình phải nằm mơ mới biết kia mà, sao Dung Đình lại biết được?

Dung Đình liếc nhìn tên áo xanh đang co giật không ngừng dưới đất một cái, trong đôi mắt hẹp dài đầy vẻ lạnh lùng và chán ghét: "Gã là tử sĩ."

Mấy thích khách ám sát hắn trong ngày săn bắn mùa thu trước đây cũng chưa bị bắt đã tự sát rồi.

Khi đó trong lòng Dung Đình đã có một suy đoán, đó là bọn chúng là tử sĩ do gia tộc của Hoàng hậu nuôi dưỡng.

Hôm nay gặp được kẻ này, hắn càng khẳng định suy đoán trong lòng hơn.

Dung Đình chỉ vào hình con rắn được thêu bằng chỉ bạc có vẻ rất tầm thường trên vạt áo của tử sĩ cho Khương Nhiêu xem: "Những kẻ trên người có thứ này đều là tử sĩ hết."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0