Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 26
2024-11-08 21:45:59
Trên người tử sĩ thường không có bất kỳ ký hiệu gì. Khuôn mặt và cách ăn mặc của bọn chúng cũng rất bình thường. Như vậy là để khi lẫn vào trong đám người thì chẳng bị ai phát hiện ra.
Nhưng e rằng tử sĩ do Hoàng hậu nuôi không chỉ đơn giản là một hai tên nữa mà có thể đã hình thành một tổ chức luôn rồi. Vì có quá nhiều thành viên, lại không phải tất cả mọi người đều quen biết nhau nên bọn chúng đã sử dụng một ký hiệu trông có vẻ tầm thường để nhận ra đồng bọn trong lúc hành động.
Nếu muốn quật ngã Hoàng hậu và đạp đổ Từ gia thì phải đuổi tận giết tuyệt đám tử sĩ này nữa.
Biểu cảm trên mặt Dung Đình rất bình tĩnh, mặt mày không hề thay đổi, con ngươi cũng trong veo sạch sẽ như ngọc lưu ly, chỉ có ham muốn giết chóc là đang thầm lặng dâng trào trong lòng.
Lúc này hắn chợt liếc nhìn cổ Khương Nhiêu một cái.
Cổ nàng mảnh khảnh trắng nõn, rất yếu ớt, giống như thân sen mỏng manh khiến cho người khác có cảm giác như gập cái là gãy vậy.
Nếu vừa rồi nàng bị ám khí xuyên qua cổ họng thì chắc chắn nàng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.
Nghĩ đến đây, tay Dung Đình hơi run rẩy, ánh mắt loé lên: "Nếu sau này ngươi gặp phải người mà trên y phục có những hoa văn tương tự thì ngươi nhớ phải trốn càng xa càng tốt nhé."
Tử sĩ ư?
Khương Nhiêu nhìn tên áo xanh đang co giật dưới đất với ánh mắt không thể tin nổi.
Luật pháp Đại Chiêu cấm con dân nuôi dưỡng tử sĩ.
Chẳng qua có mấy vương hầu quý tộc không thèm để luật pháp vào mắt, cậy mình quyền cao chức trọng nên coi luật pháp như vô hình, không tuân theo quy củ mà lén lút đào tạo tử sĩ.
Nếu bị người khác phát hiện thì là tội chết đấy!
Thấy Khương Nhiêu hoàn toàn không hề ý thức được rằng mình vừa đối mặt với cái chết một lần, vẫn còn đang tò mò nhìn tử sĩ của hoàng hậu như nhìn sinh vật lạ, Dung Đình không khỏi nhíu mày nhắc nhở: "Ngươi tránh xa gã ra chút đi."
Tuy rằng tên áo xanh kia bị Dung Đình đánh gãy xương cằm, đang đau quằn quại lăn lộn không có lực công kích gì đáng kể nhưng Dung Đình vẫn cố ý doạ nàng: "Coi chừng gã lại tung ám khí đấy."
"Lại á?"
Dung Đình gật đầu sau đó hất cằm ra hiệu cho nàng nhìn cái cây bên kia: "Lúc nãy gã muốn dùng ám khí kia cướp đi tính mạng ngươi đấy."
Bấy giờ Khương Nhiêu mới toát mồ hôi lạnh.
Hoá ra trong lúc nàng ngơ ngác chẳng biết gì, cái mạng nhỏ của nàng suýt nữa đi tong rồi.
Nhớ lại tiếng hai vật cứng va vào nhau và tiếng chim sẻ hoảng sợ bay tán loạn vừa rồi, đột nhiên Khương Nhiêu nhạy bén nhận ra một điều. Nàng quay sang hỏi Dung Đình: "Vậy vừa rồi ngươi cứu ta hả?"
"Không phải."
"Tự gã bắn trật ám khí đấy chứ."
Dung Đình cụp mắt xuống cất giọng lạnh nhạt: "Còn cằm thì do tự gã đập đầu xuống đất."
Mà hai tay của hắn thì đang thả lỏng yếu ớt vô lực đặt trên thành xe lăn, đôi mắt cụp xuống trông rõ là vô tội.
Khương Nhiêu nhìn tên áo xanh đang uốn tới ẹo lui dưới đất như con sâu xanh, nhất thời không biết có nên tin tưởng Dung Đình hay không.
Có điều sau đó nàng lại nghĩ thủ đoạn trong mơ của hắn đáng sợ hơn như này nữa kìa.
Hắn giải thích như vậy cũng khá đáng tin vì dù sao thì nếu người ra tay là hắn, vết thương của tên áo xanh này chắc chắn sẽ nặng hơn như này nhiều.
Hơn nữa bây giờ hắn bệnh tật ốm yếu, thậm chí còn bị doạ sợ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào tình trạng thê thảm của tên áo xanh nữa...
Chút không tin của Khương Nhiêu nhanh chóng tan biến. Nàng gật đầu với Dung Đình rồi quay lại lườm tên áo xanh kia, rất muốn đạp cho gã một đạp: "Ác giả ác báo."
Nàng im lặng quan sát kỹ càng dáng vẻ tên áo xanh, đến khi nhớ kỹ hình thêu con rắn kia mới tò mò hỏi: "Sao ngươi biết người có hình vẽ này là tử sĩ vậy?"
Mặc dù nàng chưa gặp tử sĩ bao giờ nhưng cũng đã nghe không ít lời đồn rồi. Nghe nói những tử sĩ kia toàn chọn cách ẩn mình trong đám đông để không ai nhận ra mình, như vậy mới có thể lặng lẽ giết người được, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không kể công nhận thưởng gì cả.
Dung Đình đáp: "Trước đây ta từng thấy một lần rồi."
Trong ngày săn bắn mùa thu đó, trên người những kẻ mà Hoàng hậu phái tới đều có hình thêu này.
"Chỉ mới gặp một lần thôi à?"
"Đúng thế, ta gặp mấy người."
"Ngươi thông minh ghê."
Khương Nhiêu cảm thán từ tận đáy lòng.
Chỉ mới gặp mấy tử sĩ có một lần mà hắn đã tìm ra được ký hiệu chung trên người bọn họ rồi, đã thế còn nhớ kỹ nữa chứ, thật thông minh.
Ánh mắt Dung Đình vẫn điềm tĩnh như thường.
...
Lần đầu tiên Dung Đình được người ta khen thông minh là hồi hắn sáu tuổi đi học ở trong cung.
Đó là lần đầu Thái sư được dạy một học trò thông minh như thế nên mừng rỡ khôn xiết. Ông ấy đã khen ngợi Dung Đình ngay trước mặt Hoàng hậu, nói rằng hắn là người sáng dạ nhất trong số các tiểu hoàng tử.
Hoàng hậu cười tự hào bày ra vẻ dịu dàng khôn khéo trước mặt Thái sư, còn bảo Dung Đình sáu tuổi đa tạ ông ấy nữa.
Khi đó giọng nói của Dung Đình vẫn còn kiểu trẻ con thơm mùi sữa nhưng đã đứng đắn trưởng thành hơn bạn cùng lứa nhiều rồi: "Cảm ơn Thái sư."
Nhưng vừa về đến cung Cẩm Tú, Gia Hòa Hoàng hậu lập tức lấy cớ Dung Đình khoe khoang không biết khiêm tốn để phạt hắn quỳ trong viện tận hai ngày.
Chỉ cần sống lưng của hắn hơi còng xuống một chút thôi là bà ta sai người quất roi liền, mãi đến khi hắn thẳng lưng lại mới dừng.
Vết thương trên lưng khiến Dung Đình phải nằm suốt nửa tháng trời mới dậy được. Đến khi tới trường lần nữa thì hắn đã bỏ lỡ rất nhiều bài rồi.
Khi ấy Dung Đình có nói với người khác rằng Hoàng hậu đánh mình. Thế nhưng tất cả mọi người xung quanh hắn đều cảm thấy Gia Hòa Hoàng hậu khéo léo dịu dàng hào phóng, ai cũng cho rằng Dung Đình đang nói dối.
Hoàng hậu đeo cái mặt nạ dịu dàng hào phóng kia đã lâu, lại lấy được ấn tượng tốt của rất nhiều người nên gần như tất cả đều tin rằng vẻ dịu dàng kia là con người thật của bà ta.
Sau đó vị Thái sư kia từ quan về quê, Thái sư đổi thành một người khác. Hoàng hậu thường xuyên lấy cớ bị ốm để xin cho Dung Đình nghỉ nên rất hiếm khi Dung Đình được đến học đường đọc sách, thành ra vị Thái sư mới kia cũng chỉ từng gặp hắn có vài lần.
Từ đó về sau không còn ai khen Dung Đình thông minh nữa.
...
Khương Nhiêu đưa Dung Đình về thành Tây.
Từ nãy đến giờ Dung Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm cái bóng dưới chân hai người.
Những cảm xúc phức tạp không thể che giấu trong mắt hắn gần như ngưng tụ thành thực chất.
Hắn đã từng cho rằng bản thân mình sẽ chìm trong bóng tối vô tận mãi mãi không thể nào thoát ra. Hai chân hắn không tốt lên được, chẳng ai cứu vớt cũng chẳng ai thương xót, đến tận khi chết cũng không có một ai rơi lệ vì hắn. Trần gian rộng lớn đầy người qua lại nhưng từ đầu đến cuối hắn luôn chỉ cô đơn một mình, còn sống nhưng chẳng khác gì đã chết.
Nhưng sau bao đêm dài đằng đẵng, cuối cùng hắn cũng chờ được chút ánh sáng le lói.
Khoảnh khắc khi chứng kiến tính mạng của nàng bị đe doạ, hắn mới hiểu ra rằng hoá ra trên đời này vẫn có một người mà hắn muốn bảo vệ.
...
Sau khi đưa Dung Đình về thành Tây xong, Khương Nhiêu cũng quay về phủ.
Từ đằng xa nàng đã thấy cha mẹ đứng trước cửa chờ đợi rồi.
Nhất là cha nàng, trông ông ấy cứ như hòn vọng nữ nhi vậy. Khương Tứ gia trông mong chờ đợi mãi, vừa thấy nàng về là lập tức chạy ra chào đón: "Hôm nay con đi đâu vậy? Sao về trễ thế?"
Khương Nhiêu bảo Khương Bình điều người trong phủ đi nhưng lại giấu diếm cha mẹ mình. Thật ra nàng là nữ nhi duy nhất của hai người bọn họ, có quyền phái người hầu trong nhà đi làm việc nhưng nàng không nói cho cha mẹ là vì sợ bọn họ ngăn cản.
Nhất là lần này suýt chút nữa nàng đã bỏ mạng bên ngoài rồi nên lại càng không thể nói. Nếu để cha biết được thì chắc chắn ông ấy sẽ nổi giận như lần trước nàng tự tiện ra khỏi thành cho mà xem.
Khương Nhiêu cẩn thận liếc cha mình một cái: "Con từ bên thành Tây về ạ."
"Ta đã bảo con bé đi thành Tây rồi mà nàng cứ không tin!" Khương Tứ gia quay đầu sang tức giận nói với nương tử: "Ta nói rồi mà, bây giờ tâm tư Niên Niên nhà mình dồn hết lên người tiểu tử ở thành Tây rồi. Tối hôm qua ta vừa mới tâm sự dặn dò con bé xong mà hôm nay con bé đã chạy tới thành Tây tiếp. Ôi ôi! Lời nói của ta càng ngày càng vô giá trị!"
Ông cha già kêu ca mấy tiếng rồi đột nhiên chạy tới bên cạnh Khương Nhiêu kéo lấy nàng quan sát cẩn thận: "Con có sao không?"
Vẻ ngờ vực dần hiện rõ trên mặt Khương Nhiêu.
Khương Tứ gia nói: "Tối qua cha gặp ác mộng. Tuy bây giờ cha không nhớ rõ nội dung trong mơ nữa nhưng hình như cha nằm mơ thấy con. Cha lo chết đi được, hôm nay Niên Niên có gặp chuyện gì không?"
Khương Nhiêu nhất thời chột dạ: "Không ạ."
Vì nói dối nên nàng đáp rất nhanh.
"Ác mộng của cha nói con xảy ra chuyện xấu ạ?" Khương Nhiêu tò mò hỏi.
Chẳng lẽ khả năng biết được trước các sự kiện diễn ra trong tương lai qua giấc mơ của nàng có phải được di truyền từ cha nàng?
Khương Tần thị lên tiếng: "Kệ cha con đi, ông ấy thích nghĩ vớ vẩn thôi."
"Cái gì mà nghĩ vớ vẩn chứ?" Khương Tứ gia cự lại ngay: "Ta đang dạy nữ nhi biết quy củ đấy chứ. Con bé thân là một cô nương, nói sao cũng phải biết ý biết tứ một chút, không thể suốt ngày chạy tới chỗ người ta như vậy được. Cô nương thì phải ngồi trong nhà chờ người ta đến tìm mới đúng chứ."
Lỗi là tại ông ấy quá chiều chuộng nữ nhi nên mới dạy nàng nàng thành kiểu vô tư thoải mái như bây giờ, không thể trở thành một nàng tiểu thư dịu dàng suốt ngày ở nhà thêu thùa may má được nữa.
"Cha!" Khương Nhiêu nghe ra ý trong lời của cha mình. Hình như ông ấy vẫn còn hiểu nhầm nàng thích người ta thì phải: "Cha đừng cứ lúc nào cũng nói như kiểu con sắp thành gia lập thất như thế chứ. Từ trước đến nay con chưa từng nghĩ đến hôn sự của mình bao giờ."
Khương Tứ gia hừ lạnh: "Vậy ngày nào con cũng chạy tới thành Tây làm gì thế?"
Khương Nhiêu bất đắc dĩ giải thích: "Con chỉ cảm thấy hắn cô đơn một mình không có người thân cũng chẳng có người hầu chăm sóc, hai chân còn đang bị thương trông rất đáng thương nên mới muốn làm bạn với hắn thêm một chút thôi mà."
Khương Tần thị cũng nói: "Nữ nhi nhà mình tâm địa hiền lành. Con bé thương xót hài tử kia thì có gì sai hả?"
"Con chỉ cảm thấy tiểu tử kia đáng thương thôi hả?" Cơn tức trong lòng Khương Tứ gia vơi đi một chút, sau đó ông ấy lại nói: "Có người cha già nay tuổi đã cao nhưng nữ nhi thì suốt ngày chạy ra ngoài chơi, không thèm ở bên làm bạn với ông ấy. Ông già kia cũng rất đáng thương mà."
Khương Nhiêu: "..."
Mấy ngày liên tục bị cha dỗi ngược dỗi xuôi nên cuối cùng nàng cũng tìm ra được cách hoá giải.
Khương Nhiêu tiến lên ôm lấy cánh tay Khương Tứ gia nịnh nọt: "Hôm nay cha có muốn vẽ tranh không? Nữ nhi mài mực cho cha nhé?"
Khương Tứ gia hài lòng nói: "Ông già kia đỡ đáng thương hơn rồi."
Nhưng e rằng tử sĩ do Hoàng hậu nuôi không chỉ đơn giản là một hai tên nữa mà có thể đã hình thành một tổ chức luôn rồi. Vì có quá nhiều thành viên, lại không phải tất cả mọi người đều quen biết nhau nên bọn chúng đã sử dụng một ký hiệu trông có vẻ tầm thường để nhận ra đồng bọn trong lúc hành động.
Nếu muốn quật ngã Hoàng hậu và đạp đổ Từ gia thì phải đuổi tận giết tuyệt đám tử sĩ này nữa.
Biểu cảm trên mặt Dung Đình rất bình tĩnh, mặt mày không hề thay đổi, con ngươi cũng trong veo sạch sẽ như ngọc lưu ly, chỉ có ham muốn giết chóc là đang thầm lặng dâng trào trong lòng.
Lúc này hắn chợt liếc nhìn cổ Khương Nhiêu một cái.
Cổ nàng mảnh khảnh trắng nõn, rất yếu ớt, giống như thân sen mỏng manh khiến cho người khác có cảm giác như gập cái là gãy vậy.
Nếu vừa rồi nàng bị ám khí xuyên qua cổ họng thì chắc chắn nàng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.
Nghĩ đến đây, tay Dung Đình hơi run rẩy, ánh mắt loé lên: "Nếu sau này ngươi gặp phải người mà trên y phục có những hoa văn tương tự thì ngươi nhớ phải trốn càng xa càng tốt nhé."
Tử sĩ ư?
Khương Nhiêu nhìn tên áo xanh đang co giật dưới đất với ánh mắt không thể tin nổi.
Luật pháp Đại Chiêu cấm con dân nuôi dưỡng tử sĩ.
Chẳng qua có mấy vương hầu quý tộc không thèm để luật pháp vào mắt, cậy mình quyền cao chức trọng nên coi luật pháp như vô hình, không tuân theo quy củ mà lén lút đào tạo tử sĩ.
Nếu bị người khác phát hiện thì là tội chết đấy!
Thấy Khương Nhiêu hoàn toàn không hề ý thức được rằng mình vừa đối mặt với cái chết một lần, vẫn còn đang tò mò nhìn tử sĩ của hoàng hậu như nhìn sinh vật lạ, Dung Đình không khỏi nhíu mày nhắc nhở: "Ngươi tránh xa gã ra chút đi."
Tuy rằng tên áo xanh kia bị Dung Đình đánh gãy xương cằm, đang đau quằn quại lăn lộn không có lực công kích gì đáng kể nhưng Dung Đình vẫn cố ý doạ nàng: "Coi chừng gã lại tung ám khí đấy."
"Lại á?"
Dung Đình gật đầu sau đó hất cằm ra hiệu cho nàng nhìn cái cây bên kia: "Lúc nãy gã muốn dùng ám khí kia cướp đi tính mạng ngươi đấy."
Bấy giờ Khương Nhiêu mới toát mồ hôi lạnh.
Hoá ra trong lúc nàng ngơ ngác chẳng biết gì, cái mạng nhỏ của nàng suýt nữa đi tong rồi.
Nhớ lại tiếng hai vật cứng va vào nhau và tiếng chim sẻ hoảng sợ bay tán loạn vừa rồi, đột nhiên Khương Nhiêu nhạy bén nhận ra một điều. Nàng quay sang hỏi Dung Đình: "Vậy vừa rồi ngươi cứu ta hả?"
"Không phải."
"Tự gã bắn trật ám khí đấy chứ."
Dung Đình cụp mắt xuống cất giọng lạnh nhạt: "Còn cằm thì do tự gã đập đầu xuống đất."
Mà hai tay của hắn thì đang thả lỏng yếu ớt vô lực đặt trên thành xe lăn, đôi mắt cụp xuống trông rõ là vô tội.
Khương Nhiêu nhìn tên áo xanh đang uốn tới ẹo lui dưới đất như con sâu xanh, nhất thời không biết có nên tin tưởng Dung Đình hay không.
Có điều sau đó nàng lại nghĩ thủ đoạn trong mơ của hắn đáng sợ hơn như này nữa kìa.
Hắn giải thích như vậy cũng khá đáng tin vì dù sao thì nếu người ra tay là hắn, vết thương của tên áo xanh này chắc chắn sẽ nặng hơn như này nhiều.
Hơn nữa bây giờ hắn bệnh tật ốm yếu, thậm chí còn bị doạ sợ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào tình trạng thê thảm của tên áo xanh nữa...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chút không tin của Khương Nhiêu nhanh chóng tan biến. Nàng gật đầu với Dung Đình rồi quay lại lườm tên áo xanh kia, rất muốn đạp cho gã một đạp: "Ác giả ác báo."
Nàng im lặng quan sát kỹ càng dáng vẻ tên áo xanh, đến khi nhớ kỹ hình thêu con rắn kia mới tò mò hỏi: "Sao ngươi biết người có hình vẽ này là tử sĩ vậy?"
Mặc dù nàng chưa gặp tử sĩ bao giờ nhưng cũng đã nghe không ít lời đồn rồi. Nghe nói những tử sĩ kia toàn chọn cách ẩn mình trong đám đông để không ai nhận ra mình, như vậy mới có thể lặng lẽ giết người được, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không kể công nhận thưởng gì cả.
Dung Đình đáp: "Trước đây ta từng thấy một lần rồi."
Trong ngày săn bắn mùa thu đó, trên người những kẻ mà Hoàng hậu phái tới đều có hình thêu này.
"Chỉ mới gặp một lần thôi à?"
"Đúng thế, ta gặp mấy người."
"Ngươi thông minh ghê."
Khương Nhiêu cảm thán từ tận đáy lòng.
Chỉ mới gặp mấy tử sĩ có một lần mà hắn đã tìm ra được ký hiệu chung trên người bọn họ rồi, đã thế còn nhớ kỹ nữa chứ, thật thông minh.
Ánh mắt Dung Đình vẫn điềm tĩnh như thường.
...
Lần đầu tiên Dung Đình được người ta khen thông minh là hồi hắn sáu tuổi đi học ở trong cung.
Đó là lần đầu Thái sư được dạy một học trò thông minh như thế nên mừng rỡ khôn xiết. Ông ấy đã khen ngợi Dung Đình ngay trước mặt Hoàng hậu, nói rằng hắn là người sáng dạ nhất trong số các tiểu hoàng tử.
Hoàng hậu cười tự hào bày ra vẻ dịu dàng khôn khéo trước mặt Thái sư, còn bảo Dung Đình sáu tuổi đa tạ ông ấy nữa.
Khi đó giọng nói của Dung Đình vẫn còn kiểu trẻ con thơm mùi sữa nhưng đã đứng đắn trưởng thành hơn bạn cùng lứa nhiều rồi: "Cảm ơn Thái sư."
Nhưng vừa về đến cung Cẩm Tú, Gia Hòa Hoàng hậu lập tức lấy cớ Dung Đình khoe khoang không biết khiêm tốn để phạt hắn quỳ trong viện tận hai ngày.
Chỉ cần sống lưng của hắn hơi còng xuống một chút thôi là bà ta sai người quất roi liền, mãi đến khi hắn thẳng lưng lại mới dừng.
Vết thương trên lưng khiến Dung Đình phải nằm suốt nửa tháng trời mới dậy được. Đến khi tới trường lần nữa thì hắn đã bỏ lỡ rất nhiều bài rồi.
Khi ấy Dung Đình có nói với người khác rằng Hoàng hậu đánh mình. Thế nhưng tất cả mọi người xung quanh hắn đều cảm thấy Gia Hòa Hoàng hậu khéo léo dịu dàng hào phóng, ai cũng cho rằng Dung Đình đang nói dối.
Hoàng hậu đeo cái mặt nạ dịu dàng hào phóng kia đã lâu, lại lấy được ấn tượng tốt của rất nhiều người nên gần như tất cả đều tin rằng vẻ dịu dàng kia là con người thật của bà ta.
Sau đó vị Thái sư kia từ quan về quê, Thái sư đổi thành một người khác. Hoàng hậu thường xuyên lấy cớ bị ốm để xin cho Dung Đình nghỉ nên rất hiếm khi Dung Đình được đến học đường đọc sách, thành ra vị Thái sư mới kia cũng chỉ từng gặp hắn có vài lần.
Từ đó về sau không còn ai khen Dung Đình thông minh nữa.
...
Khương Nhiêu đưa Dung Đình về thành Tây.
Từ nãy đến giờ Dung Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm cái bóng dưới chân hai người.
Những cảm xúc phức tạp không thể che giấu trong mắt hắn gần như ngưng tụ thành thực chất.
Hắn đã từng cho rằng bản thân mình sẽ chìm trong bóng tối vô tận mãi mãi không thể nào thoát ra. Hai chân hắn không tốt lên được, chẳng ai cứu vớt cũng chẳng ai thương xót, đến tận khi chết cũng không có một ai rơi lệ vì hắn. Trần gian rộng lớn đầy người qua lại nhưng từ đầu đến cuối hắn luôn chỉ cô đơn một mình, còn sống nhưng chẳng khác gì đã chết.
Nhưng sau bao đêm dài đằng đẵng, cuối cùng hắn cũng chờ được chút ánh sáng le lói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảnh khắc khi chứng kiến tính mạng của nàng bị đe doạ, hắn mới hiểu ra rằng hoá ra trên đời này vẫn có một người mà hắn muốn bảo vệ.
...
Sau khi đưa Dung Đình về thành Tây xong, Khương Nhiêu cũng quay về phủ.
Từ đằng xa nàng đã thấy cha mẹ đứng trước cửa chờ đợi rồi.
Nhất là cha nàng, trông ông ấy cứ như hòn vọng nữ nhi vậy. Khương Tứ gia trông mong chờ đợi mãi, vừa thấy nàng về là lập tức chạy ra chào đón: "Hôm nay con đi đâu vậy? Sao về trễ thế?"
Khương Nhiêu bảo Khương Bình điều người trong phủ đi nhưng lại giấu diếm cha mẹ mình. Thật ra nàng là nữ nhi duy nhất của hai người bọn họ, có quyền phái người hầu trong nhà đi làm việc nhưng nàng không nói cho cha mẹ là vì sợ bọn họ ngăn cản.
Nhất là lần này suýt chút nữa nàng đã bỏ mạng bên ngoài rồi nên lại càng không thể nói. Nếu để cha biết được thì chắc chắn ông ấy sẽ nổi giận như lần trước nàng tự tiện ra khỏi thành cho mà xem.
Khương Nhiêu cẩn thận liếc cha mình một cái: "Con từ bên thành Tây về ạ."
"Ta đã bảo con bé đi thành Tây rồi mà nàng cứ không tin!" Khương Tứ gia quay đầu sang tức giận nói với nương tử: "Ta nói rồi mà, bây giờ tâm tư Niên Niên nhà mình dồn hết lên người tiểu tử ở thành Tây rồi. Tối hôm qua ta vừa mới tâm sự dặn dò con bé xong mà hôm nay con bé đã chạy tới thành Tây tiếp. Ôi ôi! Lời nói của ta càng ngày càng vô giá trị!"
Ông cha già kêu ca mấy tiếng rồi đột nhiên chạy tới bên cạnh Khương Nhiêu kéo lấy nàng quan sát cẩn thận: "Con có sao không?"
Vẻ ngờ vực dần hiện rõ trên mặt Khương Nhiêu.
Khương Tứ gia nói: "Tối qua cha gặp ác mộng. Tuy bây giờ cha không nhớ rõ nội dung trong mơ nữa nhưng hình như cha nằm mơ thấy con. Cha lo chết đi được, hôm nay Niên Niên có gặp chuyện gì không?"
Khương Nhiêu nhất thời chột dạ: "Không ạ."
Vì nói dối nên nàng đáp rất nhanh.
"Ác mộng của cha nói con xảy ra chuyện xấu ạ?" Khương Nhiêu tò mò hỏi.
Chẳng lẽ khả năng biết được trước các sự kiện diễn ra trong tương lai qua giấc mơ của nàng có phải được di truyền từ cha nàng?
Khương Tần thị lên tiếng: "Kệ cha con đi, ông ấy thích nghĩ vớ vẩn thôi."
"Cái gì mà nghĩ vớ vẩn chứ?" Khương Tứ gia cự lại ngay: "Ta đang dạy nữ nhi biết quy củ đấy chứ. Con bé thân là một cô nương, nói sao cũng phải biết ý biết tứ một chút, không thể suốt ngày chạy tới chỗ người ta như vậy được. Cô nương thì phải ngồi trong nhà chờ người ta đến tìm mới đúng chứ."
Lỗi là tại ông ấy quá chiều chuộng nữ nhi nên mới dạy nàng nàng thành kiểu vô tư thoải mái như bây giờ, không thể trở thành một nàng tiểu thư dịu dàng suốt ngày ở nhà thêu thùa may má được nữa.
"Cha!" Khương Nhiêu nghe ra ý trong lời của cha mình. Hình như ông ấy vẫn còn hiểu nhầm nàng thích người ta thì phải: "Cha đừng cứ lúc nào cũng nói như kiểu con sắp thành gia lập thất như thế chứ. Từ trước đến nay con chưa từng nghĩ đến hôn sự của mình bao giờ."
Khương Tứ gia hừ lạnh: "Vậy ngày nào con cũng chạy tới thành Tây làm gì thế?"
Khương Nhiêu bất đắc dĩ giải thích: "Con chỉ cảm thấy hắn cô đơn một mình không có người thân cũng chẳng có người hầu chăm sóc, hai chân còn đang bị thương trông rất đáng thương nên mới muốn làm bạn với hắn thêm một chút thôi mà."
Khương Tần thị cũng nói: "Nữ nhi nhà mình tâm địa hiền lành. Con bé thương xót hài tử kia thì có gì sai hả?"
"Con chỉ cảm thấy tiểu tử kia đáng thương thôi hả?" Cơn tức trong lòng Khương Tứ gia vơi đi một chút, sau đó ông ấy lại nói: "Có người cha già nay tuổi đã cao nhưng nữ nhi thì suốt ngày chạy ra ngoài chơi, không thèm ở bên làm bạn với ông ấy. Ông già kia cũng rất đáng thương mà."
Khương Nhiêu: "..."
Mấy ngày liên tục bị cha dỗi ngược dỗi xuôi nên cuối cùng nàng cũng tìm ra được cách hoá giải.
Khương Nhiêu tiến lên ôm lấy cánh tay Khương Tứ gia nịnh nọt: "Hôm nay cha có muốn vẽ tranh không? Nữ nhi mài mực cho cha nhé?"
Khương Tứ gia hài lòng nói: "Ông già kia đỡ đáng thương hơn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro