Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 30

2024-11-08 21:45:59

Nước mắt của Khương Nhiêu còn chưa kịp chảy xuống đã chảy ngược về hết. Khương Tứ gia còn chưa kịp nói xong, nàng đã vui mừng nhào lên ôm lấy cánh tay ông ấy rồi: "Cha là tốt nhất."

Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng Khương Tứ gia, chỉ là ngoài miệng ông ấy vẫn nói: "Nhưng chúng ta không thể ở lại đây lâu quá được. Nhiều nhất là ba tháng nữa, đến mùa hè chúng ta nhất định phải đi. Khi đó có tiệc sinh nhật của tổ mẫu con, chúng ta không thể bỏ lỡ được."

Khương Nhiêu gật đầu lia lịa: "Vâng ạ."

"Còn nữa." Khương Tứ gia nghiêm mặt lại: "Trong ba tháng ở lại đây, con phải luyện kỹ thuật thêu thùa nhiều hơn mới được."

Khương Nhiêu: "..."

Kỹ thuật thêu thùa của nàng mà còn phải luyện nữa à?

Luyện nhiều mấy nàng vẫn sẽ chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.

Khương Nhiêu nhõng nhẽo muốn qua cửa lần này: "Cha..."

Khương Tứ gia cắt ngang lời nàng không chút thương tiếc: "Mai lan cúc trúc, con chọn một loại đi."

"..."

"Con thêu mảnh đất được không?"

Mai lan trúc cúc, thêu cái nào cũng chẳng khác gì đòi mạng nàng.

Khương Tứ gia suýt nữa bị lời của nữ nhi chọc cho cười thành tiếng: "Không được, con chỉ có thể chọn một trong bốn loại hoa kia thôi, thêu xong mới được ra ngoài."

Dù sao thì ông ấy cũng phải nghĩ cách giữ nữ nhi lại trong nhà nhiều hơn một chút mới được, tránh việc nàng chạy tới thành Tây suốt ngày.

Sau khi nữ nhi thêu một trong bốn loài hoa kia xong thì lần sau ông ấy lại bắt nàng chọn một trong ba loại còn lại.

Đến khi thêu xong hết mai lan trúc cúc rồi thì còn nhiều loài hoa cỏ khác nữa.

Mấy tên tiểu tử bên ngoài đừng mơ lừa được cô nương nhà ông ấy đi quá sớm!

Mặt Khương Nhiêu u ám bí xị.

Nếu nghe lời cha thì chắc nàng vĩnh viễn không bao giờ thấy được thế giới bên ngoài mất.

...

Mặc dù hy vọng mong manh nhưng có cố gắng thì vẫn hơn không.

Bên ngoài trời mưa tí tách như vậy nàng cũng chẳng ra khỏi cửa được, thôi thì cứ ở nhà thêu hoa đi, thêu nhiều nhất định sẽ đẹp thôi!

Chờ đến khi mưa tạnh nàng ra ngoài nữa là vừa. Đúng là chẳng còn gì tuyệt vời hơn.

Lúc cầm kim lên, Khương Nhiêu đã tự cổ vũ bản thân như thế.

Nhưng một lúc lâu sau nàng lại không muốn cố gắng nữa.

Khương Nhiêu dùng đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm đống kim chỉ và vải vóc trước mặt.

Đối diện nàng là tú nương có kỹ thuật tốt nhất phủ.

Tú nương xe chỉ luồn kim một cách thành thạo, chỉ chốc lát sau trên vải đã hiện lên một hình ảnh sống động.

Khương Nhiêu: Đầu óc nàng cảm thấy nó có thể học được nhưng hai tay nàng lại cảm thấy nó không thể làm được.

Thấy nàng thật sự không thêu nổi, tú nương bèn lấy tấm vải trong tay nàng đi rồi nói: "Lão gia đã đoán được trước tình huống này nên cố ý dặn ta rằng nếu cô nương thật sự không thể thêu được hình thù nhất định thì để ta thêu trước đường viền cho người cái đã, như vậy sau đó người chỉ cần bổ sung thêm phần giữa theo đường viền có sẵn nữa là được."

Nghe vậy, Khương Nhiêu chợt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cõi lòng chán chường cũng phấn chấn hơn được một chút.

Gần đây đột nhiên cha khẩu xà tâm phật quá làm nàng không quen.

Trong lúc chờ tú nương thêu viền cho mình, Khương Nhiêu vô thức ngủ gục mất.

Sau đó nàng nằm mơ thấy nhị phòng và tam phòng Khương gia bị quân lính vây bắt. Tất cả mọi người đều kêu la khóc lóc ầm ĩ.

Ngay cả khi đang mơ Khương Nhiêu cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

Mối quan hệ giữa nhà nàng và nhị phòng tam phòng trước nay không tốt lắm. Đến khi Khương Nhiêu tỉnh lại, tú nương đặt tấm vải có thêu viền cây trúc xanh xuống trước mặt nàng rồi hỏi: "Lúc nãy cô nương nằm mơ thấy gì mà cứ cười mãi vậy?"

Khương Nhiêu cười khẽ: "Một giấc mơ đẹp."

Chẳng còn gì vui sướng hơn mơ thấy đám người mình ghét bị bắt.

Nhưng chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng mới chợt nhớ tới một chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mới đầu nằm mơ nàng đã mơ thấy cảnh cả Khương gia bị phạt, nam tử sung công, nữ tử vào nô tịch.

Còn trong giấc mơ vừa rồi...

Chẳng lẽ không chỉ nhị phòng tam phòng bị bắt mà cả nhà nàng cũng bị bắt? Nhưng trong mơ không hề có cảnh tượng nhà nàng bị bắt mà?

Khương Nhiêu không khỏi giật mình hoảng sợ. Nàng cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong mơ thì thấy nhị phòng tam phòng bị bắt vì là bè đảng còn sót lại.

Nàng suy tư chốc lát sau đó ngộ ra chắc hẳn đó là khi Hoàng đế tiếp theo lên ngôi. Nhị phòng tam phòng Khương gia đứng sai phe nên mới bị diệt trừ.

Nhưng sự thật vẫn là toàn bộ phủ Ninh An Bá... Gặp hoạ...

Từ trước đến nay Khương Nhiêu chưa từng để ý đến chuyện chốn quan trường.

Thế nên nếu nàng muốn hỏi thì chỉ có thể đi hỏi cha mình.

Mặc dù không hiểu tại sao Khương Nhiêu lại đột nhiên quan tâm tới chuyện trên triều nhưng vì nữ nhi chủ động tìm mình trò chuyện chứ không đi tìm tiểu tử ở thành Tây nên Khương Tứ gia vẫn vui đến mức chỉ ước gì có thể nói chuyện suốt ba ngày ba đêm.

Chẳng qua sau khi biết vấn đề mà Khương Nhiêu muốn hỏi hôm nay là trong mấy vị Hoàng tử thì ai là người có khả năng ngồi lên vị trí Thái tử nhất thì ông ấy lại im lặng.

Một hồi lâu sau Khương Tứ gia mới chậm rãi đáp: "Chuyện này cha không biết nhiều, càng không thể nói bậy bạ được."

Ông ấy nói: "Cha chỉ lén nói ở đây cho con nghe thôi nhé. Hồi còn tráng niên đương kim Thánh thượng hết lòng vì việc nước, một ngày chỉ được nghỉ ngơi có ba bốn giờ mà thôi. Phi tần hậu cung thì tận trăm người, người nối dõi của ông ta cũng có gần hai mươi người lận. Theo cái nhìn của cha thì với thời gian rảnh rỗi ít ỏi như vậy e rằng chính ông ấy còn chẳng nhớ nổi mặt mũi của tất cả hài tử của mình luôn ấy chứ. Mà truyền thống của Đại Chiêu từ xưa đến nay là ưu tiên người có tài có đức chứ không ưu tiên trưởng tử làm vua. Nhưng theo như cha thấy thì có lẽ ngay cả Hoàng thượng cũng không biết nhi tử nào của mình là người có tài có đức."

Khương Tứ gia trút bỏ dáng vẻ người cha già một lòng lo lắng cho nữ nhi thường ngày, ánh mắt cũng trở nên điềm tĩnh thông minh: "Nếu trong vòng mười năm tiếp theo có tai hoạ bất ngờ hoặc có chiến tranh thì Hoàng đế sẽ có cơ hội chứng kiến bản lĩnh của các nhi tử, từ đó lựa chọn được một đấng minh quân. Còn nếu không..."

Ông ấy chợt híp mắt lại: "Ngay cả cái tước vị Bá gia nhỏ bé của phủ Ninh An Bá chúng ta mà cũng có người tranh giành đến mức sứt đầu mẻ trán, không tiếc hại chết huynh đệ ruột thịt kia mà. Niên Niên, con đoán xem ngôi vị Hoàng đế có sức hút hơn cái tước vị nhỏ bé của phủ Ninh An Bá bao nhiêu lần?"

"Nhưng mà tai hoạ và chiến tranh..." Khương Nhiêu nhíu mày: "Đều sẽ làm nhân dân lâm vào cảnh lầm than."

Khương Tứ gia xoa đầu nàng rồi đáp: "Ngôi vị Hoàng đế thay đổi sẽ kéo theo việc thay đổi quyền lực trong triều, chắc chắn không tránh được việc đổ máu. Chẳng qua Niên Niên cứ yên tâm, cha sẽ bảo vệ gia đình chúng ta bình an vô sự."

Khương Nhiêu nhìn sâu vào mắt cha mình.

Trong giấc mơ của nàng, Khương gia vô cùng không bình an, cũng không hề vô sự chút nào.

Nhưng sau khi nghe cha giải thích, nàng phát hiện ra có vẻ như cha mình hoàn toàn không có ý định tham gia vào việc tranh giành của các phe phái.

Nếu vậy mà sau khi Hoàng đế mới lên ngôi nhà nàng vẫn bị diệt trừ thì chỉ có thể là vì cha nàng bị các huynh đệ khác liên luỵ.

Đợi đến khi về Kim Lăng, nàng phải nghĩ cách ngăn cả người Khương phủ đứng về phe Tứ Hoàng tử mới được.

...

Khương Nhiêu đang nhập tâm suy nghĩ thì chợt nghe giọng cha vang lên trên đầu mình: "Bây giờ Niên Niên đã hiểu tại sao cha lại ngăn cả con đính hôn với Cửu Hoàng tử rồi chứ?"

Khương Nhiêu vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi sầu lo cho cả gia tộc thì chợt biến thành chủ đề câu chuyện nên không khỏi ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Dạ?"

Thấy dáng vẻ mù mờ chẳng hiểu gì của nàng, Khương Tứ gia nói: "Nếu con đính hôn với Cửu Hoàng tử mà Cửu Hoàng tử có thể sống được đến thời điểm chuyển giao hoàng quyền thì chắc chắn Khương gia sẽ bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt đó, không thể tránh né được."

"Có điều..." Khương Tứ gia hơi hạ giọng xuống cảm thán: "Tám phần mười là hài tử kia không thể sống được đến lúc đó. Khi ấy cha từ chối mối hôn sự kia một phần là vì sợ sau này bị liên luỵ nhưng cũng có một phần là vì sợ con còn nhỏ mà vị hôn phu đã qua đời, con thành quả phụ rồi lại mang tiếng xui xẻo."

Khương Nhiêu: "..."

Cha nàng đúng là cái gì cũng nghĩ đến được.

Nhưng những lời của cha lại khiến nàng hơi tò mò về vị Cửu Hoàng tử suýt nữa thành vị hôn phu của mình kia.

...

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Khương phủ, Khương Nhiêu đã thêu được nửa cây trúc theo đường viền mà tú nương thêu sẵn cho mình.

Đường chỉ thêu của nàng xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng ít nhất vẫn nhìn ra được thứ nàng đang thêu là cái gì.

Nàng đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ để kết thúc thì Minh Thược đến báo: "Cô nương, lão gia gọi người ra ngoài."

Nàng chưa thêu xong mà vẫn được ra ngoài hả?

Khương Nhiêu lập tức đặt tấm vải đang thêu dở trong tay xuống.

Đúng lúc này Minh Thược lại thêm vào một câu: "Người cần tới đại sảnh ạ, có khách tới muốn gặp người."

Khách đến tìm nàng mà lại còn cần tiếp đón ở đại sảnh ư? Khương Nhiêu thật sự không đoán được ra vị khách này là ai.

Lúc nàng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe Minh Thược nói: "Là Dương công tử và Dương cô nương tới xin lỗi cô nương ạ."

Nghe vậy, Khương Nhiêu hơi nhíu mày. Sau khi đến đại sảnh, nàng thấy Dương Tu Trúc và Dương Kỳ An đang ngồi ở đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dương Kỳ An ngồi rất ngoan ngoãn, biểu cảm trên mặt vô cùng chân thành.

Nàng ta vừa bị ca ca phạt cấm túc ở nhà, còn bị cha mắng cho một trận nữa, nói rằng Khương gia là quý nhân từ Kinh thành tới, không phải là nhân vật mà bọn họ có thể động tới.

Thế nên Dương Kỳ An thật sự vừa tức giận vừa căm hờn.

Nhưng đến khi tới Khương phủ và nhìn thấy những món đồ quý giá trưng bày bên trong, nàng ta mới nhận ra sự thấp kém của bản thân.

Những đồ dùng đối với nhà người ta là bình thường này đều là những vật quý mà nàng ta chưa thấy bao giờ.

Dương Kỳ An nghĩ rằng nếu Khương Nhiêu trở thành tẩu tẩu của mình thật thì sau này nàng ta sẽ có được những món đồ quý giá đẹp đẽ kia từ nàng.

Nàng ta càng nghĩ càng động lòng nên Khương Nhiêu vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp bước vào đại sảnh, nàng ta đã nhào ra tha thiết nói: "Ta không nên nói ngươi xấu xí. Vẻ ngoài của ngươi là xuất sắc nhất trong số những người mà ta từng gặp."

Khương Nhiêu ghét bỏ đẩy cánh tay đang kéo lấy tay mình của nàng ta ra.

Nàng ta làm nàng đau.

Dương Tu Trúc cũng nhíu chặt mày. Rõ ràng khi bị ép tới đây muội muội hắn ta còn bày ra vẻ không cam lòng. Hắn ta phải đe doạ rằng sau này sẽ không mua đồ trong sức cho nàng ta nữa, nàng ta mới chịu đi cùng kia mà. Sao bây giờ lại nhiệt tình thế kia?

Nhưng mà làm vậy lố chết đi được!

Khương Nhiêu đi vào đại sảnh chào hỏi cha mẹ mình trước.

Trước đó Khương Tứ gia không cho nhiều ý kiến trong chuyện này. Hai tiểu bối tới đây rồi nên ông ấy cũng không thể đuổi người ta ra ngoài được. Nhưng vừa rồi tiểu tử ở thành Nam này lại đề cập đến việc bảo cha mình tới cửa cầu hôn.

Thế nên chờ bọn họ xin lỗi xong là ông ấy muốn tiễn khách liền.

Khương Tứ gia dùng giọng điệu hiền hoà hỏi Khương Nhiêu: "Niên Niên bớt giận chưa?"

Khương Nhiêu lắc đầu một cái.

Nàng cũng đâu có giận vì Dương Kỳ An nói mình xấu xí đâu? Điều khiến nàng tức giận là nàng ta dám nói Dung Đình là thằng què ngay trước mặt mọi người.

Thấy nàng như vậy, Khương Tứ gia gật đầu rồi vung tay lên nói: "Được rồi, các ngươi muốn xin lỗi thì cũng đã xin lỗi rồi, nữ nhi của ta không chấp nhận, các ngươi có thể đi."

Dương Kỳ An ngẩn người: "Nhưng ta đã xin lỗi rồi mà..."

Nàng ta đã ăn nói khép nép xin lỗi rồi mà sao Khương Nhiêu lại không chấp nhận chứ!

"Ai bắt buộc ngươi nói xin lỗi thì người khác phải chấp nhận vậy?" Ông ấy còn chưa tính sổ việc hai người này chọc khuê nữ nhà ông ấy tức giận đâu nhé. Khương Tứ gia lạnh lùng nhìn Dương Kỳ An: "Xin lỗi là việc của các ngươi, có chấp nhận hay không là việc của bọn ta. Các ngươi về đi."

Ông ấy đã thấy Dương Kỳ An luôn lén quan sát những món đồ trưng bày trong phủ mình rồi, nông cạn chết đi được. Ông ấy nhướng mày nhìn kẻ tham lam từ trong xương tuỷ trước mặt rồi thêm vào một câu: "Tốt nhất là sau này ngươi đừng bước vào Khương gia ta nữa."

Khương Tứ gia nổi tiếng là người tốt tính.

Nhưng ông ấy cũng có tiếng là không tha cho bất kỳ kẻ nào dám động đến khuê nữ nhà mình.

Đợi hai người kia rời đi rồi, Khương Tần thị mới nói với Khương Nhiêu: "Vị công tử kia khá tốt, đọc đủ thứ kinh thư nên trên người có phong độ và khí chất của người trí thức. Có điều muội muội hắn ta lại quá nhỏ nhen, thành ra ca ca nàng ta cũng không còn tốt như những gì hắn ta thể hiện nữa."

Khương Nhiêu cũng nghĩ thế nên gật đầu một cái.

Đúng lúc này Khương Cẩn Hành chợt chạy huỳnh huỵch vào kéo tay Khương Nhiêu: "Tỷ tỷ, tỷ theo đệ ra đây."

Khương Nhiêu không rõ nên để mặc cho cậu bé kéo mình ra ngoài phủ thì thấy Dương Tu Trúc đứng đó.

Hắn ta vừa mới đuổi muội muội nên việc thì ít hỏng việc thì nhiều của mình về, trong lòng cũng khá tức giận. Chẳng qua vừa thấy Khương Nhiêu đi ra, cơn giận của hắn ta lại nhanh chóng rút đi, vẻ mặt cũng theo đó mà dịu đi nhiều: "Khương cô nương."

Hắn ta khiêm nhường lễ độ nói xin lỗi: "Vừa rồi muội muội ta thô lỗ không lễ phép nên doạ Khương cô nương sợ hãi rồi."

Khương Nhiêu vẫn không muốn nói chuyện với hắn ta lắm nên không nhìn hắn mà chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Cẩn Hành.

Nàng muốn biết tại sao đệ đệ lại giúp một người ngoài.

Thấy vẻ mặt nàng, Dương Tu Trúc tự biết có nói thêm nữa cũng vô dụng nên sau lời xin lỗi, hắn ta chuẩn bị rời đi.

Nhưng trước khi đi Dương Tu Trúc chợt liếc thấy một cái lá rụng xuống đỉnh đầu Khương Nhiêu.

Thế là cơ thể hắn ta hành động nhanh hơn não, chưa kịp nghĩ gì đã giơ tay lên rồi.

Thân hình cao lớn của Dương Tu Trúc bao phủ cả người Khương Nhiêu.

Nhìn mái tóc dài mượt như mây của nàng, đáy mắt hắn ta phủ đầy vẻ dịu dàng.

Dưới bức tường thấp bên đường cách đó một quãng khá xa, Dung Đình đang đứng ngược sáng khiến khuôn mặt chìm vào bóng tối trông chẳng khác gì ác quỷ dưới địa ngục.

Từ góc độ của hắn thì thanh niên có thân hình cao lớn kia đang khom lưng nhẹ nhàng ôm tiểu cô nương mảnh khảnh trước mặt vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0